Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 142




Hắn vẫn luôn muốn tìm một người, có thể giúp hắn chia sẻ một phần nhiệm và áp lực, nhưng mãi vẫn chưa tìm ra —— hắn không có lý do gì để lấy danh nghĩa công ty kêu những nghệ sĩ nổi tiếng dùng nhân khí của mình mang tân nhân, việc này không công bằng với những nghệ sĩ đã thành danh. Nhưng không ai muốn tiếp nhận vị trí của hắn, tình nguyện đứng ở vị trí này đi khai quật tân nhân có tiềm năng, nhanh chóng làm tân nhân trưởng thành, hắn luôn muốn tìm được một người như vậy, thẳng đến hôm nay, nhìn thấy Yến Thanh Trì nói với Tô Tinh, "Nếu em còn muốn phát triển trong cái vòng này, nếu em vẫn còn muốn đóng phim, thì nói với anh", khoảnh khắc đó, Giang Mặc Thần cảm thấy mình tìm được rồi.

Hắn nhìn Yến Thanh Trì, cảm thấy, chính là y.

Nhưng sau khi nói chuyện phiếm với y, hắn mới phát hiện, Yến Thanh Trì cũng không phải nhìn trúng tiềm năng của Tô Tinh, y chỉ đơn thuần muốn bảo vệ kẻ yếu, đơn thuần không muốn fan nhỏ của mình phải chịu hãm hại không công bằng, nên mới nói những lời này. Giang Mặc Thần nhìn Yến Thanh Trì khi nói chuyện với hắn, bỗng nhiên nhận ra, thật ra y chỉ mới vào giới được hai năm, y còn rất trẻ, 23 tuổi, kiếp sống diễn viên của y mới vừa bắt đầu không bao lâu, y không nên cũng không thể gánh vác áp lực nặng nề trên lưng khi mới tuổi này.

Đối với Giang Mặc Thần, hắn có thể vất vả, bởi vì từ nhỏ hắn đã biết, đứa nhỏ của Giang gia, chú định là không thể tồn tại an nhàn, nhưng hắn không hy vọng Yến Thanh Trì cũng vất vả giống vậy, đặc biệt là khi bây giờ y vẫn còn rất trẻ.

Nên hắn không nói cho Yến Thanh Trì suy nghĩ của mình, hắn đã có dự định lui vòng, nhưng còn không phải là bây giờ, khi Yến Thanh Trì hoàn toàn vững gót chân, trở thành một diễn viên có thể một mình đảm đương một phía, hắn mới rời khỏi. Cho nên, ngay lúc này, Yến Thanh Trì còn chưa biết mấy cái đó, y chỉ cần hưởng thụ thời gian đóng phim của mình là được, chỉ thế là đủ rồi.

Giang Mặc Thần và Kỳ Kỳ rời khỏi đoàn phim vào ba ngày sau, đi về cùng bọn họ còn có Giang gia và cha con Bác gia. Yến Thanh Trì và Phó Mẫn Chi tiễn bọn họ một đoạn đường, mới về đoàn phim, tiếp tục quay chụp.

Hôm nay quay cảnh tiểu hòa thượng bị treo ở cửa thành, nửa đêm Ôn Nghiêu đoạt thi thể.

Lá gia Khương Tiểu Minh lớn, tính tình hiếu động trời sinh, lúc bị dây thép treo lên còn vô cùng hoạt bát làm động tác bay lượn, chờ Phó Mẫn Chi nhắc nhở sắp bắt đầu, cậu lập tức thả lỏng đầu giả chết.

Yến Thanh Trì thay một bộ đồ đen đi đêm, bộ này ôm sát vào người hơn bộ đồ luyện công trước đó, nhưng phá lệ có tinh thần, Tô Tinh thổi phồng khen y, "Lận ca anh thiệt đẹp trai quá đi."

Mạc Kiến Anh nghe vậy ngẩng đầu nhìn y một cái, chỉ thấy Yến Thanh Trì đang cầm khăn chuẩn bị che mặt, đôi mắt dưới ánh đèn linh động như nước, lại có vài phần ý vị rực rỡ.

Từ lúc hắn đối diễn với Yến Thanh Trì đến nay, Yến Thanh Trì luôn mặc bộ đồ luyện công màu trắng, lúc này mặc một thân đen, dưới bóng đêm, mang theo chút ý nhị khó nói nên lời, hắn bất giác khép kịch bản trong tay lại, chuẩn bị xem y biểu diễn.

Nhà tạo hình mang khăn che mặt cho y xong, che khuất nửa khuôn mặt của y, chỉ chừa lại một đôi mắt đẹp lộ ra ngoài.

Phó Mẫn Chi giảng diễn cho y, Yến Thanh Trì chuyên tâm nghe, chờ sau khi Phó Mẫn Chi nói "action", cảm xúc của y đột biến, cả người đều trở nên ngưng trọng.

Tiểu hòa thượng chế*, làm Ôn Nghiêu sinh ra sát ý với quân Nhật, hắn thân là minh chủ, có trách nhiệm bảo vệ người trong võ lâm, kết quả lại để sau khi tiểu hòa thượng chết còn bị treo trên cửa thành. Ôn Nghiêu nhìn tiểu hòa thượng cách đó không xa, trong mắt một mảnh bình tĩnh, nhưng nắm tay siết chặt có thể nhìn thấy rõ ràng khớp xương đều đã trắng bệch, ánh mắt hắn thật sạch sẽ, mang theo một loại mông lung bừng tỉnh, hoài nghi sự kiên trì với quy tắc võ lâm của mình cho tới nay, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh lại, chỉ tiết ra một tia đau thương, là sự bi thương dưới lớp mặt nạ bình tĩnh của hắn.

Thân thủ của hắn rất tốt, thân pháp uyển chuyển nhẹ nhàng, bắn phi đao trong tay áo trúng quân Nhật trước cửa thành, trong lúc bọn họ khủng hoảng, dùng kiếm chấm dứt sinh mệnh của bọn họ, cứu thi thể của tiểu hòa thượng ra.

Cảnh này quay rất thuận lợi, Phó Mẫn Chi thật vừa lòng, hô kết thúc công việc.

Mạc Kiến Anh nhìn y chậm rãi cởi khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt sáng như đào hoa kia, không khỏi cảm khái, khó trách con gái bây giờ đều thích loại tiểu thịt tươi này, đẹp trai, đúng là có thể làm người khác sung sướng cả thể xác và tinh thần. Nhưng ngoài đẹp trai làm cơ sở, Yến Thanh Trì càng nhiều thêm một phần sức sống và tinh thần của người trẻ tuổi. Mạc Kiến Anh nhìn y, không tự giác mà nghĩ về mình lúc trẻ, hắn hơi hoài niệm khoảng thời gian kia, hoài niệm lúc ấy mình còn trẻ.

Hắn nhìn Yến Thanh Trì một cái, đứng lên đưa kịch bản cho trợ lý của mình, đi về.

Mãi cho đến khi hắn rời khỏi, Yến Thanh Trì mới ngẩng đầu nhìn về hướng đi của hắn, tối nay, Mạc Kiến Anh trộm nhìn mình quá nhiều lần, Yến Thanh Trì cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng lại nghĩ không ra nguyên nhân, nên cũng không để tâm. Y và Khương Tiểu Minh trò chuyện một lát, mới theo chân bọn họ cùng về khách sạn.

Bởi vì Trương Thông rời khỏi, nên đoàn phim phải tìm người đóng vai Hà Tiểu Soái một lần nữa, có chiêu bài là Phó Mẫn Chi, tin tức mới được thả ra, đã có rất nhiều diễn viên trẻ đến thử vai. Cuối cùng Phó Mẫn Chi cũng chọn được một nam diễn viên vừa tốt nghiệp chính quy, kêu hắn nhanh chóng nhập tổ. Nam sinh được sủng ái mà lo sợ, liên tục đồng ý, quả nhiên không đến mấy ngày đã tiến tổ đưa tin.

Vóc dáng của hắn không sai biệt lắm với Yến Thanh Trì, da hơi ngâm, nhìn qua hơi thẹn thùng, nhìn thấy Yến Thanh Trì và Tề Nguyễn, câu nệ tự giới thiệu, "Tôi là Phương Thác, đóng vai Hà Tiểu Soái."

Yến Thanh Trì và Tề Nguyễn lễ phép đáp lại tên họ và nhân vật của mình.

Phương Thác hỏi bọn họ, "Còn một người đâu? Võ lâm này không phải có bốn người tổng cộng sao?"

"Em, em đây." Khương Tiểu Minh nghe hắn hỏi như vậy, giơ tay chạy tới, "Em là tiểu hòa thượng."

Phương Thác nhìn đầu trọc tròn tròn của cậu bé, hơi khó hiểu, "Em là hòa thượng thật sao?"

Khương Tiểu Minh sờ sờ đầu mình, "A di đà phật, thiện tai thiện tai, thí chủ tuệ nhãn như đuốc, vậy mà nhìn thấu bần tăng."

Yến Thanh Trì gõ đầu trọc của cậu một chút, nói với Phương Thác: "Thằng bé chọc cậu thôi, nó là ngôi sao nhí, trước kia từng học công phu ở Thiếu Lâm Tự thôi."

Phương Thác cũng không giận, cảm thấy Khương Tiểu Minh còn khá vui nhộn, cười cười, tiếp tục nói chuyện phiếm với bọn họ.

Rất nhanh đã vào hai tháng, Tô Tinh và Khương Tiểu Minh cũng sắp đóng máy. Suất diễn của Tô Tinh không tính là nhiều, chỉ vì già vị của cô bé nhỏ, vai diễn phối hợp với Khương Tiểu Minh là nhiều nhất, già vị cũng nhỏ, nên hai người cứ diễn rải rác, mới phải kéo dài hơn một tháng mới quay xong.

Tô Tinh chỉ có 14 tuổi, chưa từng tham gia bất kì lớp học diễn suất đứng đắn gì, kỹ thuật diễn hoàn toàn dựa vào mình nghiền ngẫm. Cô bé là cô gái có năng lực đồng tình tương đối mạnh, diễn nhân vật bi kịch như Ngân Linh, rất dễ nhập diễn, hơn nữa lúc diễn đến quá kích động sẽ không khống chế được mình.

Phó Mẫn Chi nhìn cô bé mặc trang phục của Ngân Linh, khắc khẩu với mẹ trong phim của mình, cô bé không cách nào chấp nhận được ân nhân cứu mạng của mình lại bị mẹ mình hại chết, cũng không cách nào trách cứ mẹ cô luôn miệng nói "mẹ là vì con", cô khóc cười thê thảm, nước mắt nước mũi giàn giụa, sau đó cười khẽ hai tiếng, xoay người đập vào khung cửa.

Phó Mẫn Chi thấy cô bé sắp đụng phải thật, vội vàng thấp giọng kêu, "Tô Tinh."

Yến Thanh Trì tay mắt lanh lẹ chạy tới kéo cô bé một phen, mẹ Tô Tinh cũng sợ hãi, chạy tới xem cô, vuốt mặt cô bé hỏi, "Không đụng vào thật chứ? Có sao không con?"

Lúc này Tô Tinh như vừa tỉnh lại từ giấc mộng, liên tục lắc đầu.

Mẹ cô bé nhẹ nhàng thở ra, "Con đúng là hù chết mẹ."

Yến Thanh Trì cũng hoảng sợ, Tô Tinh an ủi mẹ mình xong, nhìn Yến Thanh Trì, giải thích với y, "Đôi khi em diễn nhập tâm quá thì sẽ như vậy, dừng lại không được, Lận ca anh không cần lo lắng, em không sao cả."

Yến Thanh Trì nhìn cô bé, trong lòng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy diễn viên diễn đến không rõ đâu là thật đâu là ảo như Tô Tinh, nhất thời cũng không biết nên cảm thấy tiềm lực vô hạn của cô bé, hay nên lo lắng cô.

Phó Mẫn Chi thấy cô bé đã điều chỉnh lại, mới kêu cô qua bổ sung một ít màn ảnh, trước đó cô bé đã diễn rất tốt, chỉ cần quay lại màn tông cửa là được, bởi vậy cũng kết thúc rất nhanh. Tới đây, cô chính thức đóng máy.

Buổi tối, lúc Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần gọi điện thoại, nói đến chuyện này, y thật sự rất kinh ngạc, "Có người diễn kịch diễn đến như vậy thật sao?"

"Có." Giang Mặc Thần trả lời y, "Nên mới có vài người diễn xong một ít nhân vật áp lực lại không ra khỏi, mắc bệnh tâm lý, thậm chí hậm hực tự sát." Giang Mặc Thần thở dài, "Diễn viên có thể để mình nhập vào nhân vật, hoà làm một thể với nhân vật, này đối với nhân vật thì là chuyện tốt, nhưng đối với diễn viên lại thì không nhất định tốt như thế. Bởi vì nhân vật là nhất thời, tựa như trước đó em đóng vai Mạnh Lạc, cũng giống như Ôn Nghiêu bây giờ, cả đời này của em, sẽ gặp được rất nhiều nhân vật. Nhưng em chỉ có một, một khi nhân vật của em ảnh hưởng đến em, ảnh hưởng tốt thì may, nếu ảnh hưởng tiêu cực, em khắc phục không được, không ra khỏi nhân vật, cuối cùng người chịu khổ cũng chỉ là em mà thôi."

Trước nay Yến Thanh Trì chưa từng không nghĩ tới đóng phim còn phải gặp loại nguy hiểm như thể này, y hỏi Giang Mặc Thần, "Anh sẽ như vậy sao?"

Giang Mặc Thần lắc đầu, "Anh là một người nhập diễn nhanh, ra cũng nhanh, anh sẽ không."

"Vậy anh cảm thấy em có thể như vậy không?"

Giang Mặc Thần cười cười, "Cái này phải hỏi em chứ."

"Trước mắt hình như còn chưa có." Yến Thanh Trì nhìn lại kiếp sống đóng phim của mình một chút, "Cũng không có nhân vật nào mãnh liệt đến có thể ảnh hưởng tính cách vốn có của em."

"Vậy là tốt rồi."

"Vậy Tô Tinh là loại này này, có phải tốt nhất là đừng đóng phim không?"

Giang Mặc Thần nghĩ nghĩ, "Cũng không thể nói như vậy, Tô Tinh còn nhỏ, tuổi này của nó, là tuổi tương đối dễ dao động dao động, chịu ảnh hưởng của nhân vật cũng rất bình thường. Nếu sau khi nó thành niên 18 tuổi vẫn còn như vậy, như vậy cho dù nó có nhận phim, tốt nhất vẫn phải nhận một ít nhân vật tích cực hướng về phía trước, đừng đi khiêu chiến nhân vật tiêu cực. Nhưng bây giờ thì vẫn còn quá sớm với nó."

Yến Thanh Trì nghe vậy, gật gật đầu.

Hôm sau, lúc Tô Tinh tới tìm y cáo biệt, cố ý sửa soạn lại bản thân một chút. Cô bé thay áo khoác vải nỉ hồng nhạt mình thích nhất, không cài nút áo ngoài, lộ ra áo lông và váy nhỏ đã được tỉ mỉ phối hợp bên trong, thậm chí cô bé còn làm một kiểu tóc phức tạp, mang giày đế bằng, cầm di động xinh xinh đẹp đẹp xuất hiện trước mặt Yến Thanh Trì.

"Lận ca, em phải đi rồi, anh có thể chụp thêm một tấm với em không?"

Yến Thanh Trì gật đầu, "Đương nhiên có thể."

Y nhìn cô bé trước mặt rõ ràng đã trang điểm tỉ mỉ qua, khen ngợi, "Hôm nay em rất đẹp."

Tô Tinh bị y khen như vậy, hơi thẹn thùng, cúi đầu cười khẽ.

—————-