Edit: Tiểu Anh
Được gọi tên với giọng điệu chứa chan tình cảm như vậy, Nặc Nặc hoảng sợ đến mức vội vàng ngồi trở lại ghế.
Rõ ràng cô biết anh cũng chưa lâu, nhưng tình cảm mà anh thể hiện thì thật đáng sợ.
Nặc Nặc tự hỏi chính mình, cảnh tượng lúc giữa trưa cho dù có kịp phản ứng lại cũng chỉ có sợ hãi, lấy cả cơ thể bảo vệ cho người khác quả thực rất khó.
Khoảnh khắc anh ôm chặt lấy cô, anh đã suy nghĩ điều gì?
Tay anh không biết là do đau hay do điều gì khác mà siết chặt lấy tấm ga trải giường.
Nặc Nặc nhìn thấy mà có chút sợ hãi, cô ngây người nhìn người đàn ông nằm trên giường đau đớn sau khi thuốc tê hết tác dụng, có chút bất lực.
Không biết qua bao lâu, cho đến khi y tá tiến vào kiểm tra tình hình mới cảm thấy không ổn.
Cô y tá nhìn bàn tay đang nắm chặt của Cừu Lệ có chút lo lắng: "Nếu cứ siết chặt kiểu này sẽ làm tổn hại đến vết thương ở lưng."
Nhưng y tá không dám động vào Cừu Lệ, cô liếc nhìn Nặc Nặc rồi vội vàng đi tìm bác sĩ.
Vị bác sĩ già đẩy gọng kính bước nhanh vào.
Ông tương đối bình tĩnh: "Mang dụng cụ lại đây."
Dụng cụ được đưa đến, nhưng làm cách nào cũng không thể khiến anh buông tay.
Anh dường như đang níu giữ một điều gì đó, cho dù đau đớn đến đâu cũng bất chấp không thả lỏng tay.
Các bác sĩ trong phòng bệnh đều rất sốt ruột, Nặc Nặc đứng ra đằng sau, sợ quấy rầy tới bọn họ.
Sau khoảng thời gian an tĩnh lại, vị bác sĩ già cuối cùng cũng cũng nghe rõ Cừu Lệ đang nói mê điều gì.
Vị bác sĩ già ho khan vài tiếng, quay lại nhìn Nặc Nặc.
Cô ngước mắt lên, lặng lẽ lùi lại một bước, có chút mịt mờ trước ánh mắt của bác sĩ.
Vị bác sĩ già không còn cách nào khác, nghiêm mặt nói: "Tiểu thư, hay cô qua thử xem? Nếu Cừu tổng không buông tay, xương cốt sau này sẽ bị ảnh hưởng."
Mọi người nhìn về phía Nặc Nặc.
Nặc Nặc hơi bối rối, họ không thể mở bằng dụng cụ, châm cứu cũng không được.
Cô qua đó thì có ích lợi gì.
Mọi người nhường đường cho cô, Nặc Nặc bước tới, hơi do dự rồi đưa tay ra gỡ những ngón tay đang nắm chặt của anh.
Nhưng sức mạnh của đàn ông thì một cô gái như cô không thể so sánh được, Nặc Nặc sợ làm đau anh, vì vậy cô không dám dùng sức, chỉ có thể quay lại nhìn vị bác sĩ già, ý bảo cô cũng không làm được.
Vị bác sĩ già nói: "Cô có thể nói điều gì đó để giúp ngài ấy thả lỏng hoặc hát một bài hát cho ngài ấy nghe."
Cô còn phải hát cho anh ta nghe nữa sao?
Vị bác sĩ già cũng nhìn ra Nặc Nặc có chút ngại ngùng, ông nói: "Chúng ta đi ra ngoài trước, tiểu thư, cô muốn dùng biện pháp nào cũng được, dù có buông được ra hay không thì cô vẫn có thể bấm chuông gọi người vào không phải sao?"
Nặc Nặc gật đầu.
Cả bác sĩ và y tá đều đi ra ngoài, chỉ còn Nặc Nặc và Cừu Lệ trong phòng.
Cô ngồi rất gần, dựa hẳn vào người anh.
Cô còn có thể nghe thấy tiếng anh gọi tên cô trong cơn mê sảng.
Cô nghĩ thầm, anh đừng lẩm bẩm nữa, mọi người đều nghe thấy hết rồi.
Nhưng khi nhìn thấy anh cau mày, cuối cùng cô cũng ghé vào tai anh nhẹ giọng thì thầm: "Tôi ở đây."
"Nặc Nặc..."
Cô lấy hết can đảm, nhẹ nhàng chạm vào mái tóc đen của anh.
Giống như cái cách mà anh thường an ủi cô, nhưng mái tóc của người đàn ông không mềm mại như cô, mà giọng điệu của cô lại rất mềm mại: "Tôi ở đây."
Bàn tay đang nắm chặt của anh chậm rãi buông lỏng, mi tâm cũng không nhăn lại như trước nữa.
Thật sự hiệu quả rồi, mặt cô đỏ bừng, nhẹ nhàng chọc chọc vào cẳng tay anh, cơ thể người đàn ông rắn chắc, cơ bắp căng chặt, không biết có phải rất đau không.
Cô chợt cảm thấy có chút áy náy, nhưng Nặc Nặc trước giờ hát không hay lắm.
Cô trời sinh đã có giọng nói nhẹ nhàng, trước kia lúc hát bị người ta nói giọng hát hơi khàn, sau này cũng rất ít khi hát.
Thực ra không phải là giọng hát của cô khó nghe nhưng bản thân Nặc Nặc lại cho rằng đây là một điểm yếu của mình.
Giọng hát của cô ấy rất tốt để dỗ dành mọi người, ngay cả con trai đi hát cũng sẽ dỗ dành cô ấy.
Cô hơi do dự, cô hiểu rằng anh không thể ở trong tình trạng như này mãi được vì vậy cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.
Giọng của Nặc Nặc nhẹ nhàng, cô chỉ thích hát những bài nhạc thiếu nhi.
Màn đêm tối dần buông mình xuống
Những ngôi sao lấp lánh dần ló dạng
Đom đóm bay, đom đóm bay
Bạn đang nhớ ai vậy?
Bầu trời sao như đang rơi lệ,
Trên mặt đất cánh hồng đã héo úa
Gió lạnh thổi, gió lạnh thổi
Chỉ cần bạn luôn ở bên tôi
( Fireflies)
...
Khi hát mặt cô đỏ bừng, lại phát hiện cơ thể anh không còn căng chặt nữa.
Nặc Nặc không dám nhìn thêm, vội vàng bấm chuông.
Các bác sĩ nhanh chóng tiến vào, kiểm tra Cừu Lệ rồi thông báo mọi thứ đã không còn vấn đề gì nữa.
Nhưng Nặc Nặc cảm thấy cách họ nhìn cô có chút kỳ lạ.
~
Thời điểm Cừu Lệ tỉnh lại là vào buổi tối, cửa sổ trong phòng bệnh đóng chặt.
Đập vào mắt anh là trần nhà trắng nhạt.
Thấy anh vừa mở mắt, dì Trần vội vàng tiến đến hỏi: "Thiếu gia, có chỗ nào không thoải mái không, có cần gì không?"
Anh lẳng lặng nhìn dì Trần, sau đó nhìn quanh phòng bệnh.
Anh mím môi không nói gì, cuối cùng ánh mắt nhẹ nhàng rơi xuống phía cửa phòng bệnh.
Cừu Lệ nhắm mắt lại, quên đi, anh đang nghĩ cái gì vậy?
Làm sao cô có thể đến đây chăm sóc anh được.
Trước kia anh đã từng ép buộc cô không được đi học, hiện tại anh không cưỡng ép cô nữa, cô muốn rời xa anh còn không kịp nữa là.
Mặc dù dì Trần tinh tế, hiểu lòng người nhưng Cừu tổng vừa mở mắt lại nhắm mắt lại.
Ngoại trừ việc không khí lạnh hơn một chút, bà hoàn toàn không hiểu anh muốn gì.
Không, anh ấy có vẻ như không cần bất cứ thứ gì.
Tưởng chừng như đối với anh mọi thứ đều là sự chán chường vô tận.
Mẹ Trần đành phải đứng một bên, lo anh muốn phân phó điều gì.
Nặc Nặc vừa gọi điện cho Triệu Lệ để xin nghỉ, giọng điệu của côTriệu rất nhẹ nhàng, nói với cô rằng chưa đầy hai tuần nữa sẽ thi đại học nhưng nếu trong nhà có việc thì cũng không có vấn đề gì.
Nặc Nặc giải thích xong còn nói cảm ơn một lần nữa, sau đó mới quay trở lại phòng bệnh.
Phòng bệnh của Cừu Lệ nằm trên tầng cao nhất, vô cùng yên tĩnh.
Cơ sở vật chất cũng rất tốt, đây chính là đãi ngộ của chủ tịch, chiếc giường bên trong kia có lẽ chỉ anh mới có đủ tư cách để ngủ.
Phòng bệnh vô cùng lớn, to gần bằng hai gian nhà cộng lại.
Nặc Nặc bước vào gian bên ngoài, không nghe thấy tiếng người trong phòng nói chuyện, cô tưởng rằng Cừu Lệ vẫn chưa tỉnh lại.
Bước chân của cô nhẹ nhàng, dùng khăn bông lót lấy cốc nước ấm.
Vốn định đưa cho dì Trần, nhưng ai biết rằng ngay khi bước vào, cô chợt bắt gặp ánh mắt của Cừu Lệ.
Lúc đầu, đôi mắt của anh tối đen ảm đạm như ao tù nước đọng khiến Nặc Nặc cảm thấy có chút lạnh lùng, đáng sợ.
Nhưng ngay sau đó, trong đầm nước tối đen ấy xuất hiện tia sáng mong manh.
Anh vẫn nhìn cô chăm chú.
Nặc Nặc không biết liệu anh có nghe thấy cô hát không, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô hát không hay, khẳng định rất khó nghe.
Bởi vậy khi bắt gặp ánh mắt của anh cô có chút xấu hổ, túng quẫn, cô không biết phải nói gì, khô khốc lên tiếng: "Anh có muốn uống nước không?"
" Có."
Nặc Nặc nhìn về phía dì Trần, dì Trần bị nhìn như vậy cũng không thèm nhìn lại Nặc Nặc.
Cuối cùng thì bà cũng biết thiếu gia muốn gì rồi.
Dì Trần lấy lý do vòng vo, tự giác rời đi.
Nặc Nặc đứng tại chỗ một lúc, hai mang tai cô đỏ bừng, cuối cùng cô quay người, đi lấy một chiếc thìa.
Cừu Lệ bị thương ở lưng, chắc chắn anh không thể ngồi dậy vào lúc này.
Nặc Nặc một tay cầm cốc nước, một tay cầm thìa định đút nước cho anh.
Nhưng đến khi quay lại giường bệnh, nhìn người đàn ông cao lớn kia, Nặc Nặc lại cảm thấy không được tự nhiên.
Dù sao cũng là người khác phái, cô và anh cũng không phải rất thân thuộc.
Nhưng Cừu Lệ thực sự rất tốt với cô ấy, cô từng được dạy rằng không thể có ân mà không báo.
Cô xúc một thìa nước, đưa lên môi thổi nhẹ rồi đưa đến bên môi anh.
Sau đó cô liền nhanh chóng phát hiện có điều không ổn, định rút thìa nước về, thói quen hại chết người mà, có lẽ anh sẽ ghét bỏ lắm đây.
Vậy nhưng người đàn ông đã mở môi và uống cạn thìa nước.
Anh chỉ nhìn cô mà không nói tiếng nào, nhưng trong mắt anh lại chất chứa ánh sáng.
Anh là một người đàn ông trưởng thành, Nặc Nặc nhớ rõ trong cuốn sách có miêu tả anh đã 30 tuổi.
Quả thực là có hơi lớn tuổi so với cô gái chưa tròn 20 như cô.
Nhưng khi bắt gặp đôi mắt đầy khao khát không kiềm chế như vậy của anh, mặt cô chậm rãi đỏ lên, cô nhỏ giọng nói: "Anh đừng có nhìn tôi như vậy."
Nhìn đến nỗi tay cô đều run lên rồi.
Lúc ấy gió nhẹ, tiếng côn trùng ríu rít cũng nhẹ vào đêm cuối tháng năm.
Khuôn mặt anh chất chứa ý cười: "Ừ."
Nặc Nặc cắn môi rồi tiếp tục đút nước cho anh.
Anh lại thản nhiên nói: "Nóng."
Nặc Nặc ngập ngừng: "Tôi đi lấy thêm chút nước lạnh."
"Em thổi đi."
Nặc Nặc cầm chặt chiếc cốc trong tay, cuối cùng cũng hiểu được ý định của anh.
Cô nhẹ giọng vặn lại: "Không nóng, không uống thì thôi."
Đôi mắt của người đàn ông vẫn luôn nhìn cô, anh cười một tiếng: "Ừ, không nóng."
Sau đó Nặc Nặc đút cho anh hết hơn phân nửa cốc nước.
Sau khi đút nước xong, cô ngồi lại, nhìn Cừu Lệ, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh."
Anh di chuyển ngón tay, như muốn chạm vào gò má mềm mại của cô, nhưng cuối cùng anh lại không nâng cánh tay lên, Cừu Lệ nói: "Không cần cảm ơn tôi, tôi đã đưa em đến thì tôi phải có trách nhiệm bảo vệ em."
Nặc Nặc lại càng cảm thấy có lỗi, là cô chủ động đề nghị muốn đi theo.
Với tốc độ phản ứng của Cừu Lệ, nếu không phải vì bảo vệ cô, anh chắc chắn sẽ không bị thương.
"Sao lại không đi học?" Cừu Lệ sợ cô cảm thấy bị gò bó, nhưng thật ra anh chưa bao giờ biết cách làm thế nào để sống hòa hợp với cô.
Khi ở bên cô, dục vọng của anh quá mạnh mẽ khiến cô luôn phản cảm với sự gần gũi của anh.
Nặc Nặc cúi đầu, nhẹ mím môi.
Cô không thể nói là bởi vì cô lo lắng cho anh.
Người đàn ông cười nhẹ, cũng không hỏi lại nữa.
Đây là lần duy nhất trong hai kiếp Nặc Nặc không chán ghét anh.
Khi anh cười, ánh mắt anh thật dịu dàng và ôn nhu, không giống một kẻ lạnh lùng, tàn nhẫn chút nào.
Nặc Nặc sững sờ, cô chợt nghĩ đến những lời bạn cùng phòng đã nói với cô.
Thế giới trong cuốn sách này sụp đổ vì nam chính không yêu nữ chính.
Lẽ nào...người anh yêu chính là cô sao?.
Ngôn Tình Sắc
Là Tống Nặc Nặc thật sự ư?
Nặc Nặc đột nhiên trở nên đứng ngồi không yên, nếu anh biết người mình yêu sâu sắc đã thay đổi linh hồn không biết anh ta sẽ đối xử với cô thế nào đây.
Nặc Nặc còn chưa kịp nghĩ thông suốt vấn đề mấu chốt thì bất ngờ có tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài.
Giọng của Đỗ Nhất vang lên, "Chủ tịch, là tôi."
Vẻ mặt bình tĩnh của Cừu Lệ không thay đổi, nhưng anh lại đột nhiên nói với Nặc Nặc, "Em về nhà trước đi nhé?"
Nặc Nặc không khỏi liếc về phía Đỗ Nhất bên cửa.., Cừu Lệ hơi nheo mắt lại, cuối cùng nhẹ giọng giải thích với cô: "Tôi và Đỗ Nhất phải bàn bạc về kẻ đứng sau gây bạo động ở khu phía Đông, em đừng lo lắng.
Ngày mai em phải đi học, về nhà trước đi."
Cô vốn luôn khéo hiểu lòng người, nghe vậy sợ làm phiền đến anh, liền lập tức rời đi.
Sau khi xác nhận Nặc Nặc đã rời đi, ánh mắt Cừu Lệ đột nhiên thay đổi.
Đỗ Nhất bước vào, cung kính cúi đầu.
Cừu Lệ nhếch môi, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng tàn nhẫn, mang theo tia nham hiểm.
Cừu Lệ hỏi: "Đã tìm được người chưa?"
"Đã tìm được, tôi không hề làm kinh động đến anh ta, tiếp theo phải làm thế nào?"
Ánh mắt Cừu Lệ không một chút ý cười, ngữ điệu bình thản: "Tạo ra một việc ngoài ý muốn nào đó khiến hắn ta cả đời này cũng không thể mở miệng, không thể làm được gì nữa."
Đỗ Nhất chợt rùng mình, trong lòng phát lạnh.
Nhưng anh ta luôn nghe theo mệnh lệnh của Cừu Lệ, anh ta vội vàng nói: "Vâng."
Đỗ Nhất nghĩ thầm, cái tên Thẩm Túy này, tại sao lại đắc tội với Cừu tổng chứ? Anh ta chưa bao giờ nghe nói đến một người như vậy nhưng thời gian trước đây Cừu tổng đã yêu cầu anh ta phải tự mình đi tìm kẻ đó.
Việc này vô cùng bí mật, Cừu Lệ nói một khi anh ta tìm được người thì phải lập tức thông báo.
Đỗ Nhất vốn tưởng rằng đây là một nhân vật có thân phận quan trọng, không ngờ rằng Cừu Lệ lại lạnh lùng nói phải giải quyết người đó như vậy.
Đỗ Nhất nhận lệnh đi ra ngoài, Cừu Lệ giơ tay che lấy bên ngực trái.
Nơi đó đau nhói, từng chút một, thậm chí làm tê liệt vết thương trên lưng của anh.
Vẻ mặt anh vẫn luôn bình tĩnh.
Không có gì to tát cả, từ trước đến nay anh luôn là người như vậy, Thẩm Túy giúp anh thì sao? Chỉ cần có một chút khả năng làm Nặc Nặc rời khỏi đây, anh sẽ bóp chết khả năng đó từ trong trứng nước.
Để giữ cô bên cạnh, anh sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào.
19/04/2022
2747 worda.