Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

Chương 1




Tiêu Dư An là một tổng tài.

Vì ông nội và ba hắn đều là tổng tài bá đạo cho nên cả nhà hắn cũng muốn đào tạo hắn thành một tổng tài bá đạo.

Một gã tổng tài bá đạo thì cần gì? Đẹp trai nhiều tiền, phải tà mị cuồng quyến, phải biết cưng chiều tình nhân, phải ngược luyến tình thâm, ngoài ra còn phải thuộc lòng ba trăm câu nói tâm đắc của tổng tài.

Đáng tiếc là Tiêu Dư An hắn chỉ có thể làm được điều đầu tiên.

Nhưng mà không sao hết, nhà họ Tiêu tin tưởng vững chắc rằng họ có thể chế tạo ra một Tiêu Dư An khiến bất kỳ cô gái nào cũng phải động tâm, khiến toàn bộ đàn ông đều ghen ghét, đi tới đâu phát ra hormone nguy hiểm tới đó.

BÁ! ĐẠO! TỔNG! TÀI!

Nhà họ Tiêu có vài câu gia huấn.

“Không có gì là tiền không thể giải quyết, nếu có thì đó chính là phải dùng gấp đôi!”

Cùng với, “Có tiền thì chính xác là muốn làm mưa làm gió gì thì làm!”

Mấy người thấy đó, hai câu gia huấn này quả thực dõng dạc hùng hồn đến khiến người ta lệ nóng doanh tròng, lại khiến người ta cỡ nào phấn chấn nhân tâm. Vậy nên mấy người hẳn là hiểu lý do vì sao người nhà họ Tiêu lại muốn đào tạo Tiêu Dư An thành tổng tài bá đạo rồi chứ?

Nhưng mà Tiêu Dư An cũng không tán đồng cách làm này của bọn họ cho lắm, bản thân hắn cảm thấy trở thành một người đàn ông ấm áp chung tình cũng rất tốt.

Người nhà nói, đây nhất định là do hắn còn chưa gặp được chân ái của đời mình.

Chân ái đích thực của đời hắn, nhất định phải là một bạch-phú-mỹ, nhất định phải là một bình dân nho nhỏ, tốt nhất chính là nhân viên công tác ở tầng thấp nhất của Tiêu gia, cô ấy không cần phải quá xinh đẹp, nhưng mà nhất định phải “thiện lương”, trên người nhất định phải mang theo vầng sáng thánh mẫu, đối với tình địch phải thông tình đạt lý, tuyệt đối không được có tâm nhãn, người yêu muốn gì cũng đều cố gắng chiều theo, không được có bộ dáng không đành lòng. Quan trọng nhất là, đối với địch nhân phải HOÀN! TOÀN! KHÔNG! CÓ! TÂM! LÝ! BÁO! THÙ!. Tốt nhất là thường xuyên ở trên đường nhặt về chó mèo gì đó nữa. Hoàn mỹ!

Hôm nay, lúc Tiêu Dư An tan làm, vậy mà thực sự gặp được một người như vậy.

Thực! Sự! Đâm! Vào!

Nguyên nhân là do em gái kia chạy như điên ở đại sảnh công ty nên mới đâm vào người hắn.

Em gái lảo đảo ngã xuống đất, nước mắt lưng tròng, chậu hoa cầm trong tay cũng bị rơi vỡ mất.

Tiêu Dư An vội vàng nâng người dậy: “Thật xin lỗi! Chậu hoa này của cô bao nhiêu tiền, để tôi đền!”

Không ngờ em gái lại vung tay, tức giận nói: “Ai cần tiền của anh! Mấy người có tiền các người thực sự cho rằng tiền có thể mua được mọi thứ sao? Mau xin lỗi!”

???

Hơ? Tôi rõ ràng đã xin lỗi rồi mà, Tiêu Dư An nghĩ thầm, hơn nữa, chẳng phải người đâm vào tôi là cô hay sao?

“Thật lòng xin lỗi.” – Tiêu Dư An cảm thấy có thể là em gái này có chút nghễnh ngãng cho nên nói lại một lần nữa. Vì để biểu đạt tấm lòng thành của mình, hắn móc ví tiền ra – “ Bao nhiều tiền, tôi đền cho cô.”

“Ai cần tiền của anh!” – Em gái hất ví tiền của hắn.

???

Woa~ em gái này quả nhiên cùng với những kẻ mê vật chất ngoài kia không giống nhau, không hề làm bộ làm tịch nha~

Thân là một tổng tài bá đạo, Tiêu Dư An vốn là nên nghĩ như vậy.

Thế nhưng, bản thân hắn chỉ cảm thấy, đầu óc em gái này nhất định là có bệnh, hắn nhanh chóng nhặt lấy lấy ví tiền, cùng người ngốc nói chuyện không chừng sẽ lây bệnh qua tư tưởng, tốt nhất là chạy trước cho lành.

Sau khi người nhà họ Tiêu biết được việc này, bọn họ cảm thấy, có thể là style này không hợp với Tiêu Dư An, vì thể liền sắp xếp cho hắn một buổi tiệc rượu.

Ở buổi tiệc rượu này hắn gặp được một vị thiên kim đại tiểu thư.

Vị thiên kim đại tiểu thư này tên là: Lâm-Mị Điệp Băng Tinh Tử Phách Ly Dạ Hoàng-Linh.

Thực ra vốn Tiêu Dư An cũng không muốn đi, hắn cảm thấy một người Trung Quốc bình thường nhất định sẽ không đặt cái tên đọc lên không hiểu gì hết như vậy.

Chỉ là ngại người nhà khắp nơi làm phiền, Tiêu Dư An không thể không đi.

Suy nghĩ đầu tiền khi Tiêu Dư An nhìn thấy vị Lâm-Mị Điệp Băng Tinh Tử Phách Ly Dạ Hoàng-Linh tiểu thư chính là: “Mẹ nó, thực sự có người dám đem đầu mình nhuộm thành bảy sắc cầu vòng như này luôn sao?”

Ở cái niên đại mà sau 90 tuổi người ta mới bắt đầu rụng tóc như bây giờ, cách làm của em gái này là cỡ nào khiến người khác nhân tâm đau nhói, cỡ nào khiến người khác khiếp sợ, cỡ nào khiến người khác giận sôi!

Lâm-Mị Điệp Băng Tinh Tử Phách Ly Dạ Hoàng-Linh tiểu thư, “nàng” băng thanh ngọc khiết, “nàng” cao cao tại thượng, “nàng” tinh thông cầm kỳ thư họa, trên trán “nàng” có ấn ký bỉ ngạn hoa, “nàng” cười rộ lên…

Ây, cũng may “nàng” cười lên không có cánh hoa rơi xuống, nếu không những người theo chủ nghĩa duy vật sẽ khóc ngất ở trong WC mất.

Đối mặt với một vị thiếu nữ hồn nhiên, mỹ lệ, thông tuệ như vậy, Tiêu Dư An chỉ có thể nói hai chữ.

“Cáo từ”

Người nhà họ Tiêu rất đau lòng, tim đau thắt, tâm thất tâm nhĩ gì cũng đều đau nhức.

Ngay cả một em gái như vậy mà hắn cũng thấy chướng mắt, vậy rút cuộc Tiêu Dư An mày thích loại như thế nào hả? Hả? Hả?

Đột nhiên!

Người Tiêu gia giật mình!

Mẹ nó, Tiêu Dư An hắn…

Hắn! Không! Phải! Là! Gay! Đó! Chứ!



Tiêu Dư An vốn định nói là mình thích một người có vẻ bình thường chút, thế nhưng nếu cả nhà đều cho ra cái loại suy đoán kia thì hắn cũng chẳng hơi đâu mà đi phản bác làm gì.

Bởi vì hắn trước giờ chưa từng thích phụ nữ mà cũng chẳng để ý đến người đàn ông nào sất.

Chẳng có lẽ hắn gay thật?

Quả nhiên không quá bất ngờ, hắn liền gặp phải một tiểu thụ rồi.