Trơ mắt nhìn Yến Hà Thanh lăn xuống khỏi ván giường, Tiêu Dư An nhịn không được ở trong lòng gào một câu: Vết thương vất vả lắm mới cầm máu được giờ lại sắp vì ngã xuống mà rách ra rồi kìa!!!
Tiêu Dư An quả thật không nghĩ tới Yến Hà Thanh sẽ phản ứng mạnh như vậy, nam chính văn ngựa giống lại còn bị hù vì được em gái tán? Chẳng hiểu sao Tiêu Dư An lại cảm thấy buồn cười, nén cười một hồi liền vội vàng tiến lên đem Yến Hà Thanh kéo lại về trên ván gỗ: “Ôi công tử! Ngươi không sao chứ? Vết thương có bị đau không? Có muốn đổi thuốc không? Vết thương còn chưa liền, đừng để nó lại rách ra chứ!”
Tóc Yến Hà Thanh có chút tán loạn, cả người vẫn còn đang đờ ra, hắn thăm dò hỏi: “Vừa nãy ngươi nói cái gì?”
Tiêu Dư An chẳng có mặt mũi đâu mà lặp lại lần nữa, dù sao hắn cũng phải có chút liêm sỉ chứ, thế là ho nhẹ một tiếng, vừa nằm xuống vừa nói: “Không có gì, công tử nghỉ ngơi đi, là ta không cẩn thận nên nói vớ vẩn thôi, công tử đừng để trong lòng, ta…”
Tiêu Dư An đột nhiên im bặt, bởi vì Yến Hà Thanh không nói một lời đã đưa tay kéo hắn vào trong ngực.
Thân thể được một luồng ấm áp bao bọc, hai con ngươi Tiêu Dư An chậm rãi trợn to.
“Ngủ đi, mộng đẹp.” – Yến Hà Thanh nhẹ nói.
“A… Ừ, được, được.” – Trái lại là Tiêu Dư An không được tự nhiên.
Cảm thấy hô hấp của Yến Hà Thanh dần dần bình ổn, thần trí Tiêu Dư An có chút hoảng hốt.
Hắn nghĩ: Thì ra cảm giác được người ôm mà chìm vào giấc ngủ là như thế này sao?
Ở trong trí nhớ của Tiêu Dư An, mẹ chưa bao giờ ôm hắn, mỗi lần hắn nghĩ đến mẹ, trong trí nhớ chỉ có hình ảnh bà vừa gầy vừa nhỏ ngồi trên ban công, nhìn quang cảnh bên ngoài qua khung cửa sổ, một trận gió thổi qua, thân thể đơn bạc của bà giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Tiêu Dư An vẫn còn nhớ rõ cái đêm mà mẹ uống thuốc ngủ ấy, đắp kỹ chăn mền cho hắn, hát ru cho hắn, hết thảy mọi thứ ngày hôm đó đều bình thường, ngoại trừ việc sau nửa đêm hắn bừng tỉnh, liếc mắt một cái đã trông thấy mẹ mình chết thảm ở bên cạnh.
Là ai nói uống thuốc ngủ thì chết không đau khổ chút nào? Rõ ràng biểu tình khi chết của mẹ hắn vô cùng dữ tợn, không khống chế được nôn mửa cùng bài tiết, những thứ đó trộn lẫn lại với nhau, từng trận từng trận hôi thối.
Sau đó, Tiêu Dư An tuổi còn nhỏ vào ban đêm luôn không thể ngủ được, nhắm mắt lại sẽ bị dọa sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người, mỗi lần nằm mơ đều sẽ mơ thấy bộ dáng tử vong của mẹ mình vào đêm hôm đó.
Tật xấu này, mãi đến khi hắn thành niên rồi cũng không thể chữa khỏi.
Khi đó Tiêu Dư An còn nhỏ cũng đã nghĩ, nếu như có người có thể ôm hắn một cái, thế thì tốt biết bao nhiêu? Được người ta ôm ngủ, sẽ là cảm giác thế nào?
Thì ra chính là loại cảm giác này sao?
Tiêu Dư An cử động thân thể, cảm thấy cánh tay Yến Hà Thanh siết chặt lại một chút, Tiêu Dư An bất đắc dĩ cười cười, nhắm mắt lại an ổn thiếp đi.
Mấy ngày sau đó, Tiêu Dư An vừa nhớ lại kịch bản trong nguyên tác vừa cùng Yến Hà Thanh đối thoại, nhưng mà hắn cũng chỉ nhớ câu được câu mất, thành ra lúc nói chuyện thường xuyên có cảm giác có chút thiểu năng.
Tỉ như trong nguyên tác Lâm Tham Linh nói: Công tử, ngươi nghe kìa, là chim én đó, nghe lão nhân nói, mỗi năm khi mùa xuân đến bọn chúng đều sẽ tới đây…
Câu nói kế tiếp, Tiêu Dư An không nhớ kỹ, tự mình nhịn không được lại nói tiếp một câu: Mỗi năm khi đến mùa xuân lại tới đây, ta hỏi chim én vì sao ngươi lại tới, chim én nói, tiết xuân ở nơi này là đẹp nhất! A~! Đẹp nhất!*
(*Này là một bài hát thiếu nhi, tên là “Chim én nhỏ” ai nghe thì vào đây hoặc kéo xuống cuối truyện.)
Tiêu Dư An cảm thấy mình nhịn được không hát thành tiếng đã có thể nói là tương đối tôn trọng kịch bản rồi đấy.
Lại ví dụ như, một ngày nọ Tiêu Dư An lên núi, ở trong suối nhìn thấy một con cá chép màu đỏ, hắn nhớ tới Lâm Tham Linh cũng đã từng ở trong suối nhìn thấy một con cá chép màu đỏ, lúc trở về có kể cho Yến Hà Thanh.
Vậy là khi trở về hắn cũng đi tìm Yến Hà Thanh kể: “Công tử, hôm nay ta ở trong suối nhìn thấy một con cá chép đỏ… ờm… cá chép đỏ…”
Sau đó phải nói thêm cái gì thì Tiêu Dư An lại không nhớ rõ, thế là lắp bắp nghẹn nửa ngày: “Cá chép đỏ… ờm… đúng, cá chép đỏ… cá chép đỏ cá chép xanh giống như lừa*!”
(*Câu này là chơi chữ, đọc bằng tiếng trung thì như này: “Hóng lǐyú lǜ lǐyú yǔ lǘ”, giống như cái câu “Lúa nếp là lúa nếp làng, lúa lên lớp lớp lòng nàng lâng lâng” Hoặc câu “Buổi trưa ăn bưởi chua” của mình ấy.)
Yến Hà Thanh: “…”
Tiêu Dư An cứ nói mấy lời linh tinh như thế, nhưng Yến Hà Thanh không chất vấn, cũng không ghét bỏ. Tiêu Dư An thì lại nghĩ, đại khái là do bản thân hắn là nam chính của văn ngựa giống cho nên dễ dàng tha thứ cho các “em gái”.
Vết thương của Yến Hà Thanh lại một lần nữa dần khép lại, không có dấu hiệu tiếp tục bị rách ra nữa, điều này khiến Tiêu Dư An càng thêm tin tưởng vào việc phải đi theo kịch bản trong nguyên tác.
Nhưng mà…
Vấn đề lại tới.
Ai có thể nói cho hắn biết.
Trong nguyên tác có cảnh ôm ôm hôn hôn, lại có cả cảnh không thể miêu tả, hắn mẹ nó làm sao có thể giả dạng thành Lâm Tham Linh được chứ!!! Mà đến lúc đó lỡ như mắt của Yến Hà Thanh đột nhiên khỏi hẳn, phát hiện mình cùng với hắn abc xyz với nhau, chẳng phải đến lúc đó sẽ băm hắn thành thịt nát rồi ném vào trong núi sâu luôn sao!
Tiêu Dư An sầu, vô cùng sầu.
Sầu đến sầu đi, cứ thế mà thoáng cái đã qua hai ngày.
Ngày hôm đó, Yến Hà Thanh đang ở trong nhà gỗ nghỉ ngơi, Tiêu Dư An ở bên ngoài nhà gỗ giã thuốc, đột nhiên trong bụi cỏ cách đó không xa truyền đến tiếng sột soạt. Tiêu Dư An cho rằng là động vật nhỏ gì đó thành ra cũng không để ý mà ném một hòn đá qua, cho rằng đã dọa được thứ đó bỏ đi.
Kết quả trong bụi cỏ truyền tới một tiếng “ối” làm Tiêu Dư An giật cả nảy.
Bởi vì đó là tiếng người.
Tiêu Dư An vừa cẩn thận từng li từng tí đi qua bên đó vừa nghĩ thầm không biết là yêu nghiệt phương nào, đột nhiên từ trong bụi cỏ một thân ảnh bất ngờ nhảy ra, gào lên một tiếng bổ nhào tới chỗ Tiêu Dư An, trong nhất thời cả hai lăn thành một đoàn.