Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 192: Thời gian hạnh phúc của Thành Trì (1)




Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần dọn nhà ở mùa xuân năm thứ hai, bởi vì Nghiên Nghiên dần lớn lên, căn nhà cũ đã không thể thỏa mãn hai bé trai rượt đuổi đùa giỡn trong nhà. Bọn họ chọn một căn biệt thự ba tầng, có sân vườn, hoàn cảnh xung quanh cũng rất tốt, hai người đều rất thích.

Giang Mặc Thần mời người xây dựng bập bênh, cầu trượt, còn làm bàn đu dây và sàn nhún trong sân. Yến Thanh Trì còn mang Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên đi cửa hàng thú cưng chọn thú cưng hai đứa thích.

Kỳ Kỳ luôn muốn nuôi một con chó con, mục tiêu của bé rất rõ ràng, "Muốn màu trắng, nhỏ."

Nghiên Nghiên phụ trách phụ họa: "Đúng vậy, màu trắng, nhỏ."

Yến Thanh Trì hỏi hai đứa, "Các con muốn nuôi một con hay là hai con hả?"

Nghiên Nghiên và Kỳ Kỳ nhìn nhau, Yến Thanh Trì kiến nghị: "Nuôi một con đi, hai đứa con cùng chăm sóc."

Kỳ Kỳ gật đầu, "Dạ."

Nghiên Nghiên lập tức nói theo, "Dạ."

Yến Thanh Trì xem nó, cười nói: "Con là máy đọc lại của anh sao? Sao anh nói cái gì thì con nói cái đó vậy."

"Máy đọc lại?" Nghiên Nghiên không rõ.

"Chính là anh nói cái gì thì em nói cái đó đó. Anh nói "dạ" thì em cũng nói "dạ"." Kỳ Kỳ giải thích cho nó.3

Nghiên Nghiên "Ồ" một tiếng, cười khanh khách.

Yến Thanh Trì khó hiểu, hỏi Nghiên Nghiên, "Con cười cái gì?"

"Con là máy đọc lại của anh á." Nghiên Nghiên vui vẻ nói.

Yến Thanh Trì không hiểu điểm cười của trò này ở chỗ nào lắm, y hỏi Kỳ Kỳ, "Con biết vì sao em con cười không?"

Kỳ Kỳ gật đầu, bé trông Nghiên Nghiên từ nhỏ đến lớn, là người người chơi với Nghiên Nghiên nhiều nhất trong nhà, lại ít chênh lệch tuổi tác với Nghiên Nghiên nhất, nên là người hiểu Nghiên Nghiên nhất trong nhà.

"Em cảm thấy đây trò chơi đó ~" Kỳ Kỳ nói, "Chính là, giống như mình biến thành một trò chơi khác, nên nghĩ rằng mình đang chơi trò chơi thôi ~"

Yến Thanh Trì gật đầu, "Như vậy à."

Hai cục cưng đi vào cửa hàng, đã nghe được âm thanh "Gâu gâu gâu" và "Meo meo meo", lập tức vui vẻ lên, vui sướng chạy tới trước mặt các động vật nhỏ.

Yến Thanh Trì đi theo bọn họ, nhắc nhở hai đứa, "Chỉ có thể chọn một con thôi nha, không thể chọn nhiều hơn đâu."

Kỳ Kỳ gật đầu, "Dạ, con chỉ nuôi một con."

Nghiên Nghiên học lại: "Đúng vậy, chỉ nuôi một con."

Hai đứa nhỏ cẩn thận nhìn lồng sắt, sau đó lập tức nhìn thấy một bé Samoyed, màu trắng, nho nhỏ, nháy mắt đánh trúng tim Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ nhìn Nghiên Nghiên, "Con này được không? Cún con này rất đáng yêu á."5

Nghiên Nghiên không có yêu thích gì đặc biệt với chó con, nên rất dễ nói chuyện tỏ vẻ, "Đáng yêu."

"Chúng ta chọn nó nha?" Kỳ Kỳ trưng cầu ý kiến của nó.

Nghiên Nghiên gật đầu, "Được nha."

Kỳ Kỳ vội vàng kêu Yến Thanh Trì, "Ba ba, ba ba" sau đó chỉ vào Samoyed nói với Yến Thanh Trì: "Chúng con muốn cún con này."

Yến Thanh Trì nhìn ngón tay bé chỉ Samoyed, hơi kinh ngạc, y còn nghĩ Kỳ Kỳ sẽ chọn Bichon Frise hoặc là Phốc sóc, sao lại chọn Samoyed được chứ, là khái niệm "nhỏ" của bọn họ không giống với trẻ con sao sao?

"Samoyed trưởng thành, sẽ lớn lắm đó." Yến Thanh Trì muốn nhắc nhở bé.

"Nhưng mà trưởng thành, cũng sẽ rất lớn rất lớn đó." Kỳ Kỳ rất có đạo lý của mình.

Yến Thanh Trì thầm nói, vậy con nghĩ nhiều rồi cục cưng, tốc độ sinh trưởng của con chậm hơn nó nhiều, con còn chưa lớn lên, nó đã phải trưởng thành.

Kỳ Kỳ đi đến trước mặt y, vẻ mặt chờ mong hỏi y, "Được chứ ạ?"

Yến Thanh Trì gật đầu, không có gì không thể, tuy rằng không phải như mình nghĩ, nhưng nuôi chó là muốn Kỳ Kỳ vui vẻ, bé thích là được.

"Được chứ." Yến Thanh Trì sờ sờ đầu bé, "Con thích là được."

Nghiên Nghiên không cam lòng yếu thế đứng bên cạnh nói: "Nghiên Nghiên cũng thích."

"Được, hai con thích là được." Yến Thanh Trì sờ sờ đầu Nghiên Nghiên, "Đến lúc đó, cún con nuôi chắc phải lớn hơn con."

Nghiên Nghiên "Oa" một tiếng, hỏi y, "Con có thể cưỡi cún con không?"

"Đương nhiên không được, con nghĩ là con nuôi ngựa con sao."

"Ngựa con là cưỡi được sao?" Nghiên Nghiên rất tò mò, "Vậy Nghiên Nghiên muốn nuôi ngựa con."

Yến Thanh Trì sửng sốt, nhịn không được nở nụ cười, "Cục cưng, lời này con nói với ba cũng vô dụng, về nhà nói với bố con đi, để bố con cho con con ngựa."

Nghiên Nghiên "Dạ dạ" gật đầu, yên lặng nhớ kỹ, định về nhà tìm một ba ba khác của mình xin một con ngựa con.

Bé con rất hào phóng vỗ vỗ ngực nhỏ của mình, "Đến lúc đó con cho ba ba cưỡi, cho anh trai cưỡi."6

Kỳ Kỳ nhìn nó vỗ vỗ ngực nhỏ của mình, cảm thấy nó như vậy thật đáng yêu, cong lưng hôn bé con, âm thanh mềm mại, "Cảm ơn em trai."

Nghiên Nghiên rất hào phóng, vẫy vẫy tay nhỏ của mình, "Không cần khách khí đâu ~"