Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 51: 🍓: Phản bội




Edit: Giai Kỳ.

Trong lòng Nặc Nặc rét run, thời gian này Cừu Lệ đối xử tốt với cô, thật ra cô cũng dần dần cảm thấy anh vô hại. Nhưng tư duy của nam chính này lại không giống với người bình thường, tâm tư quỷ quyệt, rõ ràng anh biết cô có thay đổi nhưng lại không hề nói gì cả.

So với người quá thẳng tính như Đinh Tư Mông thì Cừu Lệ chính là biến thái ngầm.

Nhưng Nặc Nặc biết bây giờ đang là thời điểm mấu chốt, cô không thể trở mặt được.

Hy vọng thắng lợi ở ngay trước mắt, một khi Khương Anh tìm được đại sư lợi hại, cô sẽ có hi vọng về nhà.

Bởi vậy lúc Cừu lệ vươn tay ra, Nặc Nặc không từ chối, bàn tay trắng nõn mềm mại nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay của anh.

Cừu Lệ vuốt ve mu bàn tay cô, Nặc Nặc cố nhịn xuống cảm giác kì quái, cười nói: "Chúng ta về nhà đi."

Cừu Lệ cười nhẹ: "Ừ."

Trở về biệt thự ăn cơm trưa, Cừu Lệ hỏi cô: "Em muốn bao giờ tổ chức hôn lễ?"

Cả người Nặc Nặc cứng đờ, miễn cưỡng cười cười: "Lịch học của em bận lắm, nghỉ rồi tính sau."

"Lễ Quốc Khánh được nghỉ."

Bây giờ đang là tháng 9, Lễ Quốc Khánh cô được nghỉ 7 ngày, đúng là đủ thời gian để tổ chức hôn lễ.

Nặc Nặc có chút hoảng, cô mím môi: "Thời gian không đủ, cả đời chỉ cưới 1 lần, hôn lễ chuẩn bị hấp tấp như vậy em không thích đâu."

Ý cười trên mặt Cừu Lệ đã phai nhạt: "Nặc Nặc, tôi đã chuẩn bị từ tháng 6 rồi, ba tháng chuẩn bị mà em vẫn cảm thấy hấp tấp?"

Nặc Nặc khóc không ra nước mắt, không phải chứ? Tháng 6? Đấy không phải là lúc Cừu Lệ ép cô đi lãnh chứng sao?

Sắc mặt cô có chút khó coi, nhưng để ý thấy ánh mắt lạnh băng của Cừu Lệ, cô lại giật mình. Cừu Lệ không ngốc, anh vẫn luôn không vạch trần âm mưu của cô, chứng tỏ anh thích thú với trò này. Nhưng một khi để anh phát hiện ra mình không thể khống chế được nữa, thủ đoạn sẽ cứng rắn hơn bây giờ nhiều.

Lần đầu tiên cô xuyên đến đã bị anh giết, nhưng mà bây giờ anh không nỡ, vì thế mới gấp rút tổ chức hôn lễ.

Không, nói cách khác, anh là bức thiết muốn giam giữ cô lại.

Dáng vẻ bây giờ của cô đã chẳng khác gì với bản thân ở thế giới thực. Cô nghĩ lại, dùng bộ dạng này lá mặt lá trái với Cừu Lệ thì sẽ cần rất nhiều dũng khí, mà nếu đây thật sự là thân thể của cô, thì cô càng không muốn bị Cừu Lệ ngủ.

Cừu Lệ đứng dậy, đi về phía cô.

Ngón tay xoa xoa gương mặt Nặc Nặc: "Vậy là những gì em nói trước đây đều là lừa tôi sao?"

Ngữ khí của anh trầm thấp, thậm chí còn có chút trào phúng.

"Có phải em vẫn muốn rời khỏi tôi, không muốn ở cạnh tôi đúng không?"

Nặc Nặc hãi hùng khiếp vía, một khi Cừu Lệ làm rõ hết thảy mọi chuyện thì anh sẽ khôi phục lại dáng vẻ bá đạo tổng tài như lúc ban đầu.

Cô hít sâu một hơi, tay đặt lên ngực anh, sau đó đẩy anh ngồi xuống sofa.

Cừu Lệ hơi giật mình, lại không có từ chối.

Người đàn ông ngồi trên sofa, Nặc Nặc sợ anh còn chưa từ bỏ ý định nói muốn tổ chức hôn lễ, đành dứt khoát tách hai chân, ngồi vào trên đùi anh.

Cả người Cừu Lệ cứng lại.

Tim Nặc Nặc đập thình thịch, hai má đỏ bừng. Nhưng nhìn anh đã không còn vẻ nguy hiểm dọa người như vừa rồi, nên cô biết chiêu này hữu hiệu.

Tên nam chính này vẫn là đồ xấu xa thấy sắc nổi lòng tham.

Cô ngồi ở trên người anh, nên cao hơn anh một chút.

Nặc Nặc nhẹ nhàng phủng lấy mặt Cừu Lệ, cô cảm nhận được hơi thở anh bắt đầu dồn dập, vị trí nào đó trên người cũng bắt đầu có biến hóa. Môi Nặc Nặc cách anh rất gần, vốn dĩ cô định hôn xuống, nhưng nơi đó lại chọc chọc cô.

Hai tai cô đỏ bạo, nhưng cuối cùng vẫn không hôn vào môi anh.

Không còn cách nào khác nữa rồi, bây giờ cô đã bắt đầu hoài nghi thân thể này đang chậm rãi biến thành thân thể của cô trong hiện thực. Ngẫm lại nếu phải dùng thân thể mình đi hôn anh thì cô lại bực bội không chịu được.

Tay Cừu Lệ cầm eo cô, thấy cô không động, ánh mắt anh liền trở nên hung ác, sau đó xoay người đè cô xuống.

Gương mặt của cô vẫn ngây thơ tuyệt mĩ như vậy, thậm chí anh còn có thể nhìn thấy dáng vẻ của mình phản chiếu trong mắt cô.

Nặc Nặc cảm thấy có lẽ anh đã nhịn tới cực hạn.

Lúc trước anh đã từng nói sẽ đợi cô lên đại học.

Cừu Lệ cũng không phải chính nhân quân tử, anh không để bụng ngủ trước hay sau khi kết hôn,

Anh không ngốc, anh thấy rõ sự do dự và bài xích trong mắt Nặc Nặc.

Vì sao? Dựa vào đâu khi mà anh đã nhịn đến tận bây giờ, nhưng cô vẫn không chịu tiếp nhận anh?

Nặc Nặc nhanh tay lẹ mắt che môi anh lại.

Cô hối hận được chưa?

"Cừu Lệ!" Thấy sắc mặt của anh nguy hiểm, cô dịu giọng nói: "Vậy tổ chức hôn lễ đi."

Anh híp híp mắt.

Nặc Nặc vội vàng nói: "Anh muốn tổ chức lúc nào cũng được." Cô chớp chớp mắt: "Em muốn gả cho anh, thật đấy."

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, thật lâu sau mới nói: "Được, hôm nay tôi sẽ phát thiệp mời, đến Quốc Khánh sẽ tổ chức hôn lễ."

Trong lòng Nặc Nặc uể oải, nhưng phải cố mà mỉm cười: "Vâng."

Xong cô lại nghiêng đầu nhìn: "Váy cưới thì sao?"

"Em muốn thử?"

Vốn dĩ cô định nói nếu váy cưới chưa chuẩn bị xong thì có thể hoãn thời gian cũng được, ai ngờ nghe anh nói như vậy, có lẽ anh đã chuẩn bị xong mọi thứ từ lâu.

Cô nhịn xuống cảm giác khó chịu, ôm cổ anh: "Không muốn, đến ngày cưới em mặc cho anh xem, được không?"

-

Đầu tuần trở lại trường học, cả tinh thần lẫn sắc mặt của cô đều không tốt lắm.

Đinh Tư Mông vẫn là dáng vẻ khoái hoạt vui sướng không tim không phổi.

Nặc Nặc gấp tới độ không biết làm gì, nếu là kết hôn thật, chẳng sợ cô tới tháng thì Cừu Lệ cũng không ngại "tắm máu" hăng hái chiến đấu.

Đinh Tư Mông nhìn Nặc Nặc chằm chằm: "Không biết có phải do ảo giác không mà tôi cảm thấy mỗi ngày cậu đều xinh đẹp hơn ấy."

Chuyện này mà ngay cả cô nàng cũng nhận ra, Nặc Nặc ảo não vùi đầu vào trong cánh tay: "Cậu nhìn nhầm đó."

Nặc Nặc gọi cho Khương Anh hai lần, bà nói: "Có tìm được mấy người nhưng lai lịch không đáng tin. Thật ra cũng có một vị đại sư lợi hại, ông ta tên là Thẩm Túy, nhưng tính cách ông ta kì quái, số điện thoại cũng hay thay đổi, tôi còn chưa tìm được ông ta, cháu đừng nóng vội."

Cô không còn cách nào, chỉ có thể cầu nguyện đại sư Thẩm Túy này đáng tin cậy, có thể nhanh chóng để cô về nhà.

Lúc này Cừu Lệ đã gửi thiếp mời xong xuôi.

Thời điểm mà mỗi người nhận được tấm thiệp vàng xa hoa này đều có vẻ mặt khác nhau.

Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, Trương Thanh Đạc liền vui vẻ hỏi: "Anh Lệ, mọi người tổ chức một bữa tiệc thoát kiếp độc thân cho anh nhé, chúc mừng anh bước vào phần mộ hôn nhân...À không phải, là cung điện haha..."

Tâm trạng Cừu Lệ đang vui nên chỉ cười cười mắng: "Biến đi."

Nhưng thật ra cũng không có từ chối ý tốt của họ, dù sao cũng có nhiều năm tình nghĩa. Tuy rằng tình cảm của anh lạnh nhạt nhưng cũng không đến nỗi máu lạnh. Trương Thanh Đạc vui mừng đi chuẩn bị.

Thiệp mười của Bách Diệp đặt trên bàn trà.

Lúc Tưởng Tân Nguyệt đi vào nhìn thấy, dồng tử liền co rụt lại.

Rốt cuộc Bách Diệp cũng không phải Trương Thanh Đạc, EQ rất cao, trong lúc mọi người mải nói chuyện đã dọn sạch thiếp mời rồi cất đi.

Tưởng Tân Nguyệt nắm chặt tay, cuối cùng lại thả lỏng. Từ ngày cô về nước, rất ít khi nhìn thấy Cừu Lệ, người đàn ông kia quá mức lạnh nhạt kiêu ngạo, cô ta không tìm được cơ hội, nhưng Bách Diệp và Trương Thanh Đạc lại khác.

Trương Thanh Đạc quá ngu xuẩn, cô ta khinh thường.

Nhưng Bách Diệp rất có ích.

Hồi Bách Diệp học cấp ba cũng từng có hảo cảm với Tưởng Tân Nguyệt. Cho nên giây phút mà cô ta dựa vào vai hắn, khóc lóc kể lể mấy năm qua ở Mỹ đã chịu những khổ sở gì, Bách Diệp cũng chỉ nhíu nhíu mày, cuối cùng ôm lấy bả vai cô ta.

Cả hai động tình hôn nhau.

Tưởng Tân Nguyệt đau phải thiếu nữ ngây thơ trong sáng gì, cô ta cũng có chút động tình. Nhưng cô ta biết mình không thể ngủ với Bách Diệp. Dù sao hắn ta cũng là anh em tốt với Cừu Lệ, hai người ngủ với nhau, sau này nếu cô ta được ở bên Cừu Lệ thì Bách Diệp chính là một quả bom hẹn giờ.

Hơn nữa thứ không chiếm được mới là thứ tốt nhất, chỉ cần Bách Diệp không có được cô ta thì sẽ ngày đêm nhớ thương.

Cuối cùng Tưởng Tân Nguyệt đẩy hắn ra, lau nước mắt, nói câu xin lỗi rồi hốt hoảng rời khỏi nhà Bách Diệp.

Đến buổi tối tổ chức bữa tiệc thoát kiếp độc thân của Cừu Lệ.

Địa điểm tổ chức là một hội sở hết sức náo nhiệt, âm nhạc chói tai, mọi người chơi vô cùng high.

Trương Thanh Đạc uống say khướt, nấc một cái: "Năm đó...tôi còn cho rằng anh Lệ sẽ độc thân cả đời cơ đấy, không ngờ cuối cùng anh Lệ lại thua dưới tay của một cô gái nhỏ."

Mọi người đều ồn ào, Cừu Lệ cũng không tức giận.

Ngày mai chính là lễ cưới của anh.

Là ngày mà Nặc Nặc chính thức thuộc về Cừu Lệ.

Cho nên gần đây anh rất dễ tính, rượu mà đám người Trương Thanh Đạc mời anh đều uống hết. Nhưng người như anh rất có chừng mực, tửu lượng cũng tốt. Cho nên thời điểm anh đi ra khỏi toilet, một người phụ nữ mềm mại dựa vào người, hai mắt anh đã trở nên lạnh lùng.

"Tưởng Tân Nguyệt?"

Đây là hội sở cao cấp, chính là sản nghiệp của Trương Thanh Đạc.

Toilet ở đây vốn dĩ không có ai, dưới ánh đèn mông lung, Tưởng Tân Nguyệt ăn mặc mỏng manh lớn mật. Cô ta không nói lười nào, cứ thế chậm rãi cởi quần áo.

Cừu Lệ cười lạnh một tiếng: "Đừng để tôi nói đến lần thứ 2, cút!"

Ngữ điệu của Tưởng Tân Nguyệt rất nhẹ, mang theo nhợt nhạt dụ hoặc: "Ngày mai anh có vợ, nhưng bây giờ thì chưa. Chẳng lẽ anh không muốn làm càn nốt đêm nay sao? Chuyện đêm nay em sẽ không nói cho ai biết hết...Cừu Lệ, thật ra từ hồi còn học cấp 3 em đã rung động với anh, chỉ là lúc gai đình em có chuyện nên em không thể không rời đi."

Cừu Lệ cười đến tà tứ: "Cô? Cô thì là cái thá gì? Loại người một chân đạp mấy thuyền mà cũng mong lọt vào mắt tôi? Cút."

Anh đã không chửi thì thôi, một khi đã chửi thì chẳng sợ người có tố chất tâm lí mạnh như Tưởng Tân Nguyệt cũng phải đổi sắc mặt.

Trong lòng Tưởng Tân Nguyệt cả kinh, không nghĩ tới Cừu Lệ chuyện gì cũng biết.

Nhưng cô ta đã không còn đường lui, cô ta cần tiền.

Sở dĩ cô ta li hôn với chồng trước là vì tên đó vô dụng, xí nghiệp khổng lồ của gia tộc cũng phá sản, hơn nữa còn nợ mấy trăm triệu.

Nhưng Cừu Lệ thì khác, anh có tiền có thể, anh tuấn cường đại.

Cô ta điều chỉnh cảm xúc, nước mắt rất nhanh đã chảy ra: "Lúc ấy em là bất đắc dĩ. Anh tin em đi, em nói thật mà." Tưởng Tân Nguyệt thấy Cừu Lệ không dao động, thậm chí không thèm động tình với dáng vẻ dụ hoặc của cô ta lúc này, khóc lóc nói: "Anh không tin em, nhưng còn Tống Nặc Nặc thì sao? Cô ta cũng không phải loại tốt lành gì. Cô ta không thích anh, trong lòng cô ta cũng có người đàn ông khác. Anh biết mà, Tống Nặc Nặc không muốn gả cho anh, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ ngủ với người khác mà thôi. Cừu Lệ, cô ta không đáng để được anh đối xử tốt như vậy."

Bước chân của Cừu Lệ dừng lại.

Những lời mà Tưởng Tân Nguyệt nói đã chạm tới chiếc vảy ngược đáng sợ nhất trong lòng anh.

Anh búng tay một cái, vệ sĩ đừng trong chỗ tối khom lưng.

Cừu Lệ lạnh lùng cong môi: "Vứt cô ta ra ngoài."

Tưởng Tân Nguyệt không thể tin tưởng mà trợn to mắt, thấy có người ngoài, cô ta vội vàng che lấy ngực. Bây giờ quần áo của cô ta bất chỉnh, nếu là ra khỏi chỗ này, người sáng suốt chỉ cần nhìn thôi cũng biết cô ta tới đây làm cái gì.

Sau đó Cừu Lệ trực tiếp rời đi, vệ sĩ đi tới kéo Tưởng Tân Nguyệt ra ngoài.

Rất nhanh cô ta đã bình tĩnh lại, hơi hơi cười lạnh. Dưới ánh mắt đen tối của một đám đàn ông, cô ta đi tới trước mặt đàn em của Bách Diệp.

"Đưa tôi một cái áo khoác, nhanh lên."

Đám đàn em của Bách Diệp nhận ra cô ta, lập tức dâng áo khoác lên.

Tưởng Tân Nguyệt không phải Trần Thiến, tố chất tâm lí của cô ta mạnh, cũng không để ý thể diện, bị nhìn thì cứ nhìn đi.

Cô ta vẫn còn lí trí để phân tích.

Đã sớm được nghe Trần Mậu nói về mối quan hệ giữa Cừu Lệ và Tống Nặc Nặc.

Chính là "lang có tình, thiếp vô tình".

Cừu Lệ là một người đàn ông bá đạo, sao có thể chịu đựng được sự phản bội.

Nếu anh đã yêu thương người vợ sắp cưới của mình như vậy, thì cô ta sẽ để cô vợ nhỏ của anh, ở đêm trước ngày cưới, ngủ với người đàn ông khác.

Cừu Lệ sẽ còn yêu Tống Nặc Nặc sao?

Tưởng Tân Nguyệt vuốt vuốt tóc.

Phản bội, cắm sừng, người mà anh yêu lên giường với người khác chứ không chịu ngủ với anh.

Anh sẽ tức giận đến phát điên, có khả năng còn sẽ giết cả Tống Nặc Nặc.

-

Nặc Nặc hoàn toàn không dự liệu được ác ý trong cuốn sách này sẽ dời đến trên người cô.

Lúc trước bạn cùng phòng có đơn giản nói qua vài câu: "Mấy chiêu của Trần Thiến chính là lừa cho nữ chính ngoại tình, bị nam chính thấy ở trên giường của người đàn ông khác. Nhưng hiểu lầm dù sao cũng được giải quyết mà."

Nhưng Trần Thiến đi chưa được nửa truyện đã chết, thời điểm Tưởng Tân Nguyệt lên sân khấu không đánh cũng thắng. Cũng không có dùng bất kì thủ đoạn nào, nhưng Trần Thiến đã bị phế đi, Tống Liên rời khỏi, mà ác ý của quyển bá tổng văn này vẫn được tiếp tục.

Trước hôn lễ một ngày, Khương Anh vui mừng ra mặt, gọi điện cho Nặc Nặc: "Tôi tìm được Thẩm Túy rồi, ông ta ở thành phố bên cạnh. Tính cách của ông ta kì quái nên vướng vào vài chuyện rắc rối, giờ tôi đang nghĩ cách giúp ông ta. Để Thẩm Túy nợ chúng ta một nhân tình, nói không chừng ông ta sẽ đồng ý giúp."

Nặc Nặc vừa vui vừa buồn, nếu có thể kéo dài thêm hai ngày thì cô sẽ chờ được Thẩm Túy.

Nhưng cô không còn thời gian nữa, mai chính là lễ Quốc Khánh, cũng chính là hôn lễ của cô và Cừu Lệ.

"Cô Khương, khi nào Thẩm Túy có thể tới ạ?"

"Trong vòng 3 ngày."

Nặc Nặc nghĩ thầm, lại chỉ có thể kiên trì thêm một chút.

Buổi chiều không có tiết học, tạm thời Nặc Nặc chưa muốn về biệt thự, cô ở trên mạng tìm thông tin về Thẩm Túy.

Nhưng trên mạng không hề có bất kì thông tin gì về người này, công tác bảo mật làm rất tốt. Nhưng Nặc Nặc lại cảm thấy khá tốt, những người để ý chuyện làm ăn của mình thường rất hay tự tâng bốc bản thân.

Thẩm Túy không để bụng, có lẽ là ông ta thật sự có bản lĩnh, có việc để làm hay không ông ta cũng chẳng để ý.

Giống như Khương Anh