Xuyên Thành Trợ Lý Nhỏ Của Ảnh Đế Cố Chấp

Chương 17: Trang phục quay phim cổ trang hơi chật




Chỉ vừa mới hơn mười một giờ sáng mà đã nóng hầm hập, nhiệt độ cao đến ba mươi mấy độ. Điều hòa ở trung tâm của phim trường không đủ, số quạt ở trong phim trường lại tăng thêm vài cái.

Cao Ninh vội vàng lấy lại quạt cầm tay đưa cho Ôn Trác Tu đang đứng trước quạt máy, sau đó mới đi mở hot search của Weibo lên xem.

Trực giác cô cho rằng có phóng viên đã trà trộn vào đoàn phim, nếu không thì sao có người chụp trộm ảnh đem bán được chứ. Đoàn phim là đoàn đội của Vương Chức, nhân viên công tác trong đây đều của công ty bọn họ.

Vương Chức mà thấy cái hot topic này, nhất định sẽ vui vẻ lắm, nhưng mà…

“Chuyện gì đây?” Ôn Trác Tu cầm điện thoại bằng một tay, đưa màn hình đến trước mặt Quý Thiến: “Gỡ xuống.”

“Tôi không biết, Ôn tổng, đây không phải ý của tôi.” Quý Thiến có hơi sửng sốt, vội vàng phủ nhận: “Đợi tôi xem thử tin tức rồi sẽ kêu bọn họ gỡ xuống.”

Người đại diện của Quý Thiến vội vàng bước đến. Đó là một người phụ nữ mạnh mẽ khoảng chừng ba mươi lăm tuổi, rất gầy và cao.

Cao Ninh nhớ tên cô ta là Nguyên Tây, trước kia cũng là người đại diện của Đinh Hội, hai ngày trước mới đến phim trường.

“Ôn tổng, đây là ý của tôi, quay phim tuyên truyền lên hot search cũng là một việc thường tình thôi, có phải do hình chụp không đẹp không?” Vì chuyện giữa Đinh Hội và Ôn Trác Tu nên có ghi chút thù cũ. Nhưng thế lực chống lưng của cô ta khá vững nên cũng không sợ Ôn Trác Tu. Chỉ có điều phim điện ảnh này là do Giải trí Tu Danh một mình đầu tư, lời nói của cô ta cũng không ảnh hưởng đến tổng thể được.

“Tôi nhớ trong hợp đồng có ghi rõ sẽ không ép buộc việc marketing, cô Nguyên có thể quay về xem kỹ lại hợp đồng. Các cô đã vi phạm điều khoản trong hợp đồng rồi.” Giọng Ôn Trác Tu rất bình tĩnh, nhưng ai cũng biết rằng anh càng bình tĩnh chứng minh anh càng tức giận hơn.

“Có gì từ từ nói, có gì từ từ nói.” Vương Chức vội vàng chạy tới giảng hòa, định trấn an ảnh đế đang sắp bùng nổ.

“Giải tán giải tán, mọi người tạm thời nghỉ ngơi một tiếng.” Văn Dương phất tay, đuổi mấy người ở đấy đi.

Anh ấy là người của bên đầu tư nên lời nói vẫn rất có sức mạnh. Mọi người rối rít rời đi. Cao Ninh cũng theo đám người đi ra, lúc tới cửa quay đầu lại nhìn một cái.

Trong tay của Ôn Trác Tu còn cầm quạt nhỏ, di động đã rơi trên mặt đất. Có lẽ anh thật sự tức giận rồi, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt sắc bén. Nguyên Tây bị anh nhìn đến mức lùi về sau một bước.

Đến khi Cao Ninh rời đi cũng không nghe thấy giọng nói của anh nữa. Cô có chút lo lắng, tựa vào khúc quanh cẩn thận lắng nghe.

Đại điện được dựng từ gỗ nên cách âm không tốt lắm, giọng Vương Chức truyền đến, còn có cả giọng của Văn Dương.

Văn Dương nói: “Trác Tu, cậu ngồi xuống cái đã, tiết trời hôm nay rất dễ khiến người ta nổi nóng, uống chút nước trước đi.”

“Mọi người bình tĩnh chút, đây cũng không phải chuyện lớn gì, hot search có thể gỡ xuống mà.” Vương Chức tốt tính khuyên bảo: “Điện thoại tốt như vậy bị rơi vỡ nát rồi, lực tay của Ôn tổng lớn thật đó. Để tôi để tôi, cánh tay của tôi toàn là thịt thôi. Được rồi, hot search đã được gỡ xuống rồi.”

Anh ấy đưa điện thoại cho Ôn Trác Tu xem, sau đó nhẹ nhàng nói: “Nếu lại có lần sau thì đổi một người biết chữ tới đi.”

Lời này khiến Nguyên Tây vô cùng tức giận, hất tay bỏ đi. Quý Thiến đi theo phía sau cô ta, ra tới đại điện. Khi đi ngang qua Cao Ninh, Nguyên Tây dừng bước rồi quay đầu lại, quan sát Cao Ninh từ trên xuống dưới một phen.

“Cô Cao?” Ánh mắt Nguyên Tây giống như mọc ở trên đầu, trút tất cả oán giận cô ta nhận từ Ôn Trác Tu lên cô: “Quả thật cũng có chút xinh đẹp đấy, nhưng mà nghe nói cô đang tìm việc nhỉ, làm sao thế, ảnh đế không thỏa mãn được cô à?”

Lời nói của cô ta tràn ngập ác ý, ánh mắt khinh miệt: “Cô gái nhỏ à, cửa lớn của nhà giàu không dễ vào vậy đâu.”

“Quả đúng là vậy, cũng giống cô Nguyên đây, ở ngoài thì phải cật lực làm việc, về nhà thì phải giúp chồng dạy con. Ngay cả thời gian chăm chút nhan sắc cũng không có.” Giọng nói Cao Ninh bình tĩnh, ánh mắt dịu dàng, giống như chỉ đang khuyên cô ta nghỉ ngơi giữ gìn sức khỏe, hết thảy cũng vì nghĩ cho cô ta vậy.

“Cô!” Nguyên Tây hừ lạnh một tiếng: “Đúng là nồi nào úp vung nấy.”

Cô ta quay đầu bước đi, đôi chân thon dài sải rất nhanh. Quý Thiến đang mang giày cao gót gần như không đuổi kịp cô ta.

Trước kia cô ta đã nói không lại Cao Ninh. Lần này đến phim trường, hai người cố tình tránh mặt nhau mới sống yên ổn được hai ngày.

Cao Ninh nhìn bọn họ đi vào phòng trang điểm của Quý Thiến. Lúc cô xoay người định rời đi thì suýt chút nữa đụng vào lồng ngực Ôn Trác Tu.

“Đang lo lắng cho tôi sao?” Ảnh đế vừa thấy cô thì trong lòng bỗng nhiên vui vẻ lại, khóe môi cũng cong lên.

“Không có, chỉ vừa đến thôi.” Đương nhiên Cao Ninh lập tức phủ nhận: “Khách sạn đưa đồ ngọt đến rồi, anh muốn ăn không?”

Bởi vì thời tiết đang rất nóng nên Ôn Trác Tu đã cho đoàn phim một phúc lợi nóng hổi tuyệt đỉnh, nhờ khách sạn làm chè và các loại bánh ngọt cho họ. Buổi sáng một lần buổi chiều một lần, đều là đồ ngọt để hạ nhiệt, chè đậu xanh, chè đậu đỏ các loại.

“Ăn chứ, đi thôi, cùng ăn đi.”

Ôn Trác Tu đi về phòng trang điểm của mình, trên người anh vẫn mặc trang phục diễn, vạt áo hơi dài kéo lê trên mặt đất. Cao Ninh khom lưng giúp anh xách vạt áo lên đi.

“Không cần xách đâu, mệt lắm, dơ thì để nó dơ đi.” Anh quay đầu lại, nhìn người đang nâng vạt áo của mình, trong lòng cảm thấy được sự kiên trì lúc nãy của mình là đúng đắn. Trước khi nhận được sự đồng ý của cô, anh nhất định sẽ không xào couple, sau này cũng sẽ không, nếu có xào cũng phải xào với cô chứ.

Cao Ninh không để ý đến anh, đã sớm biết anh có bệnh sạch sẽ nhẹ, ngay cả trang phục diễn cũng được thiết kế riêng, nếu bị dơ thì phải làm phiền dì giặt nữa.

Tới phòng trang điểm, đầu tiên là cởi áo choàng và trung y ra.

Có vẻ anh rất thích cảm giác được Cao Ninh giúp mình cởi trang phục diễn. Vốn dĩ trang phục diễn cổ trang đều do Tiểu Thu phụ trách. Nhưng sau khi Cao Ninh đến đây thì đã trở thành trách nhiệm của cô, hơn nữa vai diễn anh thích đều lấy bối cảnh cổ đại.

Anh đứng nơi đó tùy cô muốn làm gì làm, cởi từng món từng món xuống. Khi cởi đến nút áo ngay cổ thì đôi tay nhỏ bé mềm mại khẽ lướt qua hầu kết, làm nốt ruồi nơi đuôi mắt trái của anh càng trở nên đỏ hơn.

Cao Ninh chỉ nghĩ là anh đang nóng, nhanh tay nhanh chân cởi từng món từng món, vài phút sau chỉ còn lại một lớp áo trong làm từ tơ tằm.

Lưng của anh thấm ướt một mảng, trong phòng trang điểm có máy lạnh. Vì sợ anh cảm lạnh nên Cao Ninh đã chỉnh cao lên hai độ.

Ôn Trác Tu rất hài lòng với nhiệt độ này, ngồi vào bên cạnh bàn ăn chè đậu xanh, tâm trạng càng trở nên vui vẻ: “Tiểu Ninh, mau ngồi xuống đi, đừng làm nữa.”

Cao Ninh vốn đang muốn đưa quần áo về phòng thay đồ, nghe thế thì do dự một chút, đúng lúc Tiểu Hòa đi đến.

Tiểu Hòa nói: “Ơ, sao Ôn tổng lại ở trong này? Tôi thấy anh Văn tìm cô ở khắp nơi đấy. Tiểu Ninh, có phải điện thoại của cô hết pin rồi phải không?”

Cao Ninh ấn thử điện thoại ở trên bàn trang điểm thủ, quả nhiên không có phản ứng gì: “Vừa rồi vẫn còn 50% pin mà, sao hết nhanh vậy nhỉ?”

Điện thoại của cô đã rất cũ rồi, thường xuyên xảy ra vấn đề: “Anh Văn tìm tôi có chuyện gì không?”

“Tôi cũng không biết nữa, nhìn anh ấy gấp lắm. Anh ấy ở cửa lớn của phim trường đó.”

“Anh Ôn, tôi đi ra ngoài xem thử.”

“Đợi chút, tôi cũng muốn đi.” Ôn Trác Tu vội vàng ăn xong ngụm chè cuối cùng rồi buông chén xuống, cũng không mặc lại trang phục diễn mà cứ như vậy đi theo cô.

“Có chuyện gì vậy anh Văn?” Mới vừa ra đến cửa lớn của phim trường đã nhìn thấy Văn Dương đang ở bên kia vẫy tay với cô.

“Nghe nói đã tìm được hai người kia rồi, đang ở cục cảnh sát đối diện gần đây, bên đó muốn cô đến nhận diện.” Anh xoay người nói với Ôn Trác Tu: “Cậu chờ ở phim trường đi, chúng tôi sẽ quay về nhanh thôi.”

“Được.” Ôn Trác Tu không đòi đi theo, chỉ tiếc nuối vì cô không mặc trang phục diễn vào cho mình nữa. Nhưng vì chuyện chính nên anh cũng không thể nói gì được.

Cao Ninh theo Văn Dương đi về hướng đường cái đối diện phim trường.

Đến sở cảnh sát, chỉ thấy hai tên côn đồ ngồi xổm ở góc có vẻ lấm la lấm lét. Dẫu chúng mặc đồ không giống với ngày đó nhưng Cao Ninh chỉ vừa nhìn là đã nhận ra bọn chúng.

“Là bọn họ.”

Hai viên cảnh sát gật đầu: “Phía trên cái máy ghi âm khủng bố kia cũng có dấu vân tay chúng, nhưng mà chúng nói không biết ai là người thuê. Không biết gần đây cô Cao có đắc tội với ai không?”

Cô vừa định trả lời là không có thì Văn Dương đã tiến lên che chở cô ở sau lưng, cười hỏi: “Lúc chúng tôi quay phim quả thật có chút ân oán cá nhân với người khác, không biết việc này có tính là trả thù không?”

“Ngài Văn, bây giờ sự việc cũng không lớn, chỉ tổn thất chút tài vụ, tôi kiến nghị các anh nên tự hòa giải với nhau. Có điều, nếu nhận được thư hoặc điện thoại đe dọa, vẫn nên chú ý để tránh gây thương tổn cho nhân viên. Anh có thể liên hệ với chúng tôi bất cứ lúc nào.”

Cao Ninh nhớ tới tấm ảnh bị rạch nát kia, nhưng bây giờ cô cũng không đem theo tấm ảnh đó, xem ra cần phải cẩn thận một chút.

Rời khỏi cục cảnh sát, lúc đang đi trở về, Cao Ninh khẽ nói: “Anh Văn, ngày gặp mặt fan hôm đó, có một lá thư kẹp một tấm hình bị rạch nát, là do Đinh Hội chụp.”

Cô kể lại mọi chuyện trong buổi tối đó.

“Lá gan của Quý Thiến không lớn vậy, cùng lắm chỉ đưa hoạt động của các em cho Đinh Hội. Nhưng mà chống lưng của Nguyên Tây rất vững, cô ta đã mất mặt nhiều như vậy, có khả năng đã âm thầm lợi dụng Đinh Hội ra làm họng súng. Trước kia cô ta cũng hô mưa gọi gió trong giới này, Trác Tu đã cản đường cô ta.”

Cao Ninh không rõ chuyện bên trong cho lắm, thế nên cô bèn hỏi: “Chồng của cô ta có phải là đối thủ cạnh tranh của tập đoàn Ôn thị không?”

Trong giới nhà giàu ở Yến Kinh, cô biết có bốn nhà lớn là Cao, Ôn, Liễu, Thôi. Bọn họ chia nhau hơn nửa giới kinh doanh, chỉ chừa lại một góc nhỏ rất khó để những người khác chen chân vào.

“Nhà giàu có nhiều bí mật, quan hệ giữa họ phức tạp, toàn cạnh tranh nhau cả. Nhà chồng của Nguyên Tây họ Liễu, ban đầu là bên hợp tác cùng nhà họ Ôn. Nghe nói năm đó Nguyên Tây cũng là ảnh hậu một đời, sau khi gả vào nhà giàu thì hừng hực lòng tham. Sau này cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà hai nhà có xích mích, hai người gặp nhau ở chốn showbiz này. Vốn Trác Tu còn có chút để ý chuyện cô ta là người đại diện của Quý Thiến, muốn đổi người khác mà bị tôi khuyên lại, haizz, oan gia ngõ hẹp.”

Văn Dương cũng rất buồn phiền, lúc ấy là do anh ấy ra mặt tuyển vai.

Hai người rất nhanh đã trở về phim trường, bên trong đang chuẩn bị quay phim. Cả người Ôn Trác Tu đã mặc áo bào chỉnh tề, cao quý cẩn trọng.

Ôn Trác Tu thấy bọn họ trở về, nở nụ cười đi đến trước mặt Cao Ninh, cũng không hỏi cô chuyện gì đã xảy ra, chỉ nói: “Tiểu Ninh, áo choàng của tôi hơi chật, em cài nút lại cho tôi đi.”

Tuy rằng có rất nhiều người, nhưng mà đây cũng là công việc của trợ lý. Trong lòng Cao Ninh thấy hơi gượng gạo nhưng rồi cũng bình thường lại, đi lên hai bước giúp anh sửa sang lại lần nữa.

“Đạo diễn, tôi nghỉ ngơi một chút.” Anh nói với Vương Chức một tiếng rồi kéo Cao Ninh đi ra ngoài.

Mọi người thấy nhưng cũng không nói gì, ảnh đế thường xuyên tạm thời nghỉ ngơi. Cảnh quay của anh luôn quay một lần là qua nên cũng không làm chậm trễ công việc.

Hai người tìm một góc yên tĩnh mới đứng lại.

“Anh Ôn, anh có chuyện muốn nói à?”

“Có phải lúc nãy Nguyên Tây gây sự với em không? Cô ta nói chuyện rất chướng tai, đừng để ý tới cô ta, chỉ là giận cá chém thớt thôi.”

“Anh Ôn, anh đang căng thẳng sao?” Bình thường Ôn Trác Tu sẽ không nói mấy lời vô nghĩa này, không biết vừa rồi anh đã xảy ra chuyện gì nữa.