Buổi trưa ngày hôm sau, Tiêu Dư An ôm cái đầu đau do uống say ngẩn người.
Tối hôm qua trong đầu hắn cứ lặp đi lặp lại hỡi chàng trai ngươi thật dũng mãnh, sau đó mơ thấy một đại hán Mông Cổ lưng hùm vai gấu dùng thanh âm nũng nịu nói với hắn: “Tổng tài tài, ta có phải là hán tử thuần ngựa đơn thuần nhất thiện lương nhất đáng yêu nhất mà ngươi từng gặp qua hay không?”
Tiêu Dư An bị dọa đến mức xoay người chạy chối chết, sau đó đụng vào lồng ngực của một người, hắn ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Yến Hà Thanh, sau đó cái mộng cảnh còn đáng sợ hơn đại hán Mông Cổ tới.
Yến Hà Thanh vậy mà, mẹ nó, hôn hắn!!! Còn hôn đến thâm tình không rời, hôn đến mức hắn hoài nghi đó chính là tình yêu!!!
Sau khi hôn xong, Yến Hà Thanh yên lặng nhìn hắn, mở miệng hát: “Đó là con đường thần kỳ dẫn đến thiên đàng ai ai.”*
(*Câu này trong bài “Thiên lộ”. Cô Hàn Hồng hát nghe hay lắm, các chế vào link này nghe nhe.)
Cái này, mẹ nó chứ, là cái gì với cái gì hả!!!
Uống rượu say rồi xuất hiện ảo giác thật sự là mẹ nó quá đáng sợ!
Tiêu Dư An còn đang xoa đầu, Hồng Tụ đã đẩy cửa vào, thấy Tiêu Dư An tỉnh lại, vội vàng bưng canh giải rượu và khăn nóng tới.
Canh nóng xuống bụng, Tiêu Dư An thoáng hồi sức, hỏi: “Hôm qua sao ta về được?”
Hồng Tụ che miệng khẽ cười ấm áp: “Hồi hoàng thượng, là Yến thị vệ đưa ngài trở về, công tâm kế này của hoàng thượng, quả thật là rất thành công.”
Tiêu Dư An nhếch nhếch khóe miệng: “Hắn có uống say không? Nếu uống say thì ngươi đưa chút canh giải rượu cho hắn.”
“Đêm qua Yến thị vệ thần trí thanh tỉnh, ngược lại là hoàng thượng, say đến bất tỉnh nhân sự, thực sự là khiến nô tỳ giật mình.” – Hồng Tụ trả lời: “Hoàng thượng, nô tỳ mở cửa sổ cho thông gió nhé?”
“Ừm, mở ra đi.”
Hồng Tụ đi đến trước cửa sổ, mở cửa ra, gió xuân mang theo ánh sáng ấm áp ngập tràn sức sống tiến vào phòng, Hồng Tụ quay đầu về phía Tiêu Dư An cười: “Hoàng thượng, cây lê ở góc sân bên kia nở hoa rồi.”
“Hoa lê?” – Tiêu Dư An vốn định nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt lại không khỏi rơi vào cây trâm màu son cài ở búi tóc trên đầu Hồng Tụ, chính là cây trâm trước đó hắn tặng cho nàng.
Hồng Tụ cười đáp: “Vâng, trắng như tuyết ấy, thật xinh đẹp, xem ra trời sắp ấm lên rồi.”
Mùa xuân, ấm áp, thuận hòa vui vẻ, ly biệt cũng sắp tới.
Nhóm sứ thần Tây Thục ở lại Bắc quốc gần nửa tháng, sau khi xuân về tuyết tan thì chuẩn bị rời đi.
Tiêu Dư An lấy thái độ ngoại giao hữu hảo, đưa Tiêu Bình Dương cùng một đoàn sứ giả ra khỏi cung thành.
Tiêu Bình Dương cưỡi tuấn mã, tư thế hiên ngang, nàng nói với Tiêu Dư An: “Bắc quốc quân thượng, chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại.”
Tiêu Dư An cười nói: “Nhất định.”
Tiêu Bình Dương đột nhiên cong môi khẽ cười: “Bắc quốc quân thượng, thiên hạ lớn như vậy, ta và ngươi cùng chung một nhà.”
Ôi định mệnh!
Tiêu Bình Dương cười kìa!?
Trước đó từng nói rồi, thiết diện nương tử chưa từng cười đâu. Giờ đột nhiên cười là có ý gì?
Còn có, cái gì gọi là cùng chung một nhà, ngươi xem qua kịch bàn rồi hả? Biết Yến Hà Thanh muốn thống nhất thiên hạ luôn rồi hả?
Trong lúc Tiêu Dư An còn đang khiếp sợ, Tiêu Bình Dương đã cáo từ, móng ngựa cộp cộp, từng tiếng truyền vào cung thành, không biết đã tiến vào trong lòng ai.
Mùa xuân, bách thảo nảy mầm, trăm bệnh tái phát.
Vĩnh Ninh công chúa ngẫu nhiên bị nhiễm phong hàn, mệt mỏi nằm ở trên giường, mấy ngày cũng không dậy nổi.
Tiêu Dư An nghe tin, vội vàng chạy đến Vĩnh Ninh cung thăm nàng. Vĩnh Ninh công chúa nằm ở trên giường, khuôn mặt nhỏ hắn ho đến mắt mũi đỏ bừng, nhìn vô cùng đáng thương.
Tiêu Dư An hỏi thăm thái y, nghe nói không phải là bệnh nặng, lúc này mới yên lòng. Thấy Vĩnh Ninh công chúa tinh thần sa sút, mệt mỏi vô lực, Tiêu Dư An ở cạnh nàng nói chuyện một hồi lâu, đột nhiên Vĩnh Ninh công chúa lại nói: “Hoàng thượng ca ca, ta thích một người.”
Hít.
Tiêu Dư An hít vào một hơi, trong lòng thầm than: Quả nhiên lần trước nam nữ chính gặp nhau trên phố vừa thấy đã yêu! Không hổ là quan phối! Ông trời giật dây chính là nhanh vậy đó! Chuẩn xác! Mạnh mẽ!
Vĩnh Ninh công chúa cẩn thận từng li từng tí quan sát biểu cảm của Tiêu Dư An, thấy biểu tình của hắn từ kinh ngạc chuyển thành cảm khái, trong lòng không khỏi dâng lên ba phần khẩn trương, âm thầm nắm chặt góc chăn, chờ đợi câu trả lời của Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An trầm mặc một lát, nói: “…Ta hiểu, ta đều hiểu.”
Vĩnh Ninh công chúa khẩn trương hỏi: “Hoàng thượng ca ca, ngài, ngài, ngài không có ý kiến gì sao?”
Hắn nào dám có ý kiến!
Tiêu Dư An cười nói: “Không có, ngươi phải thật vui vẻ, không cần cảm thấy áp lực, không việc gì hết.”
Trong lòng Vĩnh Ninh công chúa vui mừng không thôi, vòng tay ôm lấy eo Tiêu Dư An nũng nịu: “Tạ ơn hoàng thượng ca ca!!!”
Tiêu Dư An vỗ vỗ lưng nàng, trong lòng cảm khái khuê nữ trong nhà sắp trưởng thành rồi.
Mấy ngày kế tiếp sau đó, Yến Hà Thanh phát hiện Tiêu Dư An luôn dùng một loại ánh mắt quỷ dị nhìn hắn, khiến hắn hoài nghi một trận, không biết là tình cảm của mình hay là việc liên quan đến quyển trục kia bị phát hiện.
Sau đó nữa, Yến Hà Thanh phát giác, khả năng Tiêu Dư An hắn…
Chỉ là mắt có bệnh thôi.