Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống

Chương 22




Người nhà họ Tô bay trở về vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Tô Đĩnh còn phải về trường đi học, không đi cùng một chuyến bay với cả nhà.

Trước khi đi hắn còn nhân cơ nhảy disco trên ranh giới vùng cấm nữa, thân thiết ôm Tô Hồi Ý ngay trước mặt Tô Trì, ghé vào tai cậu thổi hơi phù phù, “Có rảnh nhớ đến Thủ đô chơi với anh tư nha~”

Sau đó trong ánh mắt muốn hành hung của Tô Trì nhanh chóng bỏ trốn.

Tô Hồi Ý về đến nhà, vừa thu dọn hành lý vừa ngớ ra một điều: Hình như thủ đô cũng nằm trong lịch trình của nhóm cậu.

Hành trình mà Tôn Hà Vũ lập ra hoàn toàn là chà qua đạp lại trên con đường gặp mấy ông anh trai nhà mình!

Má Ngô qua hết lễ đã trở lại, đang trong nhà bếp nấu một nồi súp to nói muốn bồi bổ cho cả nhà. Nhất là cậu út, mới một tuần không gặp đã gầy hơn rồi.

Tô Hồi Ý cảm ơn má Ngô, ra ngoài sân nhà xem chậu tùng la hán.

Cành cây khúc chiết mạnh mẽ, lá kim xanh biếc um tùm, mấy ngày không chăm vẫn tươi tốt như trước. Mái hiên chắn đi hơn phân nửa mưa tạt, nhưng bùn đất vẫn bắn lên chậu cây, Tô Hồi Ý tiện tay lau.

Tô Giản Thần từ trên hành lang uốn khúc đi xuống, nhìn thấy cậu tay dính đầy bùn, từ trong túi quần rút ra một cái khăn tay nhét vào trong tay cậu, “Cậu không thấy bẩn à.”

Hắn cảm thấy Tô Hồi Ý đã thật sự thay đổi, cái kiểu cố gắng ra vẻ sang chảnh ngày trước không còn thấy nữa, mà bây giờ đã không quan tâm kiểu cách nữa, có điều thế này thì dễ thương hơn lúc đầu rất nhiều.

“Anh ba, để em giặt xong rồi trả lại anh.” Tô Hồi Ý cất khăn tay vào trong túi.

“Cậu bỏ trong sọt quần áo là được rồi, người làm sẽ mang đi giặt.”

Nhà họ thuê người làm theo giờ, ngày nào cũng sẽ đến quét tước dọn dẹp vào buổi sáng và buổi tối.

Tô Hồi Ý nhớ lại áo sơmi của Tô Trì, vẫn còn được cậu cất trong vali chưa giặt, “Quần áo của anh hai thì sao ạ, cũng bỏ trong sọt quần áo được không? Hay là phải mang ra ngoài giặt?”

Sắc mặt của Tô Giản Thần lại trở nên hơi vi diệu. Hắn cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng nhớ ra người còn lại là Tô Trì, hắn lập tức mắng mình hiểu nhầm rồi. Đáng lẽ hắn phải nên tin tưởng anh hai mình trước sau như một mới đúng, trong nhà cho dù là ai mất não đi nữa, thì cũng không phải là anh hai hắn.

“Bỏ vào sọt quần áo đi, người làm sẽ biết nên giặt như thế nào.”

Tô Hồi Ý không nhịn được cảm thán, quần áo đắt tiền thật sự đúng là khó quản lý. Cậu hỏi Tô Giản Thần, “Anh ba, anh có biết quần áo giá ba vạn có điểm khác gì với quần áo giá ba mươi đồng không?”

Tô Giản Thần nghi hoặc, “Nhiều hơn mấy số không?”

Tô Hồi Ý, “…” Thôi được rồi.

Hành trình do Tôn Hà Vũ sắp xếp phải đi tổng cộng là ba thành phố, từ tây nam đến vùng duyên hải, nơi nào cũng là đại diện cho đô thị loại một trong nước: Dung thành, Hoa đô, Thủ đô.

Ý muốn ban đầu của Tô Hồi Ý là đi khảo sát, nhưng hai tên Tôn Hà Vũ và Chu Thanh Thành là chạy đi chơi, cho nên hành trình thành nửa làm nửa chơi, mỗi nơi ở lại bốn năm ngày.

Trong tuần lễ vàng thời tiết đột ngột chuyển lạnh, lúc Tô Hồi Ý chuẩn bị hành lỳ, thì quần áo dày quá sắp không thể đ3 xuống nổi. Vu Hâm Nghiên đi qua tiếp, “Con mang một ít quần áo cần thiết thôi, lạnh quá thì đi ra ngoài mua thêm, lên đường nên gọn nhẹ.”

Trải qua khoảng thời gian này, Tô Hồi Ý phát hiện tuy rằng người nhà họ Tô đều không có vẻ kiêu kỳ hay gì cả, nhưng sống trong xã hội thượng lưu thì tập tính sinh hoạt vẫn khác với người thường.

Ví dụ như cậu khi ra ngoài chơi sẽ mang hết tất cả những thứ cần dùng theo, còn người nhà họ Tô thì chỉ mang những gì thực dụng nhất, cái nào cần thì mua luôn.

Tô Hồi Ý ngoan ngoãn biết nghe lời phải ném áo khoác dày, quần mùa thu, mũ, sạc dự phòng ra ngoài bớt.

Còn quăng ra một con Shiba Inu bông nữa.

“…” Vu Hâm Nghiên nhìn thoáng qua, “Con mang theo tiền mặt?”

Tô Hồi Ý nhìn túi tiền trong vali lộ ra một xấp tiền, là tiền mà Tô Trì cho cậu khi hai người thắng bài, “Anh hai cho con.”

Vu Hâm Nghiên cảm thấy ông con cả của mình rất không có sì tai, bèn nói đùa, “Cho con mấy trăm đồng tiền tiền mặt thì có thể làm gì được? Muốn cho thì phải cầm thẻ cho con chứ.”

Tô Hồi Ý ha ha ha cười phá lên, “Như vậy sao được, thẻ của anh hai phải cho vợ tương lai của ảnh chứ~”



Sáng hôm sau, Tô Kỷ Đông để tài xế trong nhà đưa Tô Hồi Ý đi ra sân bay.

Tô Trì phải đến công ty, nên hai người cùng ra ngoài.

Nhiệt độ buổi sáng thấp, Tô Hồi Ý quấn một cái khăn quàng cổ mỏng, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vào trong đó, chỉ chừa lại đôi mắt. Cảm mạo vẫn còn chưa dứt hẳn, khóe mắt hơi rũ xuống trông có chút thiếu sức sống.

Tô Trì đưa tay sang nhấc vali của cậu lên, nhanh chân xách tới cửa nhà, Tô Hồi Ý lịch bịch đuổi theo như con gà con, chỏm tóc ngố liên tiếp gửi lời cảm ơn đến.

Lực cánh tay của Tô Trì đã coi như là rất tốt, nhưng mà lúc này xách hành lý, gân xanh trên cánh tay gần như nổi hết cả lên, hắn cau mày, “Cậu tính tham gia thế vận hội cho thanh thiếu niên môn cử tạ hả?”

Tô Hồi Ý chôn mặt mình sâu hơn một chút, “Em đã bỏ lại nhiều thứ lắm rồi.”

“Ví dụ?”

“Hộp cơm giữ nhiệt.”

Hiếm khi được thấy Tô Trì phải hít vào một hơi lạnh. Hắn kiến nghị, “Sao sẵn không mang theo cái nồi cơm điện luôn đi?”

“…”

Tài xế lái xe đến dừng trước mặt hai người, Tô Trì đang định giúp cậu cất vali vào cốp sau, bỗng nhiên Tô Hồi Ý kéo tay áo hắn một cái, “Anh, đi chung luôn đi, đưa anh đến công ty trước.”

Một tay Tô Trì đang gác lên sau xe, hạ tầm mắt nhìn cậu vài giây. Sau đó ầm một tiếng đóng lại, “Đi thôi.”

Nếu như là kiểu làm nũng giữa em nhỏ với anh lớn, thì hắn không phải không tha cho được.

Sau khi hai người lên hàng sau ngồi xuống, tài xế ngồi đằng trước khởi động xe. Trong buống xe yên tĩnh, Tô Hồi Ý nhích người ghé đến gần Tô Trì một chút, “Khi nào anh hai đi công tác?”

Tô Trì nhìn cọng tóc ngố sắp chọc vào mặt mình của cậu, “Mai lên máy bay.”

“Ồ…” Tô Hồi Ý âm thầm cân nhắc lịch trình của Tô Trì, suy đoán hai người chắc sẽ rất khó chạm mặt, “Trong khoảng thời gian đi này em sẽ nhớ anh hai.”

Chắc do dạo gần đây thấy cậu ngoan, Tô Trì thế mà lại thoáng thấy mềm lòng vì câu đó của cậu, “Cậu chuẩn bị nhớ tôi như thế nào?”

Tô Hồi Ý lại giơ trái tim to hơn quả rắm một chút của cậu lên, “Dùng cái này.”

Tô Trì, “…thế thôi quên đi.”

Xe dừng trước cửa lớn công ty tổng bộ, Tô Trì nghiêng người bước ra ra, cửa xe mới mở một nửa, lồng nguc hắn rộng mở, bỗng nhiên Tô Hồi Ý bịch một tiếng vùi vào ——

Tô Trì choáng váng. Bảo vệ đứng ngoài cửa xe ngơ ngác nhìn, “…”

Cái ôm vừa chạm đã rời đi ngay, Tô Hồi Ý phất tay bye bye với Tô Trì, “Nhớ nhung như vầy có chân thành hơn nhiều chưa ạ~”

“…”

Ầm, xe cửa đóng lại. Tài xế chở cậu quay đầu chạy đi, chỉ để một làn khói xe ở lại sau đuôi.

Từ sân bay phía Nam thành phố bay đến Dung thành mất chừng một tiếng.

Trước khi cất cánh Tô Hồi Ý có báo cáo hành trình vào trong nhóm chat gia đình, Tô Kỷ Đông trịnh trọng khác lạ, căn dặn cậu: Chú ý an toàn! Phải nghe lời tiếp viên hàng không!

Những người còn lại hoặc nhiều hoặc ít cũng có gửi hai câu quan tâm bình thường, chỉ có Tô Trì là không có động tĩnh.

Tô Hồi Ý tắt máy trước cẩn thận ngẫm lại: Không lẽ là cái ôm tạm biệt đó làm anh hai mình không vui sao.

Xuống máy bay rồi, ba người ngồi xe tới khách sạn. Khách sạn này mở ở Dung thành với danh nghĩa tập đoàn do thành phố đầu tư, chuyên dùng để đón tiếp khách nước ngoài hoặc khách quan trọng, Chu Thanh Thành đi đường quan hệ đặt trước ba gian phòng, mỗi người một gian.

Tô Hồi Ý đẩy vali vào phòng mới phát hiện ra đây là phòng suite cỡ nhỏ, có ghế sofa bàn làm việc và phòng tắm.

Đối diện bồn tắm còn có một cái gương lớn.

Tô Hồi Ý không hiểu lắm, chẳng lẽ là để cho người đi tắm đó thưởng thức cơ thể duyên dáng của mình sao?

Cất hành lý xong xuôi cậu nhắn tin báo cho người nhà hay, ngẫm nghĩ hồi lại gửi wechat riêng cho Tô Trì.

Dẹp xong hành lý hắn cùng người nhà báo cái bình an, ngẫm lại lại đơn độc cho Tô Trì phát con wechat.

[Tô Hồi Ý]: Tiếng thứ ba rời xa anh hai, nhớ ảnh! [Bắn tim. jpg]

Tin nhắn vừa gửi, cậu đã bị bọn Tôn Hà Vũ kéo đi ăn lẩu.

Dung thành là nơi rất nổi tiếng về lẩu, ba người ngồi trong phòng riêng chọn món, Tôn Hà Vũ hỏi cả, “Có thể ăn cay không, có kiêng cử gì không?”

Chu Thanh Thành nói có thể ăn hơi cay, Tô Hồi Ý nói bừa, “Tôi có thể ăn siêu cấp cay!

Hai chữ “siêu cấp” phát âm giòn tan vang dội, rất có lực xung kích.

Hai người còn lại, “…”

Tôn Hà Vũ không nói gì, quay đầu cười nói với nhân viên phục vụ hãy còn trong dư chấn, “Vậy thì cậu ta một nồi riêng siêu cấp —— cay.”

Nhân viên phục vụ tiếp tục trong dư chấn, “Xin lỗi, nhà hàng em không có siêu cấp —— cay.”

Tôn Hà Vũ, “Tôi thêm tiền.”

Tô Hồi Ý, “…”

Vì để đáp ứng khẩu vị mỗi người, nên họ được một nồi lẩu uyên ương: Một nồi hơi cay, một nồi siêu cấp cay.

Chu Thanh Thành chụp ảnh đăng gấp lên vòng bạn bè.

[Chu Thanh Thành]: Xin mời quý vị thử nồi lẩu này. [hình ảnh]

Bên dưới bên bình luận ai cũng kinh ngạc!

Có người nhận ra logo của nhà hàng, bình luận: Chẳng trách người ta đồn lẩu của nhà hàng này ở Dung thành là đặc sắc nhất, thì ra loại đặc sắc đó!

Tô Hồi Ý ưu nhã gạch thêm một gạch cho Chu Thanh Thành vào sổ thù riêng.

Mới ăn được một nửa, khói bay lượn lờ trong phòng, điện thoại Tô Hồi Ý reo lên một tiếng. Cậu “hít hà hít hà” quay đầu nhìn lại, là Tô Trì.

[Tô Trì]: Đã biết, vừa mới họp xong.

[Tô Trì]: Ăn cay như vậy không sợ bốc cháy à?

Tô Hồi Ý kinh ngạc, tại sao Tô Trì biết cậu đang ăn lẩu? Thậm chí cậu còn nghi thần nghi quỷ nhìn một vòng xung quanh, sau khi xác nhận không có ai mới không nhịn được đặt câu hỏi.

[Tô Hồi Ý]: Tại sao anh giám thị em! [Tóc ngố lắc lư. jpg]

[Tô Trì]: Ha ha.!

“Tô Hồi Ý, cậu ăn lẩu còn nhắn tin với người khác?”?” Tôn Hà Vũ hỏi cậu, “Cậu ăn lẩu còn nhắn tin? Ai vậy, phải người yêu không?” Tôn Hà Vũ hỏi cậu.

“Là anh hai tôi.” Tô Hồi Ý hỏi, “Cậu nói xem sao anh hai tôi lại biết tôi đang  ăn lẩu?”

Đôi đũa trên tay Chu Thanh Thành “lạch cạch” va vào mép nồi, “Đệt, không lẽ là nhìn thấy vòng bạn bè của tôi đó chứ! Tô Trì thế mà cũng lướt vòng bạn bè nữa hả?”

Tô Hồi Ý bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó khó hiểu, “Vì sao anh hai tôi không thể nhìn vòng bạn bè?”

Chu Thanh Thành giải thích, “Không phải là không thể, ý là… cậu có hiểu cái cảm giác nhìn thấy thần tượng mình đi nặng không?”

Tô Hồi Ý cố gắng lĩnh hội, “Vẫn còn được, dù sao cũng không phải là thấy ai ăn cớt…”

Tôn Hà Vũ cứng người nặng nề buông đũa xuống.

Ba người đi ra tiệm lẩu, hơi lạnh phả vào mặt xua tan đi khô nóng cả người.

Chu Thanh Thành nghiêng đầu nhìn Tô Hồi Ý, tầm mắt chuyển từ khóe mắt xuống môi cậu, bỗng nhiên nói, “Cậu như vậy trông rất…”

Tô Hồi Ý, “?”

Chu Thanh Thành cẩn thận châm chước tìm từ, “Gợi đòn.”

Tô Hồi Ý, Tôn Hà Vũ, “…”

Đồng bọn cần được đăng ký lớp, tăng thêm rồi.

Ba người dự định hôm nay nghỉ ngơi trước, ngày mai mới bắt tay vào việc chính, nên vào lúc này cơm nước xong xuôi cả ba bèn đi bộ ra phố.

Đường phố Dung thành sạch sẽ rộng rãi, trung tâm thương mại thời thượng phồn hoa, còn có rất nhiều người nổi tiếng trên mạng đang check-in chụp ảnh quay video.

Chu Thanh Thành khá là quen với những người nổi tiếng trên mạng, “Tôi cũng quen biết rất nhiều bạn bè nổi tiếng, không chỉ những người dựa vào khuôn mặt mà còn có cả những người có tài năng xuất chúng, mấy triệu fan trên mạng, so với minh tinh cũng chẳng kém gì mấy.”

Tô Hồi Ý nhớ lại anh bartender gặp được trong quán bar, “Nếu như cậu biết nhiều người nổi tiếng thì nguồn tiêu thụ rượu sẽ không phải lo rồi.”

Chu Thanh Thành hỏi, “Cậu định tìm người đẹp nào làm đại ngôn hả?”

Tô Hồi Ý cảm thấy cậu ta bị dầu trong nồi lẩu làm vẩn đục tâm trí, “Thế thì thà tôi đi tìm anh anh anh của tôi cho rồi.”

Mẫu câu quen thuộc làm Tôn Hà Vũ cấp tốc nhận ra là ba ông anh trai.

Chu Thanh Thành không hiểu gì chỉ biết là khủng khiếp lắm, “Vậy thì tại sao?”

Tô Hồi Ý sâu hiểm khó lường, “Chờ khảo sát xong chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn.”



Chơi một ngày trở về khách sạn, ai cũng thấy hơi mệt mỏi, tắm rửa rồi là đi ngủ.

7 giờ sáng hôm sau, Tô Hồi Ý bị đồng hồ sinh học đánh thức, sắc trời ngoài cửa sổ vẫn còn tờ mờ sáng.

Cậu đoán hẳn là Chu Thanh Thành và Tôn Hà Vũ chưa thức, rửa mặt ra ngoài chạy bộ buồi sáng.

Cách khách sạn họ ở chừng hai cây số là con đường phố cổ đã được cải tạo lại theo hướng hiện đại, phong cách được pha trộn rất thú vị. Tô Hồi Ý dọc theo con phố chạy một vòng lớn, mới đến khi mấy cửa hàng điểm tâm xung quanh lục tục mở cửa cậu mới chạy về trong làn khói trắng mịt mờ.

Giờ đã hơn tám giờ, cậu trở lại đi tắm, lúc đi ra là vừa đến 9 giờ, Chu Thanh Thành và Tôn Hà Vũ cũng chậm rãi thức dậy trong màn trời rực rỡ, nhắn tin nhỏ giọt trong group chat.

Ba người ăn sáng xong xuống lầu, màn hình hiển thị số tầng trong thang máy từ từ giảm dần, Tôn Hà Vũ đút hai tay vào túi quần hất cằm lên vào thế đứng của đại lão (1), “Hôm nay đi gặp đại lý, chúng ta phải thể hiện được đẳng cấp của mình.”

Tô Hồi Ý soi xét đẳng cấp được cậu ta thể hiện ra ngoài trong khoảng cách gần.

Chu Thanh Thành, “Cậu thế này mà là đẳng cấp cái gì, đại lão đích thực ấy toàn là thẳng lưng mở vai, dù trời có lạnh thì cũng xắn tay áo lên tới khuỷu tay, rồi khi nói chuyện với người khác thì hơi cúi đầu…”

Keng! Thang máy đã tới lầu một.

Cửa mở, Chu Thanh Thành còn đang lèm bà lèm bèm. Tô Hồi Ý đội cọng tóc ngố lắc lư đi ra thang máy, vừa ngước mắt lên thì bước chân đột ngột dừng lại.

—— đại sảnh rộng rãi thoáng đáng nên tầm nhìn rất trống trải, có một người đàn ông đang đứng trước quầy tiếp tân, quay lưng về phía ba người họ.

Lưng thẳng, vai mở, trời lạnh như thế này mà tay áo cũng xắn lên đến khuỷu tay, để lộ một đoạn cẳng tay với đường nét trôi chảy. Vóc dáng hắn cao lớn, khi nói chuyện với với tiếp tân thì hơi cúi đầu, ngũ quan khôi ngô vô cùng.

Tô Hồi Ý dang rộng đôi tay mình trong một giây, như một cây rào chắn ngang gạt hai người bạn bên cạnh vào trong thang máy!

Rầm!

Cậu sợ đến nỗi tim muốn ngừng đập, sao tự nhiên Tô Trì lại ở trong này!!!

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Hồi Ý: Để tui xem xem có thứ đồ hay ho nào có thể bịt kín được mồm Chu Thanh Thành không.

__

(1) đại lão: 大佬, là một cách tôn xưng, cách gọi người có tiếng nói ở một mức độ nào đó, bối phận cao. Thường dùng để thể hiện sự khâm phục, kính nể đối với những người mạnh và giỏi hơn người khác.

__