Xuyên Thành Trợ Lý Nhỏ Của Ảnh Đế Cố Chấp

Chương 11: Hiểu lầm lớn




Đinh Hội bị cô ta chọc trúng chỗ đau, tâm trạng dần trở nên khó chịu hơn: “Cô không cần quản chuyện này, nhanh nói đi, cô có giúp tôi hay không?”

Hai người họ vừa là bạn học vừa làm cùng một ngành. Trước đây, Đinh Hội cũng thường tạo nhiều cơ hội tốt cho Quý Thiến trong công việc. Bây giờ cô ta gặp khó khăn, tất nhiên Quý Thiến cũng muốn giúp cô ta vực dậy: “Tiểu Hội, cô gặp chuyện gì khó khăn phải không? Hay để tôi xin Ôn Trác Tu hủy bỏ lệnh phong sát cô? Dù sao vẫn còn khán giả ở đó, cô hoàn toàn có thể nổi tiếng trở lại. Bây giờ cô đang phải sống nhờ vào số tiền tiết kiệm, đừng dại mà tiêu pha lung tung, hoang phí.”

“Cô quá ngây thơ rồi. Anh ta là ai, anh ta sẽ nghe lời cầu xin của cô sao?”

Cứ như nghe câu chuyện hài, Đinh Hội lắc đầu chế giễu: “Thậm chí anh ta còn chèn ép nghệ sĩ của tôi nữa kìa!”

“Không thể nào? Trông anh ta không giống loại người thích dồn người khác vào ngõ cụt như thế. Cô đừng vội kết luận, từ từ kể tôi nghe, cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra?”

“Vai diễn của Đường Lỵ Lỵ bị cướp mất rồi. Khi tôi hỏi đoàn phim thì họ nói do bên Giải trí Tu Danh có ý muốn thay người đảm nhận vai diễn kia.” Đinh Hội nghiến răng, cô ta hối hận vì đã chọc tức tên điên đó nhưng anh cũng đừng đắc ý quá sớm.

Ban đầu, khi Đường Lỵ Lỵ vượt qua buổi thử vai, cô ta còn tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc. Ai biết được, hóa ra đó chỉ là thủ đoạn của Ôn Trác Tu mà thôi.

“Cũng không chắc chắn là do Ôn Trác Tu mà, sao cô không hỏi bên đó xem tại sao muốn thay người?”

“Còn cần phải hỏi sao? Không phải anh ta là người quản lý Giải trí Tu Danh à?”

“Được rồi, cô cứ trở về và chờ tin của tôi đi.” Quý Thiến sợ nếu không đồng ý giúp thì không biết cô nàng này còn có thể làm ra chuyện ngu ngốc gì nữa. Vì thế, cô ta chỉ có thể trấn an Đinh Hội trước.

Ôn Trác Tu hoàn toàn không biết mình vừa bị đổ tội oan, anh ăn xong đùi dê nướng, thỏa mãn đi dạo dưới ánh đèn với Cao Ninh. Anh tưởng tượng cảnh bản thân vừa đi dạo vừa nói chuyện yêu đương với cô, thế nên tâm trạng cũng trở nên vui vẻ. Khóe môi anh vô thức cong lên, toát ra cảm giác vô cùng dễ gần.

Ban đêm, cái nóng oi bức của mùa hè đã dịu đi không ít. Một làn gió mát rượi thổi qua, ven đường không trồng cây nhưng đối diện có khu Ngự Danh Hào Đình cao cấp với cây cối xanh tốt. Vậy nên khi đi ngang qua, hai người đều có thể ngửi thấy mùi hương hoa vô cùng dễ chịu.

Nơi này cũng gần Tinh Loan nên nhiều công ty giải trí sắp xếp nghệ sĩ của họ sống ở đây, cũng có rất nhiều ngôi sao nhỏ sống xung quanh.

Hơn nữa, giao thông của khu vực này vô cùng thuận tiện. Cao Ninh đã ở đây gần một năm, đã bắt đầu quen với nhịp sống nơi này nên giờ phải chuyển đi thì thực sự khá bất tiện. Nơi ở mới cũng chưa chắc có được điều kiện tốt như chốn này.

Trong lòng đang suy nghĩ miên man nên cô không để ý lời người bên cạnh.

“Tiểu Ninh, em đang suy nghĩ gì vậy?” Ảnh đế tỏ ý không hài lòng, cất tiếng hỏi.

Cao Ninh vội vàng lắc đầu: “Cũng khá muộn rồi nên tôi hơi buồn ngủ, rất xin lỗi. Anh Ôn, chúng ta mau về đi.”

“Được.” Tuy Ôn Trác Tu đang rất vui vẻ nhưng thấy vẻ mặt đầy mệt mỏi của cô, anh lại không nỡ ép cô đi tản bộ cùng mình.

Vừa rồi họ đi đường vòng, không phải đường cũ nên hơi xa. Cao Ninh nhìn đồng hồ, bây giờ cũng đã mười hai giờ rồi. Cô cảm thấy rất buồn ngủ, mơ mơ màng màng nhìn con đường phía trước.

Hai người sải bước nhanh trong màn đêm yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân vừa trầm ổn vừa thanh thoát, nhẹ nhàng.

Bọn họ đều có vóc dáng cao, chân dài nên rất nhanh đã về đến nơi.

“Ngủ ngon, Tiểu Ninh.”

“Ngủ ngon.”

Cao Ninh vừa mở cửa, Ôn Trác Tu đã đứng phía đối diện, nhìn cô cười: “Ngày mai, em chờ chú Triệu lái xe tới rồi cùng đến bệnh viện được không? Đúng lúc tôi cũng có việc cần đến đó.”

“Anh Ôn khó chịu ở đâu sao?” Cao Ninh thật sự rất lo lắng, lỡ như bệnh tình lần trước vốn vì cô mà ra đó lại tái phát, vậy có lẽ tội của cô càng nặng hơn rồi.

“Không, tôi muốn đến thăm mẹ Tôn, muốn cảm ơn bà đã nuôi nấng em.”

“Không cần đâu.” Cao Ninh bối rối, nói cảm ơn công nuôi nấng gì đó cứ như anh đang tự nhận mình là bạn trai cô vậy, cô còn chưa đồng ý mà.

Thấy cô từ chối, đầu óc Ôn Trác Tu nhanh chóng xoay chuyển. Có lẽ cô sợ anh gặp được bạn trai mình nên cô mới ra sức ngăn cản như vậy.

Ôn Trác Tu bỗng cảm thấy vô cùng chua xót, trong lòng buồn bực khó hiểu. Anh xoay người bước vào phòng, không nói một lời nào.

Cao Ninh bị tiếng đóng cửa làm giật mình, anh lại sao vậy. Tâm trạng thất thường và quá dễ xúc động.

Cô lắc đầu, đi về phòng, tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ.

Sáng hôm sau khi ra ngoài, cô liếc mắt nhìn phòng đối diện. Đoán người bên trong chắc còn đang ngủ nên cô vào thang máy đi xuống.

Bước ra khỏi thang máy, cô gặp một vài cô gái ở tầng một. Họ đang thảo luận sôi nổi, Cao Ninh mơ hồ nghe thấy tên Ôn Trác Tu.

“A, a, a, chữ ký của ảnh đế, tiếc là tớ lại không mang theo vở.”

“Không phải cậu đã được ký lên trên áo phông rồi sao?”

“Anh Tu của tớ thật tốt bụng. Các cậu không được đăng chuyện anh ấy sống gần đây lên mạng đâu nhé. Ai đăng thì người ấy sẽ trở thành chó con.”

“Chắc chắn là không rồi, nếu có quá nhiều người biết chuyện rồi gây phiền phức khiến anh ấy phải chuyển nhà thì làm sao bây giờ?”

“Anh Tu nói rằng việc anh ấy sống ở đây là một bí mật. A, a, a thật dễ thương quá đi!”

“…”

Cao Ninh vừa quay đầu đã nhìn thấy một bên áo phông của nữ sinh kia có hàng chữ ký rồng bay phượng múa, đúng là của Ôn Trác Tu.

Trong lòng cô có chút cảm khái, không phải mới sáng sớm mà tên đó đã ra ngoài tìm cảm giác tồn tại rồi đó chứ?

Ra khỏi cửa, cô bắt gặp ngay một bóng người đứng bên đèn đường với bộ quần áo giản dị, đeo kính râm cùng khẩu trang đen.

Quả nhiên là vậy.

“Tiểu Ninh, mau đến bên này, chú Triệu đến rồi.” Ôn Trác Tu vừa nhìn thấy đã ra hiệu cô lại gần. Đêm qua anh băn khoăn suy nghĩ cả đêm, nửa đêm còn gọi điện thoại cho tài xế, yêu cầu mai ông ấy phải lái xe đến từ rạng sáng.

“Lên xe đi.” Thấy cô đi tới, Ôn Trác Tu bước nhanh hai bước, nắm tay cô kéo lên xe.

Cao Ninh không từ chối được, cũng không thể rút tay khỏi tay anh. Vậy nên đành để mặc anh đưa đi nhưng tâm trạng buồn bực, không thèm bắt chuyện.

Tài xế Triệu đang đỗ xe ở chỗ Tùng Lai Cư. Từ xa, ông ấy đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy đại thiếu gia nhà mình ăn mặc kỳ lạ, lại lôi kéo một cô gái chạy đến, đúng là khiến ông ấy mở rộng tầm mắt.

Đây là lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy đại thiếu gia thân thiết với người khác giới như vậy.

Từ trước đến giờ, đại thiếu gia luôn nổi tiếng không gần phụ nữ.

Lâu lắm rồi ông ấy mới được thiếu gia gọi đến, có vẻ thiếu gia đã gặp được cô gái mình thích rồi.

“Chú Triệu đi thôi, đến bệnh viện Nhân Tâm.”

“Vâng, cậu chủ.”

Tài xế Triệu lặng lẽ liếc nhìn Cao Ninh, không dám đặt câu hỏi mà khởi động xe rời đi.

Bầu không khí trong xe suốt chặng đường đi rất kỳ lạ, Ôn Trác Tu dựa người trên ghế nhẹ nhàng ngâm nga, còn Cao Ninh thì nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Tài xế Triệu vừa lái xe vừa cẩn thận quan sát phía sau từ gương chiếu hậu, nhưng tiếc là từ đầu cho đến lúc đến bệnh viện cũng không một ai lên tiếng.

Ông ấy mở cửa cho họ xuống bệnh viện rồi lái xe vào bãi đỗ, sau đó chờ gần đó để có thể kịp thời có mặt bất cứ khi nào đại thiếu gia nhà ông ấy gọi tới.

“Tiểu Ninh, đi thôi.” Nhìn thấy người bên cạnh đang ngó lơ mình, Ôn Trác Tu đành mở miệng phá vỡ sự im lặng. Trên tay anh mang theo hai hộp quà, rất giống bộ dạng một người đi thăm bệnh nhưng Cao Ninh thì ngược lại, chỉ có hai bàn tay không.

Vốn dĩ Cao Ninh định khi nào gần tới bệnh viện rồi mới mua vì cô sợ chen chúc trên xe buýt và tàu điện ngầm sẽ làm hỏng đồ.

“Anh Ôn, chờ tôi một chút, tôi muốn mua vài thứ bên kia đường.”

Nói xong cô lên cầu vượt đi sang đường đối diện, Ôn Trác Tu đành phải đứng nơi này chờ. Anh thấy cô thật sự chỉ đi mua đồ chứ không phải lén lút bỏ đi, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Một lúc sau cô trở lại, còn mang theo rất nhiều sữa và hoa quả.

“Đứa nhỏ này, đến gặp mẹ mà mang theo nhiều đồ thế này, còn mình lại gầy đi, có phải con không chịu ăn cơm đầy đủ hay không?”

Mẹ Tôn nhìn thấy túi lớn túi nhỏ trên tay Cao Ninh, trên mặt nở nụ cười tươi. Sau đó bà ngẩng đầu lên nhìn Ôn Trác Tu, hài lòng gật đầu.

Thiếu niên có bề ngoài ưa nhìn lại lịch sự, có thể thấy anh thật sự thích Tiểu Ninh nhà bà.

“Mẹ, đương nhiên con vẫn ăn cơm đầy đủ. Gần đây con còn tăng cân mà mẹ lại nói con gầy.” Trước mặt mẹ Tôn, Cao Ninh lại nũng nịu y như một đứa trẻ.

“Xin chào, dì Tôn.” Ôn Trác Tu nhân cơ hội giới thiệu bản thân: “Con là Ôn Trác Tu, hôm nay con cùng Tiểu Ninh đến thăm dì.”

“Được, được, được, Tiểu Tu, ngồi đi, đừng khách sáo như vậy.”

Mẹ Tôn đã ngoài 70, không hay xem TV nên tất nhiên không nhận ra Ôn Trác Tu.

Ôn Trác Tu đã cởi bỏ khẩu trang. Y tá mang cho bọn họ hai cái ghế dựa, anh thuận tay đặt quà ở trên bàn phía đầu giường, sau đó ngồi ở bên giường nói chuyện với mẹ Tôn.

“Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào rồi?” Cao Ninh thấy bà chỉ lo nói chuyện với Ôn Trác Tu, nào là hỏi trong nhà có mấy người, làm nghề gì thì cô lập tức ngắt lời, muốn đổi chủ đề.

Mẹ Tôn không để ý đến chủ đích của cô, trả lời: “Không sao, mấy ngày trước Tiểu Dĩnh đã săn sóc cho mẹ rất chu đáo để chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật sắp tới. Hôm nay con bé lại chạy đi đâu rồi không biết, chắc lâu lắm rồi hai đứa chưa gặp lại nhau nhỉ?”

“Hôm trước con vừa gọi điện cho cậu ấy rồi mà.”

Ôn Trác Tu lắng tai nghe, trong lòng hiểu rõ, quả nhiên là cô có bạn thanh mai trúc mã.

Anh lập tức nghe ngóng: “Dì Tôn, Tiểu Dĩnh mà dì nhắc đến cũng ở Yến Kinh ạ?”

“Ừ, con bé và Tiểu Ninh cùng nhau lớn lên, quan hệ hai đứa rất tốt!”

“Hôm nay không phải cuối tuần mà, sao anh không đi làm?”

“Chẳng lẽ hai con xin nghỉ để đến thăm mẹ? Aida, cứ đi làm đi, mẹ không sao đâu mà.”

Mẹ Tôn nắm tay Cao Ninh: “Đứa nhỏ này, Tiểu Dĩnh nói với mẹ là con đang đi công tác ở Tân Thành. Con đột ngột trở về như vậy, chắc chắn lãnh đạo công ty không hài lòng đâu.”

Cao Ninh liếc nhìn lãnh đạo công ty ngồi bên cạnh, gật đầu đồng ý với bà, quả thật không hài lòng.

“Dì Tôn, không sao, tính tình lãnh đạo của Tiểu Ninh rất tốt. Tiểu Ninh lo lắng dì phải nằm viện nên mới bất đắc dĩ chạy về thôi.”

Ôn Trác Tu tự khoe khoang bản thân, chỉ thiếu điều nói thẳng với bà rằng mình chính là ông chủ tốt đó.

Cao Ninh lườm anh một cái, sau đó quay đầu nhìn mẹ Tôn: “Không sao đâu ạ, hôm nay là ngày nghỉ. Không phải lúc trước con rất bận rộn sao? Bây giờ có thời gian rảnh rỗi nên con mới đến thăm mẹ một chút thôi mà.”

“Lãnh đạo thoải mái như vậy, sau này con phải cố gắng chăm chỉ làm việc để không phụ lòng mong đợi của người ta. Tiểu Dĩnh nói với mẹ con đã vay tiền của công ty. Aida, mẹ già rồi, lại còn một thân bệnh tật, cũng chẳng sống thêm được mấy năm nữa. Hiện tại mẹ chỉ lo lắng cho hai đứa còn chưa kết hôn mà đã phải tốn nhiều tiền như vậy để chữa bệnh cho mẹ.”

Mẹ Tôn càm ràm mãi, một mực muốn Cao Ninh làm việc cho tốt.

Ôn Trác Tu không ngờ vay tiền còn có thể có hiệu quả này, quả thật có chút may mắn. Nếu tình hình mẹ Tôn tốt lên thì có lẽ Tiểu Ninh cũng sẽ thay đổi suy nghĩ về anh. Tình huống hiện tại đang rất tốt, chỉ cần chú ý đến người tên Tiểu Dĩnh kia, mẹ của Tiểu Ninh lại hy vọng bọn họ kết hôn.

Chuyện này không thể được, cần can thiệp ngay. Trừ anh ra, không ai có thể lấy cô nữa.

Cao Ninh không biết anh đang suy nghĩ gì, chỉ thoáng nhận thấy nét mặt mang ý cười của anh. Ánh mắt còn lóe lên sự tính toán, chắc anh lại đang suy nghĩ chuyện gì đó kỳ lạ.

Kỹ năng diễn xuất của ảnh đế thực sự quá hoàn hảo. Anh vừa đóng vai một ông chủ tốt lại vừa ra sức lừa dối mẹ Tôn.