Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 80: 80: Rời Đi





Edit: Tiểu Anh
-
Thân thể Cừu Lệ cứng đờ, anh gần như nghĩ rằng mình bị ảo giác, hoặc đây chỉ là một giấc mơ mà anh vẫn thường mơ tới hàng đêm.
Nặc Nặc nói được câu này đã là cực hạn của cô, cô không thể nói thêm gì nữa.

Trên đời có rất nhiều người miệng lưỡi ngọt ngào, khéo léo, nhưng Nặc Nặc lại không thuộc loại này.

Người đàn ông thân thể cao lớn, cô vốn là người có thể chất sợ lạnh, lại gần như vậy có thể cảm nhận được hơi nóng của anh, giống như một ngọn lửa có thể thiêu rụi mọi thứ.
Cô không nói gì, tựa đầu vào ngực anh.

Nghe nhịp tim điên cuồng của anh, Nặc Nặc cắn môi, dụi đầu vào vai anh.
Cừu Lệ là một người đàn ông bình thường, một người đàn ông vô cùng bình thường.

Nếu còn do dự nữa thì thật sự không phải đàn ông, anh bế cô lên rồi đi về phòng lúc trước của họ.
Sau khi nhận giấy đăng ký kết hôn, Nặc Nặc và anh ở đây, nhưng trước đó giữa bọn họ không phát sinh chuyện gì cả.
Cô trở nên nhu thuận khác thường, ôm lấy cổ anh.

Cô thật ngoan ngoãn, giống như trong giấc mơ của anh, cô không hề chán ghét anh, nguyện ý cùng anh thân mật.
Cô không nặng, nhẹ nhàng nằm trong vòng tay anh, nhưng lại khiến anh thở hổn hển, gắt gao kìm nén.
Cuối cùng, Cừu Lệ nhẹ nhàng đặt cô lên giường rồi hôn lên trán cô: "Ngoan, ngủ đi."
Sau đó nằm xuống bên cạnh Nặc Nặc.
Anh nằm cách xa cô, giường lớn xa hoa nên giữa hai người có một khoảng cách khá xa.

Họ có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương, Cừu Lệ lần đầu tiên ngủ quay lưng về phía Nặc Nặc.
Anh cố gắng kìm nén, anh biết anh không thể làm tổn thương cô thêm nữa.
Đời này anh đã làm không biết bao nhiêu việc xấu, thanh danh trong miệng người khác không hề tốt chút nào.

Nhưng trong lòng anh cũng chỉ có một chấp niệm, một bảo bối chính là cô, anh mong được bên cô cả đời.

Điều Cừu Lệ khao khát nhất trong cuộc đời có lẽ là tình yêu của Nặc Nặc.
Nặc Nặc hơi xấu hổ, cô nằm xuống với khuôn mặt đỏ bừng.
Cô đợi một lúc, ước lượng bây giờ đã gần mười một giờ.

Nếu còn đợi thêm nữa thì sẽ không phải là thời điểm tốt nhất để cô về nhà.
Cô nhẹ nhàng thở hắt ra, ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng như vỡ vụn thành những mảnh bạc lấp lánh.
Nặc Nặc cắn môi, nhắm mắt, nằm nghiêng người.
Cô vô cùng xấu hổ và quẫn bách, lông mi dài nhẹ nhàng khẽ chớp, không nói một lời.


Thực sự không biết phải nói gì, tay chân lúng túng, chỉ có thể khô khốc ôm lấy anh.
Nhưng kỳ thật cô cũng không định làm gì cả.
Cừu Lệ đột ngột quay người lại, ánh mắt sáng ngời, làm Nặc Nặc có chút sợ hãi.
Giọng anh khàn khàn: "Em không hối hận sao? Không sợ tôi sao?"
Cô sợ chứ.
Đôi mắt của anh ánh lên tia sáng như của một loài sói, vẻ hoang dã ấy khiến cô hơi run lên.

Nhưng Nặc Nặc biết không còn đường lui nữa, từ trước đến nay cô luôn là một người kiên định, nếu đã lựa chọn về nhà, cô sẽ không rút lui.

Tuy nhiên, Nặc Nặc vẫn không lên tiếng, cô sợ rằng anh sẽ nghe được sự run rẩy trong giọng nói của cô.
Cừu Lệ cùng cô mười ngón tay đan nhau.
Không lâu trước đây anh từng nghe qua một bài thơ của Dư Quang Trung.

"Cùng với sắc tuyết, sắc trăng
Thứ ba tuyệt sắc đó chính là em."
( Tuyệt sắc- bản dịch của editor dựa trên bản dịch của Nguyễn Đình Nhữ trong Thơ Hoa ngữ đương đại)
( "sắc" ở đây có thể hiểu là sắc đẹp)
Thứ ba tuyệt sắc.
Vẻ đẹp mà không ai có thể cưỡng lại và cũng chính là vẻ đẹp duy nhất tồn tại trong trái tim anh.

Anh xoay người lại, trái tim như mang men say, niềm vui sướng ngập tràn trong lòng.
Nặc Nặc thực sự không hiểu được loại cảm giác này, những ngón tay cô và anh đan vào nhau dần dần mất đi khí lực.
Cô chớp mắt, mặt trăng mọc ở hướng Tây dần dần lên cao đến giữa khoảng trời.
Ánh trăng rải khắp nơi, mọi đau khổ mà cô từng trải qua ở thế giới này dường như dần tan biến.
Cô có một cảm giác mơ hồ rằng cô thực sự có thể về nhà.
Nhưng cô còn có cảm giác rằng người đàn ông được thế giới này thiên vị ngày càng trở nên nhạy cảm.
Ngay sau đó, cô nhận ra bàn tay mình bị anh nắm chặt.
Nặc Nặc miễn cưỡng mở mắt nhìn anh, khoảnh khắc nhìn rõ vẻ mặt anh qua ánh trăng, cô hơi sững sờ, cô chưa bao giờ thấy Cừu Lệ như lúc này.
Đôi mắt của người đàn ông đỏ rực, như thể ngay sau đó anh sẽ phải nhận một cái chết vô cùng thống khổ vậy.
Dù ở khoảng cách rất gần nhưng hình như rất khó nghe thấy giọng nói của anh.
Thế giới trở nên yên lặng trong thoáng chốc, cuối cùng cô cũng nghe thấy lời anh nói.
"Tôi cầu xin em, đừng đi." Giọng nói như điên cuồng, giống như một kẻ điên, cuối cùng trở thành một lời van nài "Nặc Nặc, cầu xin em, đừng đi, đừng rời bỏ tôi."
Những giọt nước mắt trên khóe mắt cô dần dần nhạt đi, cuối cùng biến mất.
Cừu Lệ ôm chặt lấy cô, thân hình cao lớn của anh không ngừng run rẩy: "Đừng đi...!đừng đi...!Làm ơn, đừng làm như vậy với tôi."
"Tôi quỳ xuống cầu xin em, tôi cầu xin em, đừng bỏ rơi tôi.

"
"Tôi sai rồi, tất cả là lỗi của tôi, em đánh tôi đi, em giết tôi đi."
Anh như phát điên hoặc đã u mê đến mức ngốc nghếch rồi.


Thế mà có thể nói sẽ quỳ xuống cầu xin cô, một chút tôn nghiêm cũng không cần, lặp đi lặp lại cũng chỉ biết cầu xin cô.
Cảm giác cuối cùng của Nặc Nặc trên thế giới này chính là gương mặt của cô chợt nóng lên, là nước mắt của anh, anh đang khóc.
Nặc Nặc không có cảm giác vui sướng khi trả thù, cô rất bình thản.
Đã hơn một năm, gần bốn trăm ngày trôi qua.
Tạm biệt, Cừu Lệ.
Nốt ruồi trên khóe mắt cô đã biến mất hoàn toàn, đôi mắt lấp lánh như những vì sao cũng lặng lẽ nhắm lại.

Trên môi cô thấp thoáng ý cười, hô hấp chậm rãi ngừng lại.
Cừu Lệ thấy cô từ từ nhắm mắt, anh muốn phát điên rồi, trái tim như bị người ta hung hăng xé nát.

Trước đó còn ngọt ngào hạnh phúc bao nhiêu, giờ phút này lại tuyệt vọng bấy nhiêu.
Anh cầu xin cô cũng vô ích, anh có làm gì cũng vô ích, cô không tha thứ cho anh, thì ra cô không hề muốn ở bên cạnh anh.
Cô đã sớm nghĩ đến việc làm thế nào để rời bỏ anh.
Cổ họng anh có chút ngòn ngọt, sau đó phun ra một ngụm máu.
Cừu Lệ đưa tay lên, bật đèn.
Dưới ánh sáng trắng gần như chói mắt, cô nhắm mắt lại.

Khuôn mặt của cô dường như trở nên thật mơ hồ.
Mạch và trái tim của cô đã ngừng đập.
Cừu Lệ si ngốc nhìn cô thật lâu, cuối cùng lại bật cười.
Cô không cần anh nữa rồi.
Anh chậm rãi đắp chăn bông của Nặc Nặc lên người, nằm bên cạnh cô rồi ôm cô vào lòng.

Động tác cẩn thận và trân quý.
Anh nhắm mắt lại và giọng điệu gần như dịu dàng: "Chúng ta cùng ngủ nào, đừng sợ.

Tôi sẽ không làm em đau nữa."
Anh hôn lên vầng trán đã tái nhợt của cô, như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Nặc Nặc, bảo bối của tôi.

Tôi sẽ luôn ở bên em.

"
Mùa xuân tháng 3 tại Đại học thành phố S.
Những bông hoa rực rỡ nở rộ khắp nơi, khi khoa báo chí đang viết bài cho tờ báo của trường, chủ tịch tươi cười nói: "Đổi tiêu đề đi, ngày nào cũng đưa tin về mấy bài phát biểu của trưởng khoa thì có gì thú vị nữa."
Thành viên trẻ nhất của câu lạc bộ là một sinh viên năm nhất, nghe vậy ngượng ngùng hỏi: "Vậy nên viết gì đây?" Mặt cậu ta hơi nhăn nhó, "Em biết là sẽ không có ai đọc nó, nhưng em không dám đưa tin lớn gì trong trường, hơn nữa mọi người đều không thích đọc báo của trường."
Chủ tịch câu lạc bộ nhướng mày: "Ai nói với cậu không có gì hay để viết, hoa khôi năm nhất của Khoa Phát thanh, tôi nghe nói cô ấy vừa tỉnh dậy sau khi hôn mê nửa tháng, nam sinh muốn đến thăm bệnh gần như phải xếp hàng dài từ bệnh viện ra đến phố.


Viết về cô ấy đi, mọi người sẽ đọc."
Thành viên mới hơi ngượng ngùng: "Viết...!viết về cô ấy liệu có ổn không?" Cô ấy có vẻ không phải là người thích gây chú ý.
Hoa khôi của khoa chỉ là một danh xưng khiêm tốn mà thôi, nếu nói cô ấy là hoa khôi của trường thì chắc cũng không có ai phủ nhận.

Tin tức và truyền thông luôn song hành cùng nhau vậy nên hầu như tất cả mọi người trong trường đều biết đến hoa khôi của khoa Phát thanh.

Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp, tính cách lại tốt.

Có nhiều người theo đuổi cô ấy, nhưng cô ấy chưa bao giờ nhận lời.
Những người bị từ chối không những không bỏ cuộc mà còn càng mê muội, điên cuồng vì cô.
Khi cô ngã bệnh và hôn mê trong bệnh viện, có rất nhiều người vô cùng lo lắng.
Trong tuần tiếp theo mà cô ấy vẫn chưa tỉnh lại, có vài người thậm chí còn nói rằng: "Chẳng lẽ thành người đẹp ngủ trong rừng rồi à?" Lẽ nào cần một nụ hôn để đánh thức cô ấy sao?
Những tên thần kinh nói ra mấy lời này bị ném đá cho gần chết.
Nhưng suy cho cùng, chính vì sự việc này mà mọi người lại càng quan tâm đến cô nhiều hơn.

Sau đó sinh viên trong trường mới biết rằng gia cảnh của Nặc Nặc không tốt lắm.

Bố là công nhân, mẹ là người tàn tật bị mất hai bàn tay, trong khoảng thời gian cô hôn mê trên giường bệnh, họ đã khóc đến nỗi hai mắt sắp mù rồi.
Các sinh viên biết được gia cảnh của Tống Nặc Nặc như vậy không khỏi có chút thương cảm và tiếc nuối.

Một cô gái xinh đẹp như thế giống như là một món quà được thượng đế cẩn thận tạo ra để bù đắp cho gia đình vốn đã khốn đốn này, nhưng ai biết rằng Tống Nặc Nặc gần như không có dấu hiệu tỉnh lại.
Bây giờ cô ấy đã tỉnh, mọi người đều rất vui mừng.
Khi Nặc Nặc tỉnh dậy, bầu trời đã sáng.
Mùi thuốc khử trùng nồng nặc, cô chớp chớp mắt, trong mắt có cảm giác khô khốc, có lẽ cô đã ngủ quá lâu, cơ thể rất mệt mỏi, hầu như không còn sức lực, gầy đi rất nhiều.
Ba Vân vẫn luôn ở bên chăm sóc cô.
Cô quay đầu nhìn ba, vào mùa xuân tháng ba, ba cô mặc một chiếc áo khoác màu xanh xám, những sợi bạc trên tóc hình như càng nhiều hơn, trông ông tiều tụy như già đi cả chục tuổi.

Nặc Nặc tỉnh lại đã ba ngày vậy mà ba cô vẫn kiên quyết ở bên chăm coi cô.
Ba Vân ngủ gà ngủ gật tỉnh lại, nhìn thấy đôi mắt to trong veo của Nặc Nặc đang nhìn mình, ông vội hỏi: "Muốn uống nước hay gì khác không? Ba lấy cho con."
"Không cần đâu ba.

Ba về nhà nghỉ ngơi đi ạ, con đã khỏe hơn rất nhiều rồi, không còn vấn đề gì nữa, vài ngày nữa là có thể xuất viện."
Cả đời ba Vân là một người hiền lành, tốt bụng, lần này bị hoảng sợ không nhẹ, may mà Nặc Nặc đã tỉnh lại.
Cô con gái này là thiên thần duy nhất trong gia đình khốn khổ của họ, cuối cùng ông trời cũng đã trả lại cô cho ông bà.
Khi Nặc Nặc về nhà cũng là thời điểm hoa đào nở rộ nhất.
Cô đã ngủ quá lâu, tựa hồ đã trải qua một giấc mộng dài, nhưng cảnh trong mơ lại mơ hồ, hư ảo.

Khi cô tỉnh dậy, thế giới của cô vẫn thật hài hòa, tươi đẹp biết bao.
Cô vô cùng ngoan ngoãn phối hợp điều trị vì vậy nhanh chóng khỏi bệnh.

Không bao lâu liền được xuất viện.
Nặc Nặc ở nhà bồi dưỡng một thời gian, trong khoảng thời gian này trái tim mẹ Vân gần như sắp tan vỡ.

Nặc Nặc về nhà liền đốt pháo, trừ tà để phù hộ cô bình an.

Nặc Nặc đã học đại học được nửa năm, cô học khoa Phát thanh, những lúc rảnh rỗi cô đi làm thêm để giúp một số người nổi tiếng trên mạng trang điểm.

Ban đầu không nhiều người tin cô gái nhỏ này nhưng càng về sau càng có nhiều người hẹn gặp cô.
Bởi vậy Nặc Nặc cũng có thể giúp đỡ trang trải kinh tế trong nhà.
Nếu thuận lợi, sau khi tốt nghiệp 4 năm đại học, cô có thể trở thành một phát thanh viên nổi tiếng.
Nặc Nặc học song bằng ở đại học, bằng thứ hai là luật, cô mới chỉ báo danh còn chưa đến lớp học.

Cô nghĩ đến tương lai lâu dài và hy vọng sẽ là người dẫn chương trình cho một kênh pháp luật.

Ngay cả khi không được thì biết thêm kiến thức mới cũng rất tốt.
Thời điểm Nặc Nặc quay lại trường hoc, bạn cùng phòng của cô, Trương Hoan đã bật khóc: "Nặc Nặc, cậu không biết ngày hôm đó mình đã sợ như thế nào đâu, huhuhu, làm mình sợ muốn chết."
Nặc Nặc cười cười, ôm lấy cô nàng: "Không sao nữa rồi.

"
Mọi người đều lấy hết đồ tốt của mình tặng cho Nặc Nặc, bảo là cô gầy quá phải cho cô tẩm bổ.
Trương Hoan nói đùa: "Mọi người đều nỗ lực giảm cân mà không được, Nặc Nặc ngược lại muốn tăng cân mà không được."
Nặc Nặc gầy cũng vẫn xinh đẹp như vậy, chiếc cằm nhỏ nhắn, có dáng vẻ của một mỹ nhân liễu yếu đào tơ.
Lưu Du Châu chứng minh rằng Trương Hoan không nói dối: "Đúng vậy, trong khoảng thời gian cậu hôn mê, đến cả tiểu thuyết Trương Hoan cũng không đọc.

Mọi người đều rất lo lắng khi cậu bị bệnh vào đêm đó."
Nặc Nặc cau mày, nhưng cô nhớ rõ trước khi cô mất ý thức Trương Hoan đang đọc một cuốn tiểu thuyết ngôn tình tổng tài rồi kể cho mọi người nghe.
Trương Hoan khụt khịt mũi: "Làm sao vậy, lẽ nào các cậu tò mò về những diễn biến tiếp theo ư?"
Lưu Du Châu thật sự rất tò mò: "Cậu kể đi, cái gì cũng phải đến nơi đến chốn chứ."
Trương Hoan nói: "Còn chưa xong đâu, tác giả viết loạn quá, đầu truyện thì rất bình thường, nhưng sau đó đột nhiên cốt truyện lại biến hóa hoàn toàn." Trương Hoan than thở, "Đây không phải là đang đùa giỡn mình sao, nam chính lại không có yêu nữ chính, hai người đều vô cùng lạnh nhạt với nhau."
Lưu Du Châu cũng không nói nên lời: "Tiểu thuyết lạ lùng gì vậy? Thật kỳ quái."
Nặc Nặc cau mày, không biết tại sao lại hỏi: "Tại sao nam chính lại không yêu nữ chính?"
Trương Hoan nói: "Không yêu chính là không yêu thôi, tác giả chưa giải thích, có lẽ không viết tiếp nữa."
Nặc Nặc gật đầu, xem như chấp nhận cách nói này.
Nếu trong một thế giới, nam chính không yêu nữ chính trong định mệnh của mình, thì có lẽ anh ta đã gặp được người mà mình yêu hơn tất thảy.
Trong khuôn viên trường Đại học S, khoa Ngữ văn đang tổ chức hội thảo thư pháp, khuôn viên tràn ngập không khí thanh xuân rực rỡ.

Những trang giấy tung bay, chúng được treo trên đường đến lớp để mọi người cùng chiêm ngưỡng.
Có một trang giấy được treo trên đường Nặc Nặc đến lớp.
Cô liếc nhìn trang giấy.
Là một bài thơ của Hoàng Đình Kiên-
Tôi ở Bắc Hải, anh Nam Hải
Cánh nhạn đưa thư chẳng đến thăm
Gió xuân lê đào một cốc rượu
Đêm mưa giang hồ đèn mười năm.

( trích "Gửi Hoàng Cơ Phục", bản dịch của Nguyễn Khắc Phi)
Nguồn: Lịch sử văn học Trung Quốc (tập 2), NXB Giáo dục, 2003.
2994 words.