Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống

Chương 77




Ngón tay thon dài lướt qua mặt vải Âu phục phẳng phiu, Tô Trì cụp mắt nhìn cậu, “Đúng không?”

Tô Hồi Ý nhanh chóng tóm lấy cơ hội sống còn đó, “Đúng đúng!”

“Bạn theo cùng ——” Ánh mắt của Nhiếp Diệc Hộc thoáng lia qua cánh tay Tô Trì đang khoác lên vai ai kia, lại dời lên mặt Tô Trì, nhướng mày một cái, “Tô tiên sinh?”

Tô Trì không chút e dè nhìn ngược trở lại.

Nhiếp Diệc Hộc cười: “Cớ mà Tô tiên sinh tìm không tệ, đây là lần đầu tiên tôi được nghe nói là có người xem anh trai như là bạn cùng đi dự tiệc đấy.”

Tất cả mọi người ở đây phút chốc im lặng. Tầm mắt Tôn Nguyệt liên hồi vòng qua vòng lại giữa hai người, Chu Thanh Thành đứng bên cạnh trái tim bé nhỏ suýt chút nữa đã vọt lên tới cổ: Phí lời, đó không chỉ là anh trai thôi đâu! Mà là “anh trai mưa” cơ!

Tô Hồi Ý cảm giác gánh nặng từ bàn tay gác trên vai nặng hơn mấy phần, cậu vội vàng mở miệng, “Là người thì nên có tinh thần đổi mới.”

Nhiếp Diệc Hộc, “…”

Tô Trì cúi đầu liếc nhìn cậu: “Em đang phát ngôn cho thời đại à?”

Tô Hồi Ý giải thích: “Em đang trình bày hướng dẫn hành vi thôi.”

“Hướng dẫn của em cũng nhiều đấy.”

Tốc độ di động của tầm mắt Tôn Nguyệt tăng nhanh, Nhiếp Diệc Hộc nhíu nhíu mày… chuyện gì thế này, không chen lời được, không thể hiểu nổi hai người này đang nói gì cả?

Hai người họ tới lui lui tới năm sáu hiệp, Nhiếp Diệc Hộc sâu sắc cảm nhận được mình bị xa lánh cuối cùng cũng không kiềm được nữa bước lên trước một bước, phát ra âm thanh không cam lòng.

“Tiểu Ý, tôi chỉ muốn mời em nhảy một điệu.”

Tô Hồi Ý đang vào vai phụ diễn một cách mượt mà, bất ngờ bị cắt ngang! Thoắng cái quên phải hồi đáp lại lời trang trọng: “…”

Tô Trì thắng hiểm một bước, quăng một cái lướt nhìn sang Tô Hồi Ý đang lo phiền muộn chẳng màng bận tâm thắng thua.

Sau đó quay qua Nhiếp Diệc Hộc, “Em ấy có bạn đi cùng, Nhiếp tiên sinh mất trí nhớ có tính chọn lọc à?”

Nhiếp Diệc Hộc: “Bạn và bạn nhảy không giống nhau, nếu như Tiểu Ý chưa có bạn nhảy thì tại sao tôi không được mời chứ?”

Bầu không khí trong sảnh tiệc mơ hồ cọ sát ra tia lửa, ngoại trừ Chu Thanh Thành và Tô Đĩnh biết chân tướng ra, thì hai anh em nhà họ Tôn cũng cảm nhận được chút gì đó là lạ: Vì sao lại có cảm giác déjà vu như là tình địch giao chiến nhỉ?

Ánh mắt của Tô Hồi Ý rớt xuống chân Nhiếp Diệc Hộc, đang suy tư xem có nên vin vào cái cớ “đạp giò” để từ chối nữa không, bỗng nhiên có một bàn tay xuất hiện trong tầm nhìn của cậu.

Tô Hồi Ý ngẩn người.

Tô Trì nương thế ôm lấy cậu, một tay còn lại đưa ra trước mặt cậu, từ góc nhìn của người ngoài nhìn vào, như là nửa ôm ai kia vào lòng.

Động tác tuy là mờ ám, song lời nói lại nghiêm túc như đang đối đáp xã giao, “Có đồng ý nhảy cùng anh không?”

Tim Tô Hồi Ý bỗng thình thịch đập lên rất nhanh.

Tim của Tôn Nguyệt và Chu Thanh Thành đứng bên cạnh cũng thình thịch đập lên rất nhanh, Tôn Nguyệt là bởi hỏny (2), còn Chu Thanh Thành là thấy sợ hãi —— con mẹ nó, đúng là một tình yêu cấm kỵ phách lối hết mức!

Sắc mặt Nhiếp Diệc Hộc sầm xuống, “Tô tiên sinh, anh cố tình muốn đối đầu với tôi sao?”

Tô Trì không đáp lời hắn, chỉ cúi đầu chăm chú nhìn Tô Hồi Ý, bàn tay duỗi ra vẫn chờ ở đó. Sau đó lòng bàn tay hắn hơi nặng, Tô Hồi Ý đặt tay mình lên đó.

Ngón tay khớp xương rõ ràng chầm chậm co lại, tay của cả hai đan vào nhau.

Bước chân của Tô Trì xoay một cái, chuyển về hướng sàn nhảy, “Đi thôi…”

“Dạ…” Tô Hồi Ý nghĩ hẳn là tai mình đã đỏ lên rồi, tầm mắt của tất cả mọi người xung quanh dồn hết vào người hai người, cả hai táo bạo chẳng kiêng dè gì như thế, song lại cũng kín kẽ như thế.

Vừa đi được hai bước, thì đằng sau đột nhiên vọng đến một tiếng kêu với giọng lên cao, “Đi!?”

Tất cả cùng ngưng dọng, có điều người vừa lên tiếng không phải là Nhiếp Diệc Hộc, mà là Tô Giản Thần.

Cuối cùng thì hắn cũng tìm ra được cơ hội để đặt câu hỏi, “Hai người định đi đâu?”

Những người còn lại, “…”

Nhiếp Diệc Hộc đang ủ rũ vì thổ lộ thất bại đã được biến cố đột ngột này xoa dịu đi đôi phần, hắn nhìn Tô Giản Thần một cách quái dị: Người này cướp cảnh diễn với mình làm gì?

Tô Giản Thần đã chấm công hòa hợp với tập thể xong bị Tô Đĩnh kéo sang một bên.

Tô Hồi Ý theo bước chân Tô Trì tiếp tục đi về phía sàn nhảy.

Dáng vóc hơn người cùng thân phận đặc biệt thu hút mọi ánh nhìn trên quãng đường, hẳn là do chưa từng nhìn thấy Tô Trì có cử chỉ thân mật với ai như vậy, nên tiếng trò chuyện xung quanh dần dần ngưng lại, chỉ còn giao lưu bằng ánh mắt.

—— Tô Trì cao cao không thể với tới trong lời đồn, cùng với con nuôi của nhà họ Tô?

Tô Hồi Ý đi xuyên qua mấy chục cặp mắt trong sảnh, cậu hơi mấp máy môi mình nhỏ giọng thì thầm, “Anh hai, anh đoán xem họ đang nghĩ gì?”

Tô Trì cũng mấp máy môi, nhỏ giọng biên soạn, “Bọn họ đang nghĩ, xứng như vậy, chỉ làm anh em không thì phí lắm.”

Tô Hồi Ý, “…”

Cậu phát hiện ra khả năng nghiêm túc nói xàm của anh mình khá là đỉnh.

Trong lúc miệng mồm mấp máy vài lần đó, cả hai đã đi đến sàn nhảy. Có một đôi nam nữ đang nhảy bên cạnh, trong lúc di chuyển bước nhảy lướt qua bóng dáng của hai người họ.

Thoáng chốc trong khúc nhạc du dương chợt bật lên một tiếng “địu mớ”, suýt chút nữa giẫm lên chân bạn nhảy!

Hai người đó dứt khoát nghỉ nhảy, lùi ra ngoài bày tỏ rằng quyết định nhường khung cảnh ảo ma này lại.

Những đôi còn lại trong sàn nhảy hình như cũng có cùng một suy nghĩ, chờ cho Tô Hồi Ý đặt tay mình lên bả vai Tô Trì, trong sàn nhảy trừ hai người họ ra thì chẳng còn ai khác.

Tô Trì duỗi tay ôm hờ sau lưng ai kia, cúi đầu nhìn Tô Hồi Ý, “Theo sát bước chân của anh.”

Tô Hồi Ý ngửa đầu nồng nàn tình yêu đối diện với hắn, “Em có thể giẫm lên chân anh mất.”

Tiếng nhạc hòa âm giữa sảnh bất ngờ đổi đoạn nhạc dạo, bàn tay đang đặt sau eo cậu thuận thế vừa thu lại ——

Chân Tô Hồi Ý vô thức bước về phía trước, sau đó đi theo tiết tấu của Tô Trì.

Ngọn đèn thủy tinh trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chiếu xuống sàn nhà tráng gạch men sứ trơn bóng sáng ngời, bước nhảy như đang giẫm lên ánh sao nhỏ vụn, đồ Tây màu than chì cùng một kiểu dáng đặc biệt nổi bật giữa kỹ thuật nhảy quấn quýt biến đổi.

Cảnh tượng xung quanh chìm dần thành bối cảnh giữa những cú xoay tròn, Tô Hồi Ý ngước mắt nhìn lên, chăm chú nhìn, chỉ còn sót lại một mình Tô Trì trước mặt, ánh mắt nhìn hắn nồng nhiệt mà quyến luyến.

Một điệu nhảy kết thúc, dư âm của đoạn hoà âm tan dần giữa sàn nhảy.

Hai người dừng lại, vẫn giữ tư thế ôm nhau nhìn đối phương mấy giây. Tô Hồi Ý chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần lại, suýt chút nữa quên mất hoàn cảnh xung quanh thò đầu sáp đến hun hun —— một giây sau mặt đã bị xoay qua.

Tô Hồi Ý, “…”

Tô Trì dắt cậu đi ra khỏi sảnh, xuyên qua đám đông đang vây xem đi vào hậu trường đằng sau.

Ban nãy tập trung vào nhảy quá, nên đến lúc này Tô Hồi Ý mới nghe thấy tiếng bàn luận nhỏ vụn vang lên xung quanh mình: “Đó là Tô Trì à? Bên cạnh là…”

“Em trai của anh ta đó, đứa nhỏ nhất trong nhà họ Tô ấy.”

“Thì ra là anh em, tôi còn tưởng là người yêu, giật cả mình.”

“Nhưng không phải anh em ruột, là nhận nuôi.”

“Nhận nuôi thì làm sao, chỉ cần chung một cái hộ khẩu đã là anh em được pháp luật thừa nhận rồi.”

Bàn tay đang đặt trên vai cậu bỗng dưng siết lại. Tô Hồi Ý nghiêng đầu nhìn về phía Tô Trì, hàng mi dài rậm của người nào đó cụp xuống, không thấy rõ sắc thái đáy mắt.

Khi đi đến lối vào hậu trường, Tô Trì hỏi người phục vụ, “Phòng nghỉ ngơi ở đâu?”

“Đi thẳng dọc theo hành lang căn phòng thứ ba hoặc thứ tư.”

Hành lang hậu trường trống rỗng, bữa tiệc vừa mới bắt đầu, gần như không có ai đến phòng nghỉ ngơi.

Tô Hồi Ý đi theo Tô Trì xuyên qua hành lang bước vào cửa phòng nghỉ ngơi, ngay giây sau cánh cửa đã “lạch cạch” khép lại. Bịch, người bị đẩy tựa lưng vào cửa, Tô Trì ôm cậu cúi đầu hôn ngay.

Một tay của cậu bị nắm, một tay còn lại vin sau vai Tô Trì —— đúng là tư thể khiêu vũ vừa rồi.

Tô Hồi Ý nghĩ ngợi trong nụ hôn với khoảng cách không lọt gió: Thì ra khi kết thúc điệu nhảy không chỉ một mình cậu muốn hôn.

Âu phục phẳng phiu khó kiềm được hằn lên vết nhăn trong lúc ôm hôn, cà vạt đã được thắt ngay ngắn trong nụ hôn hồi sớm lúc này tản ra.

Nhiệt độ trong căn phòng nghỉ yên tĩnh từ từ lên cao, qua một lúc lâu, Tô Trì mới buông môi Tô Hồi Ý ra.

Hai người trán kề trán điều chỉnh lại nhịp thở.

Tô Hồi Ý vẫn còn thở hổn hển, Tô Trì hơi lùi lại một chút, ngón tay đè lên bờ môi cậu miết miết, “Anh đi ra ngoài trước, em đợi trong này một lát nữa hẳn ra.”

“Sao vậy, anh hai?”

“Vẻ mặt của em quá dễ đoán.” Ánh mắt Tô Trì dừng trên đôi môi đỏ thắm của cậu, “Người ngoài nhìn là biết ngay em vừa bị anh đè ra hôn.”

Cạch, cánh cửa phòng nghỉ nhẹ nhàng đóng lại.

Tô Trì chỉnh trang lại quần áo xong đi thẳng ra ngoài sảnh tiệc, còn chưa tới lối ra, thì tiếng nói chuyện mơ hồ ngoài sảnh đã vọng vào hành lang: “Ban nãy hai anh em nhà họ Tô đó có cảm giác déjà vu thật đấy, cậu nói xem có khi nào hai người họ…”

“Điên à, người ta là anh em đó! Chung một hộ khẩu, cậu đang nghĩ cái gì đấy?”

“Aizz, cũng phải, làm thế là trái pháp luật rồi.”

Tô Trì dừng bước chân lại, bàn tay kề bên hông nắm chặt lại.

Tô Hồi Ý ngồi trong phòng nghỉ chờ hai mươi phút sau mới đi ra ngoài.

Tô Trì đang đứng chung với hai người em trai khác của mình, Tôn Hà Vũ và Chu Thanh Thành không có bên cạnh đó, Nhiếp Diệc Hộc không biết đã đi đâu rồi.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, chạy chậm đến chỗ Tô Trì, “Anh hai!”

Tô Đĩnh nghe thấy tiếng quay đầu lại, “Em út nghỉ xong chưa…”

Tô Hồi Ý, “Xong rồi…”

Cậu nói dứt lời nhìn sang phía Tô Trì, chợt phát hiện ra người nào đó đang cau mày, ánh mắt sâu xa, không còn dáng dấp trầm ổn bình tĩnh như ngày xưa nữa.

Trong lòng Tô Hồi Ý bỗng dâng lên nghi ngờ ngạc đầy ngạc nhiên: Chẳng lẽ anh hai bị mình hút khô dương khí rồi sao?

Nỗi nghi hoặc này đến khi bữa tiệc gần kết thúc thì vẫn xoay vòng trong đầu cậu như cũ.

Thấy thời gian cũng đã xê xích rồi, anh em nhà họ Tô bèn chuẩn bị đi về.

Lúc gần đi Chu Thanh Thành đứng ngoài cửa ra tiễn bốn anh em bọn họ, đầy đầu đầy óc Tô Hồi Ý toàn là “dương khí” của anh hai mình, lúc chào từ giã với Chu Thanh Thành thì có vẻ mất tập trung.

Thấy những người khác trong nhà họ Tô đã ngồi vào xe hết rồi, Chu Thanh Thành cau mày hỏi người anh em của mình, “Này, cậu đang nghĩ gì đấy?”

Tô Hồi Ý lẩm bẩm, “Dương khí của anh hai tôi.”

Chu Thanh Thành, “…”

Chu Thanh Thành, “??”

Cậu ta kinh ngạc, Tô Hồi Ý là tiểu yêu tinh gì sao!

Lên xe đi thẳng về nhà, trên xe cả hai người cùng chìm vào khoảng lặng khác thường.

Tô Đĩnh ngả người vào lưng ghế nhìn Tô Trì vẻ mặt nghiêm trọng, rồi lại quay qua nhìn Tô Hồi Ý đang thả hồn mình trên mây, đầu mày hơi nhíu lại.

Sau đó cánh tay chợt bị đụng nhẹ một cái, Tô Giản Thần hỏi hắn, “Chú tư, tôi đang giải thích bộ phim khoa học viễn tưởng kia với chú, chú có tập trung lắng nghe không đó?”

Tô Đĩnh “hừm hừm” một tiếng rồi dời tầm mắt mình, “Anh nói đi…”

“Ờ, vậy chú phải cẩn thận nghe đó, một lát nữa tôi sẽ hỏi lại chú.”

Khi bốn anh em về đến nhà trời đã về chiều.

Anh em họ đi dự tiệc, tụ tập một hồi thể nào cũng thấy hơi mệt, sau khi về nhà thì chuẩn bị tắm rửa lên giường nằm nghỉ.

Ánh nắng chiều vàng rực sáng ngời, mành cửa ban công kéo lại, tia sáng len lỏi vào trong phòng vừa khéo tạo thành một không gian thích hợp để ngủ.

Tô Trì nhắm mắt nằm trong chăn, phòng ngủ lặng im, hắn dần dần chìm vào giấc.

Giấc ngủ của hắn không được sâu, khi ngủ vẫn luôn cau mày.

Sau bốn mươi phút, Tô Trì đột nhiên mở mắt ra —— tầm mắt của hắn chậm rãi tập trung  vào trần nhà trên đỉnh đầu. Qua nửa phút lặng người, hắn vén chăn đứng lên.

Đẩy cửa đi ra ngoài, bước chân Tô Trì không ngơi không nghỉ, đi thẳng lên phòng làm việc trên tầng ba.

Cả một bức tường trong phòng làm việc bày đầy sách cũ vừa dày vừa nặng, trên bàn làm việc bằng gỗ còn đặt mô hình quả địa cầu rất có phong cách.

Tô Trì mắt nhìn thẳng, dứt khoát đi đến một góc của giá sách, cúi thấp người lấy quyển sổ hộ khẩu đặt trong đó ra.

Hắn nhất định phải nhìn thấy tận mắt mới tin là thật.

Lật bìa sổ ra, Tô Trì nặng nề lật qua từng trang một, mãi đến khi lật qua đến trang cuối cùng, thì tảng đá treo lơ lửng trong lòng hắn cả nửa ngày mới bỗng dưng rơi xuống.

—— không có tên của Tô Hồi Ý.

Tô Trì thở phào nhẹ nhõm, đóng sổ hộ khẩu lại cẩn thận vu0t ve tờ bìa bóng loáng.

Sức mạnh của tam nhân thành hổ quả nhiên đáng sợ, suýt chút nữa hắn đã tưởng rằng chuyện dời hộ khẩu chỉ là ảo giác của mình.

Tô Trì gần ba mươi năm tuổi đời, mới lần đầu tiên có suy nghĩ hết sức không giống chủ tịch bá đạo: Thật đúng là làm người ta phải hãi.