Edit: Jolie
Mẹ Trần không nói gì nữa, mở cửa rời đi.
Nặc Nặc nhận được một cuộc gọi ngoài ý muốn, là Tống Liên gọi tới.
Đầu dây bên kia Tống Liên mất tự nhiên hỏi thăm vết thương của Nặc Nặc.
Nặc Nặc cảm nhận được đau đớn ở mắt, nhưng vẫn nhẹ giọng nói: "Vẫn ổn."
Giọng nói của Tống Liên không nhịn được nhảy nhót: "Ba bảo tôi cảm ơn cậu, cổ phần của Tống gia được hoàn trả rồi!"
Nặc Nặc ngước mắt, cô chợt nhớ tới ngày đó Cừu Lệ đã cười và nói rằng: "Mấy ngày nữa, cổ phần sẽ được trả lại cho ba em!"
Anh cũng từng nói: Nặc Nặc, cái gì anh cũng có thể cho em, vậy nên em thích tôi một chút được không?"
Qua một lúc lâu sau Tống Liên mới do dự mở miệng: "Tống Nặc Nặc, người đẩy cậu ra hứng bóng rổ vào ngày hôm đó chính là Diêu Giai Giai."
Nặc Nặc cứ nghĩ rằng đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn, hoá ra là có người đẩy cô.
"Hôm qua mọi người đã bắt đầu đồn cậu và Hàng Duệ ở bên nhau. Đến tối Diêu Giai Giai cũng không đi học."
Mấy chuyện như lời đồn về cô và Hàng Duệ thì Nặc Nặc đã sớm đoán được, nhưng tại sao Diêu Giai Giai lại không đi học?
Nặc Nặc chỉ mới nghĩ đến đây, người hầu ở dưới đã gọi cô.
Cô kết thúc cuộc gọi rồi đi xuống lầu, người làm cung kính nói với cô: "Cô chủ, bên ngoài có người muốn gặp, nói là bạn học của cô, tên là Diêu Giai Giai."
Nặc Nặc nói: "Để cậu ta vào đi."
Thật ra chỉ mới hai ngày không gặp, nhưng lúc Diêu Giai Giai bước vào, sắc mặt cô ta trắng bệch, hốc mắt sưng đỏ, còn đáng sợ hơn cả đôi mắt đang bị thương của Nặc Nặc.
Cô ta đi theo mẹ của mình tới, người phụ nữ trung niên vừa đến gần đã cười cười làm lạn: "Bạn học Tống, xin lỗi cháu, Giai Giai nhà cô không hiểu chuyện nên mới phạm phải sai lầm, cháu có thể tha thứ cho nó được không?"
Bà ta lấy khuỷu tay thọc vào người Diêu Giai Giai.
Diêu Giai Giai run rẩy, khom lưng xin lỗi: "Tống Nặc Nặc, thật sự xin lỗi cậu, ngày hôm đó tôi không nên đẩy cậu ra ngoài!"
Cô ta thấy Nặc Nặc không phản ứng thì nức nở nói: "Cậu tha lỗi cho tôi được không? Tôi xin cậu mà, tôi không dám tái phạm nữa. Hay là tôi quỳ xuống dập đầu tạ lỗi được không?"
Nặc Nặc thấy cô ta thật sự muốn quỳ xuống thì vội vàng cản lại.
"Cậu đừng như vậy." Nặc Nặc nói không nổi câu tha lỗi. Cô không phải thánh mẫu, Diêu Giai Giai mới 17-18 tuổi mà đã hại bạn học, chứng tỏ tâm địa rất xấu.
Người xấu như thế mà lúc này lại sợ thành như vậy, chứng tỏ cô ta không phải ăn năn mà là cô ta sợ hãi.
Nặc Nặc dịu giọng hỏi: "Cừu Lệ ép cậu sao?"
Diêu Giai Giai trừng lớn mắt, vội vàng lắc đầu: "Không phải, không phải!"
Thấy cô ta sợ hãi thành như vậy thì còn gì mà không rõ nữa? Nặc Nặc lại nói: "Diêu Giai Giai, cậu về đi. Chúng ta lớn rồi chứ không phải trẻ con nữa, cậu làm gì đều có trời đất chứng kiến, cho nên đừng bao giờ có ý định hại người khác."
Chờ đến lúc Diêu Giai Giai rời đi, Nặc Nặc mới lặng lẽ ngồi xuống sopha.
Chưa nói đến chuyện tha thứ hay không tha thứ, Cừu Lệ mà ra tay thì khẳng định Diêu Giai Giai đã rất thảm. Ngày trước cậu ta là một nữ sinh hoạt bát sắc bén, hôm nay lại hận không thể cúi đầu làm người, đủ để biết Cừu Lệ tàn nhẫn ra sao.
Anh cuồng vọng tự đại, bởi vì tư bản là lớn mạnh nên anh chưa bao giờ để ai lọt vào mắt.
Nhưng Cừu Lệ tàn nhẫn như vậy nhưng chỉ ban nãy thôi, trên mặt còn mang theo vết thương dữ tợn mà lại dịu dàng nói với cô: "Cho nên lúc bình rượu đập xuống, anh đã nghĩ, nếu anh buông tay thì sẽ làm em ngã bị thương mất."
Lòng Nặc Nặc rối như tơ vò.
Lúc ấy vẫn là buổi chiều, thành phố B đã nổi gió.
Nặc Nặc tắm xong thay một bộ quần áo giữ ấm rồi đi ra ngoài cửa.
"Cô chủ, đi đâu đây ạ?"
Gió thu cuốn bay lá rụng, những bông hoa trong hoa viên lại kiên cường mà chống đỡ cơn cuồng phong.
Cô nhẹ nhàng nói: "Đến bệnh viện đi."
Gây chuyện không được chạy, không có đạo lý đánh người rồi còn chạy trốn.
[843 words]
25/05/2021