Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ

Chương 107




Editor: Hạ Cẩn

Beta: dailynhu16

Mùa đông đầu tiên Nguyễn Thu Thu biến mất, trên dưới công ty dường như cũng tiến vào thời kỳ giá rét lạnh lẽo.

Không biết có phải ảo giác hay không, không khí cười vui nhốn nháo trước đó giờ chẳng thấy tăm hơi. Ngay cả Đồ tổng người luôn cợt nhả bất chấp hoàn cảnh cũng thường xuyên xụ mặt sầu lo, không còn hớn hở bám sau lưng thư ký như mọi khi, mặc dù giờ bọn họ đã xác định quan hệ.

Lão Mạnh nhiều lần tự mình đi tìm Đồ Nam để nghe ngóng đầu đuôi câu chuyện thế nhưng lần nào đáp lại cũng chỉ là câu trả lời không chắc chắn từ cậu.

Phòng làm việc của Nguyễn Thu Thu vẫn được giữ nguyên đó, đồ vật trang trí trong phòng không hề xê dịch, dường như chúng nó cũng đang đợi chủ nhân trở về.

Lão Mạnh thường mang vài lá bùa bình an đến treo trong phòng, làm căn phòng giờ tràn ngập bùa chú, nhìn qua vừa may mắn vừa thấy khôi hài, chỉ là người được cầu bình an vẫn chưa chịu trở về.

Đêm giáng sinh.

Trình Tuyển kết thúc công việc như mọi ngày, ngồi trên ghế làm việc, không biết đang ngẩn ngơ suy nghĩ điều gì.

Vốn tưởng rằng không có Nguyễn Thu Thu bên cạnh, Trình Tuyển sẽ không coi sức khỏe ra gì giống như trước, không chịu chăm sóc bản thân cho hẳn hoi. Ai mà ngờ mỗi lần trời đổ tuyết, anh đều nhớ đổi áo khoác, ăn cơm nhà một ngày ba bữa, yêu quý thân thể, độc lai độc vãng, kiệm lời ít nói.

Trước khi gặp được Nguyễn Thu Thu, Trình Tuyển cũng im lặng như vậy, nhưng khi đó là lười nói chuyện, còn giờ, lúc đối mặt với bọn họ, là không có gì để nói.

Có đôi khi họ thật sự lo anh sẽ nghẹn thành bệnh.

Nhưng trên thế giới này còn ai có thể khuyên được Trình Tuyển nữa đây, người duy nhất bước được vào lòng anh chính là người khiến anh chết lặng như bây giờ.

"Đại boss, anh không về nhà sao?" Phó Tử Trừng dè dặt hỏi.

Đêm giáng sinh, Đồ Nam ra ngài hẹn hò với thư ký, Tiêu Phiền thì bay sang Mỹ tìm An Nhu, chỉ còn mình cậu thê thảm FA, ngó tới ngó lui không thấy ai trong tầng lầu, chỉ còn một Trình Tuyển lẳng lặng ngồi yên không nhúc nhích.

Qua một hồi lâu, Trình Tuyển mới chậm chạp liếc cậu: "Hả?"

"Em hỏi là, anh không về... về nhà sao?"

Vừa nói hết câu, Phó Tử Trừng biết mình nói sai rồi. Đối với Trình Tuyển, căn phòng trống rỗng kia nào còn được gọi là nhà. Đừng nói Trình Tuyển, ngay cả cậu cũng thấy nhói lòng quay mặt đi chỗ khác, chỉ biết thì thầm nói xin lỗi.

Trình Tuyển im lặng đứng lên, trong ánh mắt chăm chú của Phó Tử Trừng, anh cầm lấy áo khoác choàng lên người, lặng yên ra khỏi văn phòng. Lái xe vẫn đang đỗ trong bãi xe chờ anh, mỗi ngày đi làm một cách máy móc như vậy, anh nhắm mắt cũng có thể nhớ kỹ nên bước ở đâu.

Có lẽ vì quá buồn tẻ, anh thậm chí còn đếm số bước chân cần để đi từ văn phòng đến chỗ đậu xe, rồi từ lúc xuống xe vào nhà cần bao nhiêu bước.

Khoảng cách từ Thiên Đường đến Địa Ngục ước chừng cũng chỉ dài đến thế mà thôi.

Giày đạp lên bậc thang, một bước rồi lại một bước, hành lang vắng vẻ vang vọng tiếng bước chân đều đặn. Gương mặt anh vô cảm, chậm rãi đi từng bước như mọi ngày. Đúng lúc này, một tiếng "bụp" nhỏ xíu vang lên, hành lang chớp mắt tối đen.

Bước chân của anh khựng lại.

Hành lang đen sì, tĩnh lặng như tờ.

Tay Trình Tuyển siết chặt tay vịn cầu thanh, lưng thẳng tắp, trong bóng tối, khuôn mặt mơ hồ không rõ, đưa tay không nhìn được năm ngón. Anh nín thở tập trung, căng thẳng đến mức ngón tay nắm trên lan can phát run.

".... Là em sao?"

Sau lưng không người đáp lại.

Lúc này, trong hành lang có người ra ngoài nhìn xem có chuyện gì. Tiếng bước chân lộp cộp ngày một nhiều hơn, có người nói cả khu đều bị mất điện, đợi một lát nữa sẽ có ngay.

Đang nói, hành lang bừng sáng.

Trình Tuyển đứng đó thật lâu, tựa như bị cả thế giới vứt bỏ, ôm một tia hi vọng cuối cùng quay đầu lại.

Hành lang trống rỗng, không có một ai.

Anh nhếch môi, bàn tay lơi lỏng, vịn lấy lan can từ từ ngồi xổm xuống, vùi đầu vào đầu gối.

Đèn hành lang sáng trưng, sáng đến chói mắt.

......

Thời gian giữa hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Thế giới kia đã qua hơn nửa năm mà bên này của Nguyễn Thu Thu mới có nửa ngày.

Cô ôm hi vọng trong lòng bước vào quán net.

Một phút sau.

Nguyễn Thu Thu gặp phải chuyện gian nan nhất đời người.

Đó chính là —— không có tiền.

Điện thoại không dùng được chức năng thanh toán, trên người cũng không có lấy một đồng tiền lẻ, sau khi cô lục tung khắp người mấy lần, mắt to trừng mắt nhỏ với anh trai trông quán net hồi lâu, mới bắt đầu nghĩ xem có nên đưa khuyên tai ra không. Khuyên tai này bằng bạc, ít nhiều gì vẫn đáng chút tiền.

Ngay lúc cô đang do dự, anh trai sâu xa nói: ""Mấy cô gái như cô tôi gặp nhiều rồi, bình thường đều là từ chối không chút lưu tình, dù sao tiền lương của tôi cũng không nhiều."

Nguyễn Thu Thu: "?"

"Nhưng loại thẳng thắn không làm bộ làm tịch như cô, tôi lần đầu thấy đấy." Anh gãi gãi đầu: "Đừng nói mượn theo tháng, theo năm cũng ok. Tôi chọn cho cô vị trí tốt nhất nhé."

Nguyễn Thu Thu sửng sốt, chợt ngộ ra hình như người ta coi cô là nữ sinh đến đây chơi game lậu rồi.

"Chờ đã, ý tôi là..."

"Không cần nói nhiều!"

Đối phương tiêu sái khoát tay: "Đối với mấy cô nàng còn thở được như cô, tôi thật sự là không cầm lòng được."

Nguyễn Thu Thu: "..."

Yêu cầu đúng là thấp thật.

Anh trai giúp cô mở máy, máy tính trong góc này cũng không tệ, lại cách xa mấy nam sinh chơi game khá xa. Cô đang muốn nói cảm ơn, bụng bỗng nhiên kêu lên òn ọt, hai người lại rơi vào cục diện lúng túng lặng như tờ.

Nguyễn Thu Thu: "..." Thực sự không phải lỗi của cô đâu mà!

Anh trai sâu kín móc điện thoại trong túi, mở app Mỹ Đoàn*: "Nói, cô muốn ăn gì, tôm hùm hấp bia tôi cũng móc ra được."

*Ứng dụng gọi đồ ăn.

"Thật không cần đâu ạ." Cô có định ăn nhờ ở đậu đâu!

Cho dù vừa mệt vừa đói, Nguyễn Thu Thu vẫn cự tuyệt.

Cô thật sự không có mặt mũi nào mà đòi ăn đòi uống, vốn định sau khi tìm hiểu rõ ràng sẽ rời khỏi đây. Anh kia không nói gì, đến lúc cô khởi động máy xong, bắt đầu tìm quyển tiểu thuyết kia, anh lại mang đồ ăn tới.

"Cơm của quán đối diện, hương vị cũng không tệ lắm."

"A, cái này..."

"Không có gì, không mất bao nhiêu tiền đâu."

Nguyễn Thu Thu ngượng ngùng đỡ lấy phần cơm chiên và đồ uống, anh trai kia vừa rời đi, cô vội vàng mở hộp ra, nhét hết miếng này đến miếng khác vào mồm cứ như bị bỏ đói lâu lắm rồi vậy.

Đồ trong miệng còn chưa nuốt xuống đã nhồi thêm mấy muỗng cơm nữa, Nguyễn Thu Thu nghẹn, đang chuẩn bị vặn chai nước ra, lại bỗng nhiên nghĩ đến trong đồ uống có khả năng bị hạ thuốc không. Lập tức cô lại liên tưởng đến, nói không chừng cơm cũng không sạch sẽ. Nghĩ vậy, dạ dày Nguyễn Thu Thu cuộn trào, vọt tới nhà vệ sinh nôn ra toàn bộ.

Cô nôn khan, nước mắt sinh lý không khống chế được ào ào chảy ra.

Ở cạnh Trình Tuyển lâu rồi, tính cảnh giác vốn có cũng mất, thế mà lại có thể dễ dàng nhận đồ ăn người lạ cho như vậy. Nguyễn Thu Thu thầm mắng mình đầu óc mụ mị quá rồi, dù cho người ta nhìn vô hại cỡ nào thì cũng không phải Trình Tuyển, sao có thể dễ dàng tin tưởng?

Cô vốc một nắm nước lạnh đập lên mặt, tỉnh táo lại đi Nguyễn Thu Thu!

Thiếu ăn thiếu uống là cái thá gì, chỉ cần cô tìm ra cách trở về thì mấy thứ này chỉ là một sự tra tấn nhỏ thôi.

Nguyễn Thu Thu đứng thẳng người, khuôn mặt cô gái trong gương có hơi tiều tụy, hốc mắt phiếm hồng, tóc mai bị nước lạnh thấm ướt, nhìn hơi chật vật. Cô dùng khăn giấy lau sạch mặt, hít một hơi thật sâu, bấy giờ mới bước ra khỏi toilet.

Trình Tuyển lúc này chắc đã bắt đầu luống cuống rồi, nói không chừng còn đang tìm cô giữa đêm đấy, thừa dịp thời gian còn kịp, cô nhất định phải nhanh chóng tìm được cách trở về!

Nguyễn Thu Thu trở lại chỗ ngồi, đẩy tất cả đồ ăn thức uống qua một bên. Cô tháo khuyên tai xuống nhét vào túi để nhìn mình không giống kẻ có tiền.

Chờ cô tìm xong tư liệu sẽ để khuyên tai lại xem như thù lao cho anh ta. Cho dù là có lòng tốt hay có mưu đồ gì, ít nhất cô cũng phải cảm ơn người ta đã mang cho mình một bữa cơm ngon.

Nguyễn Thu Thu mở ra trang web đã rất lâu không vào, đăng nhập tài khoản của mình, ấn vào mục đã mua.

Phía dưới cùng chính là bộ truyện đó.

Nhìn cái tên quen thuộc, Nguyễn Thu Thu hít một hơi thật sâu, nhấn vào, vội vàng đọc lại một lần.

Nhìn tên Trình Tuyển xuất hiện trong dòng hồi tưởng của nữ chính về kiếp trước, lòng cô cũng run rẩy theo, đáng tiếc chỉ nhắc đến qua loa rồi thôi.

Cả bộ truyện từ chương đầu tiên đến chương cuối cùng tựa như một thước phim, Nguyễn Thu Thu đọc lướt, trong đầu tự động thay mấy nhân vật trong truyện kia bằng những gương mặt mà cô vô cùng quen thuộc.

Truyện đã kết thúc được hơn nửa năm, vậy mà trong khu bình luận của chương đầu vẫn có người  chửi tác giả, nói nữ chính hai đời đều là loại kỹ nữ, không xứng với nam chính. Cô ấn mở trang cá nhân của tác giả, thấy đã thật lâu rồi không có bài đăng mới. Bị chửi nhiều đến vậy, có lẽ đã ngừng sáng tác rồi. Thời gian cập nhật gần nhất vẫn dừng lại ở hoàn chính văn.

Thấy vậy, không biết tại sao Nguyễn Thu Thu có chút cảm xúc phức tạp không nói lên lời.

Phần giới thiệu tác giả đã nói, người nào chê bai tác phẩm sẽ xuyên thành nữ phụ ác độc, vậy nếu cô viết một đoạn bình luận dài một chút mà toàn bới móc khuyết điểm, có phải sẽ trở về được không?

Cô nhấn vào mục bình luận, tên độc giả là hai chữ Thu Thu, ngón tay gõ lạch cạch trên bàn phím. Chỉ một lúc sau, một bình luận chê bai dài dằng dặc ra lò. Cô dùng từ sắc bén, gần như phải đâm ra máu mới thôi, châm chích toàn bộ câu chuyện không sót chỗ nào. Đặt dấu chấm tròn cuối cùng, cô thở hắt ra.

Con chuột dừng ở nút gửi đi thật lâu.

Cô vẫn không thể nhấn vào.

Nguyễn Thu Thu nhìn lại bình luận của mình lần nữa, mím môi, do dự một chút, sau đó xóa bỏ toàn bộ đoạn bình luận mình viết nãy giờ, viết lại một lần nữa. Cô vẫn không khách khí vạch ra khuyết điểm của truyện và một số điểm đáng bị phỉ nhổ.

Gõ xong một hàng, tốc độ đánh chữ của cô lại chậm đi một chút, càng về cuối càng chậm. Đến cuối cùng, cô gõ một câu.

Cho dù có rất nhiều chỗ thiếu sót nhưng vẫn rất cảm ơn thế giới bạn đã mang đến cho tôi. Xin đừng từ bỏ sáng tác.

Gửi đi.

Nguyễn Thu Thu mệt mỏi nằm sấp trên bàn máy tính không động đậy.

Mấy nhân vật trong câu chuyện này đối với cô mà nói đã không đơn thuần là những kí tự từ lâu, viết một bình luận chê bai dài như vậy có hơi đi ngược với ý định ban đầu của cô rồi. Huống hồ gì tác giả không còn sáng tác nữa.

"..."

Cô nên nghĩ cách khác đi thôi.

Nguyễn Thu Thu nằm sấp ngủ một lúc, thầm nghĩ sau khi tỉnh lại sẽ vào Weibo liên hệ tác giả, tìm cách giải quyết khác.

Nửa đêm đang mơ màng ngủ, cô hắt hơi một cái, dụi dụi mắt rồi ngồi thẳng người. Màn hình vi tính vẫn sáng, dừng trước bình luận dài dằng dặc của cô, cô vô thức ấn tải lại, thấy bên dưới có người trả lời.

Lầu 1: +1

Lầu 2: Chủ comment nói rất đúng trọng tâm.

Lầu 3: Sao tôi lại thấy cảm động thế nhỉ.

...

Nguyễn Thu Thu chậm rãi trượt xuống, nhìn thấy bình luận trả lời thứ 10, là tác giả tự mình hồi âm.

Tác giả: Xin lỗi, đã lâu không online, đúng lúc muốn cập nhật phiên ngoại, mọi người muốn xem thì xem đi nhé. Gì chứ sáng tác là tôi tuyệt đối không từ bỏ đâu.

Cập nhật phiên ngoại à.

... chờ một chút.

Cập nhật phiên ngoại?

Nguyễn Thu Thu không dám tin dụi dụi mắt, trái tim trong nháy mắt bắt đầu đập cuồng loạn.

Cô có cảm giác, mình sắp được về rồi!