Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

Chương 214: Phiên ngoại 03




Giấu tâm sự trong lòng nhưng vẫn tận tâm tẫn trách làm việc cả một ngày, Tiêu tổng tài hôm nay chuẩn bị tan tầm.

Tan làm, Tiêu tổng tài đi trên đường, thỉnh thoảng lại gặp một vài nhân viên chào hỏi mình.

Thế là cứ mỗi lần gặp người Tiêu tổng tài lại hỏi: “Cậu có biết Yến Hà Thanh không?”

Mấy người được hỏi đều nói không biết, tìm chồng không có kết quả, Tiêu Dư An than thở, đột nhiên chuông điện thoại di động vang lên.

Tiêu Dư An cầm điện thoại di động lên xem xét, trên màn hình hiện ra hai chữ “em gái” thật to, Tiêu Dư An run bần bật hẳn ba giây, lúc này mới vội vàng nhận điện thoại: “Alo?”

Đầu kia truyền đến thanh âm bình tĩnh đạm mạc: “Alo, chìa khóa xe anh để ở ngăn kéo thứ ba em đến tìm Triệu quản gia lấy đi rồi nhé, Vĩnh Ninh sắp tan học rồi, em đi đón em ấy.”

Tiêu Dư An lại không nói thành lời hơn nửa ngày lần nữa.

Tiêu Bình Dương cầm điện thoại nhìn qua một cái, xác nhận điện thoại di động không có vấn đề gì lại đặt lên tai, nói: “Alo? Nghe thấy không?”

Lúc này đầu bên kia mới vội vàng nói: “Nghe rồi.”

Tiêu Bình Dương cầm lấy chìa khóa xe, đi đến gara dưới tầng ngầm, chìa khóa ở trên đầu ngón tay xoay tròn: “Vậy được rồi, không nói nhiều nữa, dùng xong sẽ trả lại chìa khóa xe cho anh.”

Mà lúc này, trong phòng thực hành của câu lạc bộ nào đó ở trường đại học A, Chu Vĩnh Ninh vuốt vuốt cổ cầm trước mặt, dịu dàng cười với người trước mắt nói: “Thầy Hiểu, cám ơn thầy hôm nay đã chỉ đạo, thầy vất vả rồi.”

Ánh mắt Hiểu Phong Nguyệt ôn hòa, lắc đầu: “Không vất vả, Vĩnh Ninh, em học rất nhanh, đúng rồi, em năm nay học năm tư rồi à?”

Vĩnh Ninh gật gật đầu: “Đúng vậy, tháng sáu là em tốt nghiệp rồi.”

Hiểu Phong Nguyệt hỏi: “Vậy có dự định gì với công việc về sau chưa?”

Vĩnh Ninh cười nói: “Em thi biên chế lấy chứng chỉ giáo sư, sắp giống thầy, làm giáo viên.”

Hiểu Phong Nguyệt gật gật đầu, hòa nhã cười nói: “Rất thích hợp với em, em nhất định sẽ trở thành một giáo sư ưu tú.”

“Cám ơn thầy.”

Vĩnh Ninh cất cổ cầm xong, lại sắp xếp phòng câu lạc bộ qua một chút, đeo túi lên lưng nói với Hiểu Phong Nguyệt: “Chào thầy ạ, e đi trước đây, còn có người đang chờ em!”

Hiểu Phong Nguyệt gật gật đầu: “Được rồi, đi đi.”

Vĩnh Ninh cười phất phất tay, nhảy chân sáo đi ra khỏi tòa nhà trường học, lúc ra khỏi trường nhìn bốn phía một vòng, ánh mắt cố định lại một chỗ.

Một cô gái mặc áo hoodie hai màu đỏ trắng đứng dựa vào xe, vừa trông thấy Vĩnh Ninh thì đứng thẳng dậy.

Trên mặt Vĩnh Ninh tràn đầy ý cười nhào qua, ôm lấy eo Tiêu Bình Dương nũng nịu gọi: “Bình Dương!”

Khuôn mặt luôn lạnh lùng của Tiêu Bình Dương lộ ra chút ý cười, mở cửa xe cùng cô lên xe.

Vĩnh Ninh hỏi: “Hôm nay ở công ty có mệt không? E bóp vai cho chị nhé.”

Nói xong Vĩnh Ninh nắm tay lại thành đấm, đấm đấm vai cho Tiêu Bình Dương, Tiêu Dư An khởi động xe, nói: “Không mệt, hạng mục lớn đều do anh chị phụ trách rồi, chị chỉ quản lý chút việc ở công ty, học tập một chút mà thôi.”

Tiêu Bình Dương vừa dứt lời, đột nhiên chuông điện thoại reo lên, Tiêu Bình Dương nhìn thoáng qua, đưa tay tiếp: “Alo, anh? Sao vậy?”

“Cái gì? Yến Hà Thanh? Không biết, ai thế?”

“Bảo em hỏi Vĩnh Ninh xem có biết không hả? Em vừa hỏi rồi… Em ấy nói cũng không biết.”

“Được rồi, không nói nhiều với anh nữa, em muốn đi hẹn hò với Vĩnh Ninh.”

Mà trong phòng thực hành, Hiểu Phong Nguyệt cẩn thận bảo dưỡng số cổ cầm các học sinh để lại xong, lúc này mới đứng dậy đi ra khỏi phòng. Hắn khóa chặt cửa, đi xuống lầu, từ xa đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đứng trong phòng an ninh.

Hiểu Phong Nguyệt nhịn không được tươi cười ấm áp.

Trong phòng an ninh, ông bác bảo vệ cười nói với Dương Liễu An: “Chàng trai trẻ này, lại chờ thầy Hiểu à?”

Dương Liễu An gật gật đầu: “Đúng đó bác.”

“Thầy hiểu cũng là đàn ông trưởng thành rồi, cần gì cậu mỗi ngày đưa đón chứ? Cậu đi làm về không thấy mệt à?”

“Muốn, muốn đưa đón thôi.”

“Hai anh em các cậu quan hệ thật tốt, ai nha, cậu nhìn kia, không phải là thầy Hiểu đó sao?”

Dương Liễu An ngẩng đầu nhìn qua, mắt đối mắt với Hiểu Phong Nguyệt đang đứng ngoài phòng an ninh, Hiểu Phong Nguyệt cười tươi, đưa tay khẽ gõ gõ cửa sổ.

Dương Liễu An chào tạm biệt ông bác bảo vệ, đứng dậy đi ra khỏi phòng an ninh.

Hiểu Phong Nguyệt nhìn Dương Liễu An hỏi: “Chờ lâu lắm hả?”

Dương Liễu An lắc đầu: “Không có, không lâu lắm.”

Hiểu Phong Nguyệt đưa tay sửa lại cổ áo bị lật lên của Dương Liễu An, ánh hoàng hôn đem cái bóng của hai người kéo ra thật dài, thật dài, Dương Liễu An cười nói: “Hôm nay anh được tăng lương, chúng ta đi ăn một bữa ngon đi.”

Hiểu Phong Nguyệt cười nói: “Được.”

“Em muốn ăn gì?”

“Ừm… Bây giờ chưa nghĩ ra, chúng ta vừa đi vừa nghĩ nhé?”

“Được.”

Hỏi một vòng cũng không có người biết Yến Hà Thanh là ai, Tiêu Dư An buồn khổ chuẩn bị đi về, bỗng nhiên lại nhận được điện thoại của Hồng Tụ.

“Tiêu tổng, tối nay anh có hẹn ăn cơm với Lý tiên sinh, anh đừng quên đó, hiện tại anh đang ở đâu? Có muốn tôi lái xe đến đón không? Cái gì? Anh hỏi Lý tiên sinh nào ấy hả? Dĩ nhiên là bạn tốt của anh, Lý Vô Định tiên sinh rồi.”

Lý Vô Định vừa sửa sang lại ống tay áo khoác màu đen vừa đi đến nhà hàng, mặc dù đã khai xuân nhưng tiết trời mùa xuân vào buổi tối vẫn mang theo hơi lạnh. Thân là một sĩ quan trưởng trong quân, bình thường Lý Vô Định chẳng những không thể rời khỏi doanh trại, mà còn luôn bận rộn đến tối tăm mặt mũi, hôm nay khó khăn lắm mới rảnh rỗi, dù sao cũng phải đi gặp mặt bạn bè một chút.

Lý Vô Định vừa đi đến gần nhà hàng, cậu nhóc đứng ở cửa đã xoay người mở cửa nhà hàng ra, cười đón hắn vào.

“Tiên sinh có hẹn trước không?”

“Có, Tiêu Dư An.”

“A, ngài chính là bạn của Tiêu tổng sao, xin mời đi theo tôi.”

Lý Vô Định đi theo nhân viên phục vụ đến gian phòng ăn cuối, vừa mở cửa đi vào đã trông thấy Tiêu Dư An ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt sáng rực mà nhìn hắn.

Lý Vô Định cười: “Ánh mắt gì đấy, giống như kiểu tôi vừa mới chết đi sống lại ấy, cả đoạn thời gian trước tôi đâu có làm nhiệm vụ gì.”

Tiêu Dư An thu lại cảm xúc, bình ổn tâm tình, hay tay vỗ lên bàn, cười nói thăm hỏi ân cần giống như bạn già đã lâu không gặp: “Đã lâu không gặp, gần đây có tốt không?”

Mặc dù trước khi gặp mặt đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng từ lúc mở miệng đến khi kết thúc, hai tay Tiêu Dư An vẫn không tự chủ được mà nắm chặt, quả nhiên là vì đã lâu không gặp.

“Cũng ổn.” – Lý Vô Định ngồi xuống đối diện Tiêu Dư An: “Không có làm nhiệm vụ, ít ra là mỗi ngày đều được ngủ đủ sáu tiếng.”

“Đúng rồi, Thuần Quy, cậu ấy vẫn khỏe chứ?” – Tiêu Dư An hỏi.

Lý Vô Định khẽ giật mình: “Thuần Quy là ai?”

Tiêu Dư An ngây ngẩn cả người.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, Lý Vô Định đột nhiên như nhớ tới gì đó: “Có phải là cậu nhỏ mà trước đó cậu bảo tôi chú ý một chút kia không? Là cái cậu nhóc thi đỗ đại học xong thì bảo lưu lại không đi, nhất định phải đi làm lính ấy, là, là, họ gì ấy nhỉ, ông Tôn cũng nói qua với tôi rồi. A, tôi nhớ rồi, có phải họ Tạ không? Là con út nhà Tạ quân trưởng.”

Tiêu Dư An nói: “Đúng đúng đúng, họ Tạ, tên là Tạ Thuần Quy, chờ chút, đỗ đại học mà không đi? Có chuyện gì xảy ra?”

Lý Vô Định nói: “Đúng vậy đấy, Tạ quân trưởng và vợ ông ấy đều đồng ý để con mình đi lính, nhưng mà bà ngoại của đứa nhỏ lại không yên tâm, không nhìn nổi cảnh cháu ngoại mình chịu khổ, đi tìm ông Tôn để ông ấy khuyên nhủ cậu nhỏ kia. Ông Tôn tới tìm tôi, tôi xem tư liệu của cậu ta, ngày mai mới tới báo danh, mà trước khi nhập ngũ còn phải tập huấn nữa, không biết có thể kiên trì hay không.”

Tiêu Dư An nói: “Nhất định có thể kiên trì.”

Lý Vô Định kinh ngạc: “Cậu hiểu rõ quá nhỉ?”

Tiêu Dư An cười nói: “Hiểu chứ, cũng xuất sắc lắm đó, cứ nhìn thấy người đi rồi cậu sẽ hiểu.”

Lý Vô Định như có điều suy nghĩ gật gật đầu, trong lòng hơi hơi dâng lên chờ mong.