Xuyên Thành Trợ Lý Nhỏ Của Ảnh Đế Cố Chấp

Chương 18: Tôi cần em giúp một việc




Ngón tay Ôn Trác Tu cuộn lại, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Cao Ninh: “Có lẽ tôi cần em giúp một việc.”

“Anh nói đi.”

“Mấy ngày nữa là sinh nhật của mẹ tôi, tôi cần phải về nhà một chuyến. Em có thể đi theo giúp tôi không?” Anh nói xong thì nhìn cô bằng ánh mắt mong chờ, đợi câu trả lời của cô.

Cao Ninh cúi đầu nhìn mũi chân mình, trong phút chốc cô không biết phải nói gì cho phải. Đến nhà anh, gặp mặt người nhà của anh, cô thấy hơi hồi hộp.

“Chỉ cần lấy danh nghĩa bạn bè bình thường là được rồi, tôi nói rồi mà, tôi muốn dẫn em đi tới nơi mà tôi lớn lên. Đừng sợ, có tôi đây rồi, bọn họ sẽ không làm gì em đâu. Em cứ coi như hôm đó là ngày làm việc cũng được.”

“Được rồi, chúng ta quay về thôi, để mấy người đạo diễn Vương chờ lâu cũng không tốt lắm.”

Cao Ninh là kiểu người thích mềm không thích cứng điển hình. Nhìn anh mặc trang phục diễn dày như vậy, chịu đựng thời tiết nóng nực của mùa hè, cô đã nghĩ phải nhanh chóng cho anh về quay phim rồi.

“Trang phục diễn chặt quá.” Anh ngửa cổ lên, lộ ra cúc cổ áo, ý bảo cô giúp anh.

Trang phục diễn thật sự chặt lắm à?

Cao Ninh nhón chân lên cởi cúc áo giúp anh, sửa sang lại cổ áo một lần nữa, sau đó cô mới cài lại: “Được rồi.”

Cô lùi lại hai bước ngắm nghía, thấy không còn chỗ nào cần phải sửa lại nữa.

“Ừ.” Ôn Trác Tu nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói tràn ngập vui vẻ. Lúc anh quay người đi còn vươn tay ra gõ lên bông hoa mẫu đơn nhân tạo dùng để trang trí trên hành lang. Anh gõ hơi mạnh tay làm bông hoa lệch cả đi, Cao Ninh đi sau anh lặng lẽ đỡ thẳng nó lên.

Hai người quay trở lại phòng khách, tất cả mọi người ngoảnh đầu lại nhìn về phía hai người họ. Nguyên Tây ngồi cạnh ghế dựa hừ lạnh một tiếng, quay đi nhìn chỗ khác.

Các diễn viên lại về chỗ, lần này rất suôn sẻ, mọi người đều cố gắng không gây ra sai sót.

Cao Ninh đứng cạnh đó xem một lúc, lấy điện thoại di động ra ghi chép những cách phòng bệnh cảm nắng.

Lúc quay đến cảnh người đẹp nằm trong ngực, Ôn Trác Tu nghiêng đầu liếc mắt nhìn về phía cô, ánh mắt càng thêm nồng nàn, giọng nói cũng dịu dàng hơn.

Suýt nữa thì Quý Thiến bị anh làm cho mê muội đến nỗi quên cả động tác, thấy Vương Chức ra sức nháy mắt mới giật mình nhớ ra lời thoại và động tác. May là cô ta phản ứng nhanh nên cảnh này mới miễn cưỡng hoàn thành.

Lúc Vương Chức cho mọi người nghỉ ngơi, Ôn Trác Tu vội vàng buông tay ra. Hai người lần lượt đứng lên, nhân viên làm việc tranh thủ chạy đến, lấy vải ướt lau qua sàn nhà một lượt để hạ nhiệt.

Các diễn viên nghỉ ngơi uống nước mấy phút, sau đó quay tiếp. Trợ lý của các ngôi sao chạy khắp phim trường. Bọn họ vội vàng chạy tới chạy lui, không dừng lại nghỉ ngơi một chút.

Cao Ninh vừa định lướt Weibo một chút thì cô Dư gọi điện đến, bảo trang phục diễn lúc trước đã sửa xong rồi.

“Vậy bây giờ tôi sẽ đến lấy, không biết có tiện không ạ?”

“Cô đến đi.”

Cô đến bên cạnh máy quay, nói chuyện này với Văn Dương và Vương Chức. Vương Chức chủ động ném chìa khóa xe ra: “Vẫn đậu ở chỗ cũ ấy.”

Nhà của cô Dư cách phim trường khoảng một tiếng đi xe, khi Cao Ninh đến thì vừa lúc gặp cô ấy ra ngoài tiễn khách.

“Bà Cao, xin lỗi vì đã bắt bà đến đây thế này, đáng lẽ tôi phải đến nhà lấy số đo cho bà mới phải.”

Dư Kỳ tỏ ý xin lỗi với vị khách ấy, sau đó mới giới thiệu Cao Ninh với bà để hai người biết nhau. Lúc này Cao Ninh mới phát hiện ra bà Cao này chính là bà chủ của chi trưởng nhà họ Cao ở Yến Kinh, cũng chính là bà chủ nhà giàu nhất nơi này.

Bà Cao nhìn trẻ hơn so với số tuổi mà báo chí tiết lộ, quần áo đơn giản. Nếu không phải do Cao Ninh thường xuyên đi theo Ôn Trác Tu nên biết rất nhiều nhãn hiệu cao cấp thì nhất định cô sẽ không nhận ra được trang sức và túi xách trên người bà ấy toàn là hàng hiệu. Cô vẫn nhận ra quần áo này là tác phẩm của Dư Lâm.

Bà vô cùng xinh đẹp, tính cách cũng rất thân thiện, Cao Ninh không nhịn được tăng gấp đôi thiện cảm với bà.

“Mọi người còn bận, tôi đi trước đây. Hôm nay đúng lúc đi qua đây, nghe nói cô đang ở nhà thôi.” Bà nở nụ cười rất dịu dàng, xen lẫn chút áy náy, sau đó nhìn sang Cao Ninh.

“Cô Cao, lần đầu gặp mặt, hỏi thế này thì hơi đường đột, nhưng người thân của cháu cũng ở Yến Kinh sao?”

“Cháu không có người thân.”

“Xin lỗi, xin lỗi, đã hỏi chuyện đau lòng của cháu rồi.”

“Bà Cao, không sao đâu ạ.” Cao Ninh cười cười, cô đứng tránh sang một bên nhường đường.

Bà Cao định nói gì sau đó lại thôi, cuối cùng chỉ nhìn cô một lần rồi rời đi, lên một chiếc Maybach màu đen đỗ ở bên đường.

Dư Lâm thở dài, nói khẽ: “Bà Cao thất lạc một đứa con gái từ hai mươi năm trước. Mỗi lần bà ấy thấy cô gái nào tầm hai mươi tuổi thì đều hỏi việc này, cô đừng để bụng nhé.”

Thảo nào nhà họ Cao bỏ ra nhiều tiền giúp đỡ các cô nhi viện như vậy.

Sau này, trong lúc vô tình Cao Ninh mới phát hiện ra rằng ngài Cao giúp đỡ cô nhi viện năm đó chính là người giàu nhất lúc bấy giờ.

“Cô Dư, tôi không để bụng đâu, bà ấy bị mất một đứa con gái, tôi có thể hiểu mà. Nhưng mà bây giờ bà ấy đã có hai đứa con rồi.”

“Đúng thế, người tốt luôn được phù hộ mà.” Dư Lâm không muốn nói nhiều về chuyện này nữa liền đổi chủ đề khác, dẫn cô vào nhà: “Vốn dĩ tôi còn sợ không kịp đấy, may mà kịp rồi.”

“Cảm ơn cô Dư.” Cao Ninh để hoa quả trong tay xuống bàn trà trong phòng khách.

“Ôn tổng vẫn khách sáo như cũ nhỉ, lần trước cậu ấy còn làm người đại diện cho cửa hàng nhỏ của thầy tôi nữa. Tôi cũng không biết phải cảm ơn cậu ấy thế nào mới tốt đây.”

Lần duy nhất Ôn Trác Tu làm người đại diện là để giúp cô ấy.

“Cô ngồi chút đi, tôi đi lấy đồ.” Cô ấy bê một ly cà phê đến, mời Cao Ninh ngồi rồi vội vàng vào trong phòng làm việc.

Nhà cô ấy không lớn lắm, là một căn nhà hai tầng, tầng một có phòng làm việc nhỏ.

Một lát sau cô ấy mang một cái túi giấy lớn ra, tỏ vẻ áy náy nói: “Tuần này tôi không ở trong nước. Nếu có việc gấp thì cho người đến phòng làm việc của tôi, tôi đã nói với bọn họ rồi, Ôn tổng là khách hàng ưu tiên.”

“Vâng, cảm ơn cô.” Cao Ninh nhận túi giấy: “Tôi về trước đây, cô Dư đi đường bình an nhé.”

Lúc cô về khách sạn thì đã quá giờ cơm tối, cô đến phim trường một chuyến trước, thấy có mấy người đang tăng ca.

Ôn Trác Tu tỏ ý với Vương Chức rằng anh muốn nghỉ ngơi một chút. Vương Chức khẽ gật đầu, đứng lên đi đến khu vực quay phim sát bên cạnh.

“Bị kẹt xe à?” Anh đi đến: “Ăn cơm tối chưa? Tôi để lại một hộp cơm cho em đó.”

“Chưa ăn gì cả, gặp phải tai nạn giao thông trên đường nên bị trễ một tiếng.”

Ôn Trác Tu nghe cô nói có tai nạn giao thông thì lo lắng quan sát cô một lúc lâu: “Em không sao chứ?”

“Không sao, chỉ là bị tắc đường nên cảm thấy hơi oi bức thôi.”

“Ăn cơm trước đi, hộp cơm để trong phòng trang điểm đó.”

Ban đêm, đèn lồng trong phim trường sáng hết lên. Cao Ninh đi trên hành lang gấp khúc, ngoảnh lại nhìn những bóng người trước hành lang, tòa nhà cổ kính dưới ánh đèn trông càng thêm cổ xưa.

“Hừ.”

Lúc nào cũng có một vài người thích phá hoại bầu không khí tốt đẹp. Nguyên Tây đứng ở chỗ rẽ, ánh mắt nhìn vào túi giấy trong tay cô, nhanh chóng bỏ đi.

Lúc hai người gặp mặt, Nguyên Tây luôn là người gây chuyện trước: “Giả vờ cái quái gì, dù có là hàng đặt riêng cũng đừng tỏ vẻ như thế, chỉ được cái mẽ ngoài.”

Cao Ninh đang đói bụng, cô chẳng muốn đối phó với cô ta, mặc kệ cho cô ta lải nhải một mình. Cô lướt qua Nguyên Tây rồi đi thẳng nên không thấy ác ý trong mắt của cô ta.

Cô ăn cơm xong, cầm bút bắt đầu vẽ tranh, thoáng chốc đã vẽ hơn một tiếng. Khi Ôn Trác Tu bước vào thì cô cũng vừa vẽ xong một bức tranh chân dung của mình hồi trước.

Tiểu Hòa cũng tiến đến, thò đầu xem vở vẽ của cô: “Tiểu Ninh, cô bé này là ai thế, tôi thấy cô thường xuyên vẽ cô ấy.”

Ôn Trác Tu đang ngồi trước gương trang điểm cũng đứng dậy tiến tới.

“Tiện tay vẽ thôi, tôi nghĩ đến thì vẽ ấy mà.” Cao Ninh cười cười, đang định gấp vở vẽ lại thì bị một bàn tay lạnh lẽo và sạch sẽ ngăn lại.

Ôn Trác Tu rút vở vẽ ra, xem xét cẩn thận rồi nói: “Đôi mắt của cô bé này giống em, ngũ quan cũng hơi giống.”

“Thật thế sao? Tôi không nhận ra đó.” Tiểu Hòa nhón chân lên xem vở vẽ trong tay Ôn Trác Tu: “Nhưng mà cô bé này không xinh như Tiểu Ninh.”

“Thật à? Tôi thấy rất xinh mà.” Ôn Trác Tu nhìn Cao Ninh, trả vở vẽ lại cho cô: “Nếu rảnh rỗi thì vẽ tôi nữa nhé.”

“Ôn tổng, thế là anh đang lợi dụng Tiểu Ninh đó, vẽ tranh vừa tốn sức lại còn mất công, không làm miễn phí được đâu nhé.” Tiểu Hòa nói đùa: “Mau tẩy trang đi kẻo muộn.”

Trái tim Cao Ninh vẫn còn đập thình thịch, vừa nãy chỉ cần Ôn Trác Tu lật vở vẽ ra là sẽ phát hiện có rất nhiều tranh vẽ anh.

May là anh không lật sang!

Ngón tay cô hơi hơi run run, cố gắng lắm mới nhét vở vẽ vào túi xách lớn. Một lúc sau tim mới đập bình thường trở lại, ngồi đợi anh tẩy trang.

Động tác của Tiểu Hòa rất nhanh, tẩy trang xong còn chưa đến mười giờ, không tính là muộn lắm.

Vì mấy ngày nữa Ôn Trác Tu muốn xin nghỉ phép, Vương Chức nghĩ dù sao mấy cảnh quan trọng cũng quay xong hết rồi. Vừa lúc anh không có ở đây thì đổi cảnh quay khác, như thế tiến độ quay phim cũng sẽ nhanh hơn.

Dựa theo kế hoạch, thêm một tuần nữa là có thể đến khu gần đây quay cảnh ngoài trời rồi.

Văn Dương không có ý kiến gì với sự sắp xếp này, những người khác cũng có lịch trình hoặc là có chương trình game show, bộ phim này đẩy nhanh tiến độ cũng không tệ.

Lúc Quý Thiến thấy trang phục diễn bị rạch rách lại lành lặn như lúc ban đầu thì cười xấu hổ, nói với Cao Ninh: “Thảo nào phim của Ôn tổng lại được chào đón như vậy, yêu cầu của anh ấy cao thật đấy.”

“Yêu cầu cao thì mới có tác phẩm hoàn mỹ.” Cao Ninh âm thầm đề phòng cô ta, không muốn nói nhiều, nhanh chóng đưa quần áo đến phòng thay đồ.

“Đế Cung Khuyết” đã quay được hơn nửa tháng, một nửa cảnh quay trong nhà đã xong, tiến độ tính ra cũng nhanh. Quay xong cảnh hôm nay thì ngày mai phải quay cảnh khác, phải dựng cảnh lại lần nữa.

Cảnh quay hôm nay không có nhân vật nữ chính. Buổi sáng Nguyên Tây rời khỏi đoàn làm phim, Quý Thiến không đi theo cô ta mà lại ngồi một góc xem bọn họ quay.

Trên tay cô ta là bản phân cảnh, tiện tay lật lật, vẫy tay ra hiệu cho trợ lý đến gần: “Tiểu Hoàng, có phải lần trước cô cầm nhầm một quyển vở không?”

Tiểu Hoàng chợt căng thẳng: “Về sau đã trả lại rồi ạ.”

“Cô xé một bức tranh ra đúng không?” Đôi mắt của Quý Thiến rất tròn, lúc trừng mắt nhìn người khác lại càng tròn hơn.

“Chuyện đó…” Tiểu Hoàng lắp bắp, không trả lời được.

“Đinh Hội cho cô bao nhiêu tiền?”

Tiểu Hoàng ngẩng phắt đầu lên, đúng là cô ta có nhận tiền thật.

“Có những thứ như tiền, nhận vào là dính vào rắc rối đấy.” Quý Thiến xua tay, ý bảo Tiểu Hoàng đi đi.

Trợ lý của cô ta thấp thỏm không yên, suýt chút nữa va phải người Cao Ninh. Cao Ninh lảo đảo một cái, Ôn Trác Tu đang nghỉ ngơi giữa chừng đỡ được cô.

Tiểu Hoàng tỉnh hồn, xin lỗi liên tục.

Ảnh đế nhíu mày, nhìn về phía Quý Thiến. Hôm nay cô ta không có suất diễn thì đến đây làm gì?

Vừa rồi anh đỡ cô nên chiếc quạt cầm trong tay không cẩn thận bị rơi xuống đất. Cao Ninh ngồi xổm xuống nhặt lên, tiếc là nó đã bị rơi vỡ.

“Có lẽ trong kho vẫn còn, tôi đi lấy một cái.”

“Được rồi, mai chúng ta đi rồi, đến lúc về hẵng tính.”

Quay phim cả ngày, khi vừa về phòng khách sạn không được bao lâu, Cao Ninh chợt nghe có người gõ cửa.

“Anh Ôn, có việc gì không ạ?”

“Tôi có cái này cho em.” Ôn Trác Tu đưa cô một cái hộp điện thoại di động.

Mấy hôm trước anh làm rơi vỡ điện thoại di động nên đã lên mạng đặt hai cái.

“Tôi không cần đổi điện thoại di động mà.” Cao Ninh không nhận, loại điện thoại mà anh ưng ý thì chắc chắn cô không dùng nổi.

“Mua một tặng một đó, cái điện thoại di động kia của em chai pin hết rồi, phải đổi đi. Tiện thể tôi cũng đổi điện thoại, cuối tuần phải quay ngoại cảnh đấy, điện thoại hết pin sẽ làm lỡ việc.”

Anh lại quay về kiểu tổng tài bá đạo, chỉ tay năm ngón đối với đồ đạc mà cô dùng.