Không có tùy tùng, không có long liễn, hai người chậm rãi ung dung đi từ cung đông tới cung tây, đi từ sáng sớm tới trưa, cuối cùng Tiêu Dư An mới dừng bước.
Yến Hà Thanh ngẩng đầu nhìn về phía trước, khói lửa tràn ngập, mùi cơm chín tỏa ra bốn phía, không xa xỉ cũng không quá mức giản dị, phía trước treo biển đề ba chữ: Ngự thiện phòng.
Yến Hà Thanh không hiểu ra sao hỏi: “Chính là chỗ này?”
Trên mặt Tiêu Dư An treo lên nụ cười vô hại: “Không gạt ngươi, ta lạc đường.”
Yến Hà Thanh: “…”
“Ngươi đừng có mà dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ta cũng chưa có quen thuộc đường trong cung, hôm qua đã cẩn thận hỏi rõ lộ tuyến rồi, cơ mà cung điện này quá lớn, hành lang đình viện lại giống nhau như vậy, đi một hồi liền lạc đường.” – Tiêu Dư An vô tội buông tay.
Yến Hà Thanh nhìn hắn, cảm thấy đau đầu: “Vậy sao lại dừng lại?”
Tiêu Dư An thở ngắn than dài, xoa xoa bụng: “Đói. Nhớ ra ngự thiện phòng ở gần đây nên tới.”
Trong đáy mắt Yến Hà Thanh thoáng qua một tia bất đắc dĩ: “Vậy ngươi đi ăn chút gì đó đi, chờ một chút, ngươi đang làm gì đó?”
Không biết Tiêu Dư An lấy từ chỗ nào ra một tấm vải, che kín nửa khuôn mặt, ở sau đầu cột lại thành nút kết: “Vào trộm chút gì đó, tránh để người phát hiện, ăn no xong còn phải tìm đường.”
Yến Hà Thanh: “…”
Đường đường là hoàng thượng lại phải đến ngự thiện phòng trộm thức ăn, chẳng lẽ điều này không đủ kinh động sao!
Tiêu Dư An nhét cho Yến Hà Thanh một miếng vải, hành động cấp tốc, hóp lưng lại như mèo, dán vào trên tường, Yến Hà Thanh vẫn còn chần chừ đứng tại chỗ, cuối cùng vẫn che kín mặt, theo Tiêu Dư An đi tới tường hậu viện đỏ thắm.
Giờ khắc này, Tiêu Dư An phát hiện một vấn đề.
Mặc dù từ nhỏ hắn đã luyện võ phòng thân, nhưng mà hắn không biết trèo tường.
Dù sao bản thân cũng là người thế kỷ hai mươi mốt, lại là một tổng tài, không có cơ hội luyện những thứ này.
“Ta không leo lên nổi.” – Tiêu Dư An quay người xin trợ giúp của Yến Hà Thanh.
Yến Hà Thanh ngước mắt nhìn tường viện đỏ thắm, lùi lại mấy bước, chạy lấy đà một cái, mũi chân chạm nhẹ vào vách tường, mượn lực bật nhảy lên, có thể nói là thân nhẹ như yến, nước chảy mây trôi.
Trong lòng Tiêu Dư An cảm thán liên tục, không khỏi muốn vỗ tay.
Không hổ là nam chính, trèo tường thôi mà cũng phải đẹp trai như vậy.
Yến Hà Thanh vịn vào vách tường, muốn kéo Tiêu Dư An lên, đã thấy Tiêu Dư An yên lặng đi về phía trước mấy bước, sau đó đẩy cửa gỗ nhỏ của hậu viện ra, tự nhiên như ruồi đi vào.
Yến Hà Thanh hỏi: “… Ngươi biết cửa không khóa?”
Tiêu Dư An trả lời: “Biết chứ, lúc vừa mới trộm tới đây đã nhìn thấy cửa gỗ không có móc khóa.”
Yến Hà Thanh gian nan hỏi: “Vậy tại sao còn phải trèo tường?”
Tiêu Dư An cười ôn hòa như nước: “Bởi vì trèo tường rất có cảm giác lén lút, tương đối phù hợp với hành vi hiện tại của chúng ta.”
Yến Hà Thanh không thể nhịn được nữa bóp lấy gáy Tiêu Dư An, lạnh lùng nói: “Trên đường hoàng tuyền gặp lại nhau đi.”
“Ăn no lại đánh, ăn no lại đánh!” – Tiêu Dư An kêu rên vài tiếng, tránh thoát trói buộc, rụt người lui lại.
Yến Hà Thanh liếc nhìn hắn một cái, quay người đi đến phòng bếp.
Bây giờ đang là buổi trưa, bên trong ngự thiện phòng bận rộn ngất trời, bốn phía đều là người, hai người lặng lẽ dạo qua một vòng, vất vả lắm mới tìm được một phòng nhỏ yên tĩnh bên cạnh kho củi.
Cái phòng nhỏ này hẳn là chỗ để nô bộc dùng bữa, đơn sơ nhỏ hẹp, bếp cũng sạch sẽ nguội lạnh, lúc này nô bộc đều đang bận rộn cho nên chỗ này không có người nào.
Tiêu Dư An thoải mái đi vào, từ trong nồi lấy ra hai cái màn thầu, mình ngậm lấy một cái, cái còn lại đưa cho Yến Hà Thanh.
Yến Hà Thanh yên lặng nhận lấy màn thầu, thử cũng không cần thử đã nhai luôn.
“Không có thịt à…” – Tiêu Dư An lầm bầm một tiếng, tìm kiếm trên tủ bát.
Yến Hà Thanh đứng ở một bên mình Tiêu Dư An lật qua lật lại, lỗ tai nhạy bén nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Tiêu Dư An tìm trong tủ bát xong lại tìm bên trong bếp, Yến Hà Thanh cũng chỉ biết trơ mắt nhìn hắn cả người dính tro bụi, nhất thời muốn nói lại thôi.
“A, có khoai nướng.” – Tiêu Dư An như thể nhặt được chí bảo, đem khoai lang nướng vẫn còn dính nguyên tro bếp nhét vào trong ngực, quay đầu muốn tranh công với Yến Hà Thanh. Đột nhiên, đôi mắt Yến Hà Thanh lóe lên, nhanh chóng đi tới, một tay kéo lấy cổ áo Tiêu Dư An, đem người ném ra ngoài cửa sổ, sau đó bản thân cũng cấp tốc nhảy theo.
Tiêu Dư An ở trên mặt đất lăn hai vòng, nhất thời bị ngã đến mơ hồ, trong lúc còn đang cảm thấy trời đất quay cuồng thì bên tai truyền đến tiếng thét của cô nương: “A! Có ai không! Có trộm a!!”
Yến Hà Thanh nhẹ nhàng linh hoạt nhảy xuống đất, một bước tiến lên, ôm lấy Tiêu Dư An vẫn còn đang xoa đầu, mũi chân điểm nhẹ, phi thân ra ngoài, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối. Chỉ trong giây lát, cả hai đã dễ dàng thoát khỏi đám người đuổi theo.
Xác nhận phía sau không còn ai đuổi theo nữa, lúc này Yến Hà Thanh mới đem Tiêu Dư An buông xuống.
Tiêu Dư An vội vàng cúi đầu kiểm tra, thở dài một hơi.
Khoai lang vẫn còn đang yên ổn nằm ở trong ngực, không bị rơi mất.
Tiêu Dư An xoay cánh tay bị quẳng đau, đưa cho Yến Hà Thanh một củ khoai nướng, kiên nhẫn thương lượng với đồng bọn: “Thực ra ta nhảy cửa sổ rất nhanh, thật đấy, lần sau gặp tình huống như thế này thì có thể thông báo sớm một tiếng không?”
Cái chuyện tới ngự thiện phòng trộm đồ ăn này còn có lần sau nữa hả? Yến Hà Thanh khóe miệng co rút, nhận lấy khoai lang, không thèm đáp lại.
Sau khi dùng khoai lang điền đầy cái bao tử, Tiêu Dư An nhìn bốn phía, xung quanh, không có tẩm cung đại điện, cảnh sắc bốn bề đều là rừng cây, không có thị vệ tuần tra, phá lệ lộ ra vẻ tịch mịch, so ra thì giống ngoài cung hơn là nội cung.
Tiêu Dư An hắng giọng, quay đầu cười với Yến Hà Thanh: “Hình như ta…”
“Hỏi đường.” – Yến Hà Thanh đơn giản nói ra suy nghĩ của mình, đánh gãy hắn.
Tiêu Dư An ngoan ngoãn xoay người đi tìm người, vị trí nơi này quá lệch, hai người lượn quanh một vòng, cuối cùng cũng gặp được một thị vệ.
Phỏng chừng thị vệ này đến đây ngủ gật, nhìn thấy hai người đầu tiên là vội vội vàng vàng muốn chạy trốn, chạy được một nửa cảm thấy không hợp lý cho nên mới quơ bội đao chạy lại, oa oa nha nha hô: “Kẻ khả nghi từ đâu tới đây?”
Tiêu Dư An lau lau khuôn mặt toàn than đen, miễn cưỡng lộ ra ngũ quan.
Tay thị vệ run lên một cái, bịch một tiếng quỳ xuống: “Hoàng, hoàng thượng?”
“Đừng có quỳ.” – Tiêu Dư An chịu không nổi nâng tay lên.
Thị vệ run rẩy đứng dậy: “Hoàng thượng, ngài sao lại đến nơi này? Đây chính là ngoại cung.”
Tiêu Dư An nói: “Ta hỏi ngươi, đàn tế thiên ở đâu?”
Thị vệ đáp: “Hồi hoàng thượng, đi thẳng về phía nam khoảng sáu dặm.”
Tiêu Dư An cười nói cám ơn, trở lại nói với Yến Hà Thanh: “Đi thôi?”
“Ừm.” – Yến Hà Thanh gật gật đầu.
Thị vệ ngây ngốc nhìn hai người sóng vai nhau rời đi, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, mấy bước đã đuổi kịp: “Hoàng thượng, hoàng thượng, nơi này đã là ngoại cung, đường phía trước không dễ đi, rừng cây có nhiều đường nhỏ, vẫn nên về cung trước sau đó ngồi long liễn đến thôi.”
“Không cần, không có việc gì.” – Tiêu Dư An khoát khoát tay, ý cười ôn hòa, giữa thanh quang bạch nhật, tô lên vẻ mặt tuyệt mỹ của hắn, vào thời khắc này, làm sao cũng không thể nhìn ra bộ dáng bạo quân khiến người người kiêng kỵ.
Thị vệ ngốc lăng nửa ngày, chờ lấy lại tinh thần thì hai người đã biến mất ở phương xa.
Lần này đi, lại đi từ trưa đến tận hoàng hôn.
Tiêu Dư An mặc chính là lữ bào, chẳng những bước đi không nhanh, còn luôn mắc phải cành cây khiến hành động chậm chạp, nếu không phải bởi vì lạnh, hắn thực sự muốn xé quách vạt áo đi cho rồi.
Hoàng hôn buông xuống, sắc trời dần tối, cuối cùng đàn tế thiên cũng xuất hiện trước mắt hai người.