Lần thứ ba Trần phó tướng tỉnh lại đã là nửa đêm, sau khi đầu óc thanh tỉnh, vừa muốn gào lên thì đã bị Tiêu Dư An một tay bịt miệng lại: “Đừng có gào, mọi người đang ngủ.”
Trần Ca đảo mắt một vòng, phát hiện xung quanh đều là các thương binh đang ngủ say, đành phải nhịn đau lẩm bẩm: “Tiêu đại phu, ngươi ra tay cũng hung ác quá đấy, đánh đến mức cổ ta sắp vẹo luôn rồi.”
Tiêu Dư An nói: “Ngươi hẳn là nên cảm thấy may mắn vì vừa rồi không có gào lên ấy.”
Trần Ca rụt cổ lại, hỏi: “Tiêu đại phu, sao ngươi còn chưa ngủ?”
Trên mặt Tiêu Dư An tràn đầy vẻ mệt mỏi, hắn chỉ chỉ một tướng sĩ trẻ tuổi bên cạnh, trên người tướng sĩ kia quấn đầy băng vải, trông cực kỳ đáng thương, Tiêu Dư An nói: “Hắn phát sốt, phải liên tục đắp khăn ướt để hạ nhiệt độ, ta phải trông trừng.”
Trần Ca nói: “Tiêu đại phu, ngươi vất vả như vậy, sau khi hoàng thượng trở về sẽ đau lòng.”
Đầu tiên Tiêu Dư An khẽ giật mình, sau đó cười nói: “Sao ngươi nhìn ra được?”
Trần Ca nói: “Ta đã đi theo hoàng thượng chinh chiến lâu như vậy, chưa từng thấy ngài ấy thân mật với người nào, vừa cùng cưỡi chung một con ngựa vừa gọi người đến quân trướng vào ban đêm, quả thực là chưa từng nghe qua.”
Tiêu Dư An lấy khăn vải đã bị nhiệt độ cơ thể làm cho nóng hầm hập trên trán tướng sĩ kia xuống, vừa cho vào chậu nước vò vừa nói: “Cùng cưỡi ngựa là vì ta là ân nhân cứu mạng của hắn, ban đêm gọi đến quân trướng cũng có thể là do cảm thấy có chỗ nào đó không được khỏe, cho nên mới gọi người đến xem thử, hai lý do này của ngươi quá miễn cưỡng.”
Trần Ca trừng to mắt: “Tiêu đại phu, trước kia hoàng thượng nếu như không phải bị thương đến mức không thể đứng dậy nổi thì chưa từng gọi quân y, đều tự mình chịu đựng cho qua. Hơn nữa ngươi có biết từ sau khi ngươi xuất hiện ngài ấy thay đổi lớn tới thế nào không? Lúc trước ngài ấy dẫn binh đánh giặc, đều sẽ giống như không muốn sống mà xông lên đầu tiên, chỉ hận không thể để Diêm La Vương lấy mạng của mình nhanh một chút, vậy mà giờ đây lại có vài lần cố kỵ. Hiểu được phải tiếc mệnh mình.”
Bàn tay vò khăn của Tiêu Dư An ngừng lại, ngơ ngác một lúc rất lâu, lúc này mới đem khăn vải gấp lại đắp lên trán tướng sĩ kia: “Được rồi, được rồi, ngươi đừng nói nữa.”
“Không được, ta phải nói, không nói thì ngươi không hiểu được tâm ý của hoàng thượng!” – Trần Ca không chịu buông tha.
Trên mặt Tiêu Dư An tràn đầy ý cười, giơ tay lên thành hình lưỡi dao làm bộ muốn bổ cho Trần Ca một phát, Trần Ca co người lại hô: “Ta là bệnh nhân! Ta là bệnh nhân!”
Tiêu Dư An giả bộ vung tay dọa cho Trần Ca phải ngậm miệng, thấy cuối cùng hắn cũng chịu yên, Tiêu Dư An không hiểu hỏi: “Ngươi nói coi, ngươi sợ đau như vậy, sao còn muốn tòng quân đánh trận?”
Trần Ca ngượng ngùng nói: “Thực ra ta cũng biết mặc dù ngoại hình của ta cao lớn thô kệch, nhưng tính tình lại rất nhát, năm đó chẳng phải là Bắc quốc tiến đánh Nam Yến quốc đó sao? Cả nhà ta đều bị cái đám t*ng trùng xông lên não kia giết chết, bọn chúng nhìn thấy ta bộ dáng có chút khỏe mạnh, muốn bắt ta đi làm tráng đinh, sau đó ta được Tiết Nghiêm tướng quân cứu, vẫn luôn đi theo ông ấy. Quả thật là trước đó cả ngày đến đêm đều nghĩ phải làm thế nào để báo thù, nhưng hiện tại Bắc quốc đã bị hoàng thượng thu phục, cảm thấy hận thù cũng không còn lớn như vậy nữa.”
Tiêu Dư An cười: “Có phải ngươi hận Bắc quốc hoàng thượng muốn chết không hả?”
Trần Ca vỗ đùi một cái: “Nhất định là hận rồi, mẹ nó chứ, năm đó thiết kỵ của bọn chúng dẫm đạp thành trấn của chúng ta, phóng hỏa cướp bóc, một người sống cũng không chừa lại! Đều là một đám súc sinh, các đời hoàng đế Bắc quốc đều mẹ nó khẳng định không phải thứ gì tốt!”
Tiêu Dư An lại hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy ta thế nào?”
Trần Ca nói: “Tiêu đại phu, ngươi là người ôn hòa nhất mà ta từng gặp qua! Ngươi là người tốt như vậy, khó trách được hoàng thượng sẽ thích ngươi!”
Tiêu Dư An nói: “Mẹ nó! Đồ thẳng như ruột ngựa không tim không phổi!”
Sau đó Trần Ca lại một lần nữa bị cái người bản thân cho rằng hòa nhã điềm đạm nhất mà mình từng gặp qua này dùng cổ tay đập cho một phát ngất luôn.