Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 11: 🍓: Tuyệt sắc




Edit by Kòy
Beta-er: Sel
Khi chuông điện thoại của Cừu Lệ vang lên, là lúc anh đang nói chuyện làm ăn ở chốn ăn chơi phồn thịnh nhất thành phố B.
Mẹ Trần nói: "Cừu thiếu, tiểu thư sinh bệnh, đang phát sốt, tôi đo nhiệt độ cơ thể cho tiểu thư thì phát hiện cô ấy sốt gần 40 độ. Hiện tại còn đang hôn mê chưa tỉnh lại."
Đầu bên kia một lúc lâu sau cũng không hề có âm thanh.
Chỉ có tiếng ầm ĩ ở chốn ăn chơi cho mẹ Trần biết là điện thoại kết nối được.
Mẹ Trần xin chỉ thị của anh: "Có cần đưa tiểu thư đi bệnh viện không ạ?"
Mấy ngày trước Cừu thiếu cùng tiểu thư náo loạn, nên loại vấn đề này cần phải hỏi rõ. Nếu Cừu thiếu muốn mạng Nặc Nặc, dì Trần cũng chỉ có thể mặc cô tự sinh tự diệt.
Thật lâu sau, đầu kia truyền đến giọng nói hơi khàn khàn của người đàn ông: "Buổi tối tôi sẽ về."
Cừu Lệ cúp điện thoại, cầm lấy áo khoác rồi đi ra ngoài.
Trương Thanh Đạc thấy anh phải đi, vội vàng nói: "Anh Lệ, CEO của Hoa Thịnh còn chưa tới mà......"
Sắc mặt Cừu Lệ lãnh đạm: "Ông ta đã đến muộn ba phút."
Vì vậy, cuộc hẹn bị hủy bỏ.
Đối tượng hợp tác đến quan niệm về thời gian còn không có thì anh không cần.
Bách Diệp lại hỏi thêm một câu: "Cừu thiếu, có chuyện gì sao?"
Cừu Lệ liếc hắn một cái, giọng điệu nhàn nhạt: "Không có gì."
Trương Thanh Đạc thấy Cừu Lệ thật sự muốn đi, nghĩ đến chuyện Trần Thiến nhờ mình, cắn răng vội nói: "Anh Lệ anh Lệ, chuyện đại thọ 80 tuổi của ông ngoại Trần Thiến trong tuần này, cô ấy hỏi anh......"
Cừu Lệ quay đầu lại, ánh mắt chợt lạnh xuống.
"Trương Thanh Đạc, cậu thích cô ta thì tự mình theo đuổi."
Trương Thanh Đạc ngây người một lúc lâu, đỏ mặt: "A...... Cái đó, tôi......" Mọi người đều biết Trần Thiến thích Cừu Lệ mà.
Cừu Lệ cười nhạo: "Nhờ cậu chuyển lời, mong cô ta tự hiểu mình là thứ gì, cậu thích nhưng tôi không thích."
Cừu Lệ độc miệng lên, chẳng thèm coi người xung quanh ra gì.
Sắc mặt Trương Thanh Đạc không tốt, buồn bực cúi đầu.
Chờ Cừu Lệ đi rồi, Bách Diệp mới vỗ vai Trương Thanh Đạc: "Đừng để ý, tính tình Cừu thiếu là vậy."
Trái lại Trương Thanh Đạc rất rộng lượng, xem như lớn lên cùng Cừu Lệ, từ nhỏ đến lớn không ít lần bị Cừu Lệ khinh thường, cũng thường xuyên bị đánh. Cho nên thật ra hắn cũng không ngại, chỉ là mặt ủ mày chau: "Anh Lệ cự tuyệt, Trần Thiến nhất định sẽ không vui, tôi nên nói với cô ấy thế nào đây. Anh Lệ sao lúc nhắc tới Trần Thiến lại đột nhiên nổi nóng, Trần Thiến chọc gì đến anh ấy sao?"
Ánh mắt Bách Diệp khẽ động.
Trương Thanh Đạc không nhịn được oán giận: "Trần Thiến có chỗ nào không tốt? Vừa xinh đẹp vừa thẳng thắn, cũng không biết anh Lệ thích dạng con gái thế nào, lẽ nào phải là tiên nữ mới xứng với anh ấy ư?"
Bách Diệp đột nhiên nhớ tới thiếu nữ có giọng nói mềm mại kia.
Cô có đôi mắt thật đẹp.
"Chắc anh ấy thích Tống Nặc Nặc."
"Tống...... Đậu má Tống Nặc Nặc!" Trương Thanh Đạc suýt nữa thì nhảy dựng lên, "Tiểu nha đầu ở trong nhà anh ấy? Tôi còn cho rằng anh Lệ niệm tình nghĩa mới nuôi! Không phải chứ, cô ấy mới bao lớn, anh Lệ......"
"Suỵt, đừng nói nữa." Bách Diệp mở miệng, "Nếu muốn chết cậu cứ nói tiếp đi, chuyện rối rắm để trong lòng là được rồi."
Trương Thanh Đạc ngại ngùng ngậm miệng, suy nghĩ nửa ngày, vẫn không thể nhớ rõ ràng dáng vẻ của cô gái kia.
Hắn lẩm bẩm: "Hẳn là không xinh bằng Trần Thiến đâu nhỉ?"
Bách Diệp cạn lời, hiện tại anh cũng cảm thấy Trương Thanh Đạc mắt mù không cần nghi ngờ.
~
Đêm tháng mười, kèm theo một chút mát lạnh.
Lúc Cừu Lệ lái xe về mới 9 giờ, ánh đèn biệt thự sáng rực, vệ sĩ lần lượt chào hỏi anh.
Cừu Lệ mở cửa, dì Trần vội vàng đổi giày cho anh.
Đèn thủy tinh trong phòng khách chỉ sáng năm phần, trái lại ít đi một phần lạnh lẽo, nhiều thêm vài phần ấm áp.
Cừu Lệ đổi giày, giọng điệu bình đạm: "Cô ấy tỉnh chưa?"
Dì Trần có chút lo lắng, trên mặt vẫn là vẻ cứng nhắc như trước: "Bẩm thiếu gia, vẫn chưa."
Xem ra thật sự sốt không nhẹ.
Cừu Lệ lạnh mặt, lúc anh nhận được điện thoại là đã đoán được Nặc Nặc sinh bệnh vì cái gì.
Toàn thân ướt đẫm còn hứng gió lạnh lâu như vậy, vốn dĩ đã yếu ớt rồi.
Chỉ là anh đến giờ vẫn chưa chờ được Nặc Nặc cúi đầu chịu thua.
Cừu Lệ còn đang suy nghĩ về sự buồn bực không thể nói rõ trong lòng, vì thế dứt khoát vài ngày không trở về, không ngờ cô lại bị bệnh đến hôn mê.
Cừu Lệ cởi tây trang, bực bội mở mấy nút áo sơmi, lúc này mới chậm rãi đi về phía phòng cô.
Phòng Nặc Nặc ở lầu một.
Vốn ban đầu là phòng chứa đồ.
Khi đó cô mới tới, Cừu Lệ trực tiếp ném cô vào đây.
Phòng Nặc Nặc chỉ mở một cái đèn ngủ màu vàng ấm áp ở đầu giường ——mẹ Trần sợ ảnh hưởng đến cô nghỉ ngơi.
Mái tóc đen mềm của cô tản trên chiếc gối đầu mềm mại, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, tiếng hít thở hơi nặng nề.
Cừu Lệ đẩy cửa đi vào, lạnh mặt đi đến bên mép giường.
Khoảnh khắc anh cúi đầu nhìn thấy gương mặt cô, nét lạnh lùng trên mặt ngưng đọng lại, Cừu Lệ nghe thấy tiếng tim mình đập hỗn loạn, cơ hồ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Anh hoài nghi bản thân đang ở trong một giấc mộng đẹp hoang đường.
Thiếu nữ trên giường, khuôn mặt nhỏ còn đẹp hơn hoa đào tháng ba, là dạng tuyệt sắc liếc qua một lần liền không thể nào quên.
Hàng mi dài đóng lại, đổ xuống gương mặt một bóng mờ, nốt lệ chí kiều diễm phảng phất sẽ nở rộ.
Bởi vì cô sinh bệnh, hô hấp không thuận, đôi môi hơi hé mở cho dễ hít thở.
Mái tóc đen xõa tung, trông cô không giống người bệnh, ngược lại giống nhữ đang ngủ ngon lành.
Giữa tiếng tim đập điên cuồng.
Ngón cái của anh đã chạm vào gương mặt cô, ấm nóng, nhiệt độ hơn người bình thường một chút, cơ hồ đốt cháy đầu ngón tay anh.
Nhưng mà anh không thu tay lại được, cuối cùng dừng nơi có nốt lệ chí, nhẹ nhàng vuốt ve.
Một loại hưng phấn tê dại từ trong xương tủy sôi trào.
Anh cảm thấy mình sắp hít thở không thông.
Cô thật đẹp.
Đây không phải là Tống Nặc Nặc bình thường, đây là một tuyệt sắc mỹ nhân. Dường như bộ dạng theo ý thích của anh mà trưởng thành, mỗi một tấc đều giống như sở thích của anh.
Sự kinh hỉ vốn đã mất đi của anh lại đột nhiên xuất hiện.
Cừu Lệ nhìn chằm chằm môi hơi hé của cô, hầu kết giật giật. Ngón cái của anh hung hăng miết lên môi cô. Cảm giác này từ đầu ngón tay truyền tới, chảy trong huyết dịch, anh hưng phấn đến tê dại cả người.
Giờ phút này anh thừa nhận mình là cầm thú, cô chỉ nằm ở trên giường, anh còn chưa chạm vào cô đã cứng. Anh muốn hôn cô, muốn làm cô.
~
Nặc Nặc rất khó chịu, cả người cô nóng bỏng, rồi lại lạnh đến phát run. Trong đầu mơ hồ không tỉnh táo, cô hít thở thôi cũng khó khăn.
Cô cảm thấy mình sắp chết.
Không chết trên tay nam chủ, lại chết vì một trận cảm mạo. Cô nhất định là người xuyên sách thất bại nhất.
Lòng bàn tay thô ráp miết trên môi cô, cô thật sự không thoải mái.
Nặc Nặc than nhẹ một tiếng, cố gắng mở mắt.
Hàng mi dài của cô run lên, giây đầu tiên ý thức trở về, cô thấy một khuôn mặt anh tuấn phóng đại.
Nguời đàn ông dáng vẻ lạnh lùng, trong mắt là sự hưng phấn như thiêu đốt mà cô vô cùng quen thuộc.
Nặc Nặc giật mình một cái, ánh mắt như vậy cô vĩnh viễn không quên. Đêm cô chết đó, ánh mắt của nam chủ chính là như vậy.
Mà giờ phút này, tay anh chống ở hai bên đầu cô, môi anh hạ xuống.
Phản ứng của Nặc Nặc có hơi chậm chạp, nhưng cô vẫn nhận ra anh là ai.
Một người đàn ông cô chán ghét vô cùng nhưng lại không thể chọc vào.
Cô nhanh tay che kín môi mình.
Nụ hôn của anh liền rơi lên mu bàn tay cô.
Lạnh lẽo, khiến toàn thân cô đều không dễ chịu.
Ánh mắt Nặc Nặc mông lung, còn chưa đủ thanh tỉnh. Cô đụng phải đôi con ngươi đen nhánh như mực.
Nặc Nặc lẳng lặng nhìn anh.
Trong lòng có chút tuyệt vọng.
Cô vẫn còn nhớ rõ hậu quả lần trước cô che miệng lại là gì, nam chủ kiêu căng tự đại, tuyệt đối sẽ không để chuyệm này phát sinh lần thứ hai.
Nhưng cô chán ghét anh ta lắm rồi.
Dù sao cô cũng bệnh sắp chết, trước khi chết cũng nhất quyết không cho anh ta chiếm tiện nghi.
Nặc Nặc chờ anh phát giận.
Nhưng mà người đàn ông này lại cong môi, nhẹ nhàng hôn lên bàn tay cô chưa dời đi, bộ dáng yêu thích đến không ngừng được.
Nặc Nặc: "......"
Mu bàn tay bị cảm xúc thấm ướt lành lạnh khiến da đầu cô tê dại.
Là cô điên rồi hay nam chủ điên rồi? Lúc này không phải anh nên lạnh mặt nói: Tống Nặc Nặc cô chết chắc rồi sao?
Nhưng mà trong mắt anh mang theo ánh sáng cô không hiểu được, từ trên mu bàn tay cô, nhìn đến khóe mắt cô, sau đó môi anh tựa hồ dừng lại ở đó.
Nặc Nặc nhớ lại hành động liếm mút biến thái trước đó của anh ta, trong lòng rất mâu thuẫn.
Cô quay đầu đi, dùng hành động nói cho anh biết, cô rất ghét bị anh đụng vào.
Nặc Nặc che miệng ho nhẹ.
Cô không thích anh dựa gần như vậy, cũng không thích loại ánh mắt như bệnh tâm thần này, cô muốn dùng hành động ho khan nói với anh rằng cô là một bệnh nhân, sẽ lây bệnh cho người khác, anh nên lạnh lùng, ghét bỏ cách xa bệnh nhân.
Thế nhưng ngay sau đó cơ thể cô đã lơ lửng trên không trung, cô bị người đàn ông ôm lên.
Nặc Nặc thấp giọng kêu một tiếng.
Anh cười, lồng ngực hơi rung, giọng nói ấm áp: "Đưa cô đi khám bệnh."
Nặc Nặc mê mang phản ứng mất một giây.
Cô nghe thấy tiếng tim đập bên tai không bình thường, như nổi trống, như tiếng nổ vang. Kịch liệt đến mức lồng ngực chấn động.
Cô bị bệnh một hồi, nam chủ liền phát điên sao?
Cô không cho anh chạm vào, anh chẳng những không tức giận, còn đại phát từ bi quyết định muốn cứu cô một mạng?
Cô lại xuyên sách nữa sao?
Cừu Lệ ôm một người rất nhẹ nhàng, mà người Nặc Nặc cũng rất nhẹ.
Nặc Nặc bị anh ôm phát đau, kẻ điên! Đây hoàn toàn là cách ôm chiếm hữu.
"Đau." Tiếng cô hơi khàn, nước mắt sắp chảy ra.
"Xin lỗi, tôi sẽ nhẹ nhàng hơn." Anh nơi lỏng tay, Nặc Nặc lại không thể thư giãn.
Cô mở to hai mắt nhìn anh.
Nam chủ vẫn là gương mặt kia, nhưng đây là cùng một người sao? Cảm nhận được ánh mắt của người trong lòng, anh rũ mắt, ánh mắt tối lại: "Thế nào?"
Nặc Nặc xác định anh vẫn vậy, cái loại ánh mắt thần kinh làm người ta sởn tóc gáy này, chỉ có một người có thôi.
Nặc Nặc mờ mịt nghĩ, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cô càng sợ hãi hơn đó!