Bạch Thu đối với sự trêu chọc Hạ Trường Phong đỏ mặt: "Đi thôi."
Bạch Thu quyết định tránh xa anh ra một chút, hai người đi mỗi người đi một bên đường, mà Hạ Trường Phong không muốn Bạch Thu đi chổ nào anh lại theo tới chổ đó, lôi kéo cánh tay Bạch Thu nói: "Anh trai phải bảo vệ em, không khéo lại bị bọn bắt cóc cướp đi mất."
Bạch Thu nói: "Phố xá đông người tôi thấy anh mới không giống người tốt."
Hạ Trường Phong nói: "Nói bậy, nhà anh trai em chính là bần nông ba đời, xuất thân từ gia đình đảng viên."
Con đường xám xịt, người đi đường đều mặc quần áo màu xám hoặc xanh lam, một người đang đạp xe trên đường, chiếc chuông tay đang dao động của anh ta lọt vào ánh mắt hâm mộ của hai người.
Ngoài rìa đường, còn thấy từ trong nhà một người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ đầu ngõ, đan những chiếc áo len.
Không có nhiều người đi đường, đa số làm việc trong các nhà máy, chỉ một số người có thành phần xấu hoặc những người không có nhà máy mới được ở nhà, còn những người không có việc làm thì không thể đóng góp cho sự nghiệp xã hội chủ nghĩa luôn bị người khác coi thường.
Không thể quang minh chính đại đi gặp người khác.
Tuy huyện không phồn hoa nhưng đường xá được xây dựng khang trang, chắc chắn hơn nhiều so với những con đường đất nhỏ trong thôn.
Từ xa nhìn thấy mấy cửa hiệu quán cơm quốc doanh, lúc này đang là giờ cơm bên trong cơ hồ đều ngồi đầy chổ.
Thời đại này gia đình nào làm cũng vừa đủ ăn, có thể ra tiệm ăn tiêu tiền cũng không phải người tầm thường.
Hơn nữa, hai người họ ngoại hình cũng rất nổi bật, vừa bước vào đã được người phục vụ dọn ra một bàn.
Tất cả thực đơn đều được viết trên tường, trực tiếp gọi món ăn là được.
Ở đây, một món xào nhỏ là 1 nhân dân tệ một phần, còn món hầm thì đắt hơn một chút, chẳng hạn như gà hầm nấm đặc biệt Đông Bắc có giá 8 nhân dân tệ một phần và bánh nhân thịt là 20 mao tiền một phần.
Thực sự là không hề rẻ, bây giờ lương công nhân chỉ hơn 20 đồng tiền/ tháng, một phần ăn đã mất một tháng lương, không có tiền thì không dám vào.
Bạch Thu nói: "Cho năm cái bánh bao."
Hạ Trường Phong nói đãi khách, dường như chỉ sợ ăn bánh bao không có thịt, nhất định gọi thêm canh bò cùng thập cẩm.
Chỉ hai thứ này thôi đã tốn hai đồng tiền, bị Bạch Thu ngăn lại, chỉ gọi năm cái bánh bao.
Hạ Trường Phong nói: “Chúng ta không thường xuyên đi ra ngoài, chỉ ăn một bữa phải cho đáng chứ.” Anh còn có chút tiền riêng.
Bạch Thu nói: "Nếu muốn ăn, lần sau tôi nấu cho anh." Không cần thiết ở đây tốn tiền.
Kiếm tiền không dễ, ở quê kiếm tiền càng khó hơn, cậu không muốn nợ Hạ Trường Phong một ân tình.
Nhưng rõ ràng Hạ Trường Phong lại không nghĩ như vậy, khóe miệng anh vẫn luôn hơi nhếch lên.
Một lúc sau, bánh bao thịt được đem lên, mỗi cái to bằng nắm tay, đã một ngày đói bụng, ăn vào bánh bao thơm phức như vậy tốc độ ăn đều rất nhanh.
Năm cái bánh căn bản không đủ, bọn họ lại gọi thêm ba cái, tuy rằng thanh niên trí thức nhỏ không cho anh gọi canh, nhưng hai người lại thêm hai bát cháo kê, tổng cộng một tệ bảy.
Thanh niên trí thức nhỏ muốn thanh toán, nhưng có Hạ Trường Phong người phương bắc ở đây anh làm sao có khả năng để cậu tiêu tiền, như vậy không phải là anh thất hứa sao!
Ăn xong bánh bao thịt, Bạch Thu nói: “Tôi đi làm ít chuyện, chúng ta hẹn gặp ở đây lát nữa sẽ đến tìm anh.” Chuyện cậu muốn tìm sách không nên để người khác biết.
Hạ Trường Phong cự tuyệt, nói: “Cùng nhau đi, cậu cứ coi như tôi không tồn tại, tôi sẽ không xen vào.” Anh cảm thấy được nhóc thanh niến trí thúc này muốn làm chuyện bí mật, nhưng cậu nhóc này lại không quen thuộc đường xá, vạn nhất cậu đi lạc đường thì làm sao tìm được anh.
Bạch Thu nói một hồi cũng vô dụng, Hạ Trường Phong nói: "Chúng ta đi vào chợ mua ít đồ." Cửa thôn cũng có chợ nhỏ nhưng muốn mua nhiều thứ thì phải lên huyện mới có.
Bạch Thu không chịu nổi anh, không thể làm gì khác hơn liền cùng anh đi tới chợ huyện.
Vừa bước vào, đã thấy một quầy thủy tinh bóng bẩy với bồn rửa mặt, bình tráng men, phích nước nóng, mặt sau có vải vóc, quần áo, vị trí chính giữ trưng bày đồng hồ đeo tay Thượng Hải đang thịnh hành nhất, bên cạnh còn có máy thu thanh* và máy nghe đĩa.
(*hình như là Radio)
Ủy ban thôn của bọn họ cũng có một cái máy cát-xét, nhưng là đồ cũ, dù phát ra âm thanh cũng chỉ có thể kêu cót két, đó là vật mà Lý thư ký xem như bảo bối.
Phía trước còn có mấy người phụ nữ đang mua kẹo.
Không bao lâu nữa là thu hoạch mùa thu, sắp đến Tết rồi, đường rất hút hàng không dễ mua, còn không bằng chuẩn bị từ sớm, lúc đó một bàn hạt dưa có thêm vài viên kẹo cũng được xem như nhà có điều kiện.
"Đồng chí, bao nhiêu tiền một cân?"
"Năm mao tiền một cân, nhưng cần phiếu mua." Người bán hàng nói.
Bạch Thu giẫm chân lên, liếc mắt nhìn, đều là viên đường phổng thông, không có cánh hoa cam cùng bánh phồng tôm mà cậu thích, nhưng Hạ Trường Phong lại muốn nửa cân, Hạ Trường Phong đưa Bạch Thu bỏ vào trong túi mua thêm mấy hộp diêm, nồi niêu trong thôn cũng tốn nhiều lắm, cần mua thêm chuẩn bị.
Bạch Thu ánh mắt lo lắng, Hạ Trường Phong mua xong đồ vật, thật sự cùng cậu đi mua sách sao?
Lúc này, Ông Trời dường như nghe thấy tiếng lòng của cậu.
Một người đàn ông từ bên ngoài đi vào, ngạc nhiên nói: “Hạ Trường Phong, sao cậu lại ở đây.
Tôi phải phê bình cậu, sao cậu tới đây rồi mà không tới chổ tôi?” Người tới mặc tạp dề màu xanh lam làm nghề giết lợn.
Người này tên là Trương Vĩ, là bạn thân Hạ Trường Phong lớn lên đi làm ở xí nghiệp thịt, đơn vị trực tiếp chuyển hộ khẩu của hắn lên huyện...
Hạ Trường Phong cùng Trương Vĩ hàn huyên vài câu
Nhìn thấy vậy Bạch Thu đã tìm được cơ hội, lập tức nói: "Trưởng thôn nhỏ, hai người ở đây tán gẫu tôi có cút chuyện đi trước, lát nữa tôi sẽ trở lại với anh." Nói xong đế giày như bôi mỡ chạy mất.
"Bạch Thu...!Bạch Thu!" Âm thanh từ phía sau truyền đến.
Bạch Thu chạy ra ngoài, vội vàng đi vào một con hẻm, xung quanh không có ai thì dừng lại hít một hơi, nếu không phản ứng nhanh thì sẽ không bao giờ có thể thoát được Hạ Trường Phong.
Cậu bình tĩnh lại một chút dự định mua xong sẽ trở lại sớm hơn, nghe được âm thanh Hạ Trường Phong gọi cậu có vẻ rất tức giận.
Thôi cậu mặc kệ suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, đi một hồi cậu vẫn hưa tìm được nơi bán sách.
Nếu ở đây không có thì chỉ có một nơi duy nhất, chợ đen.
Cậu lập tức bước nhanh đi về một hướng, cũng may kiếp trước cậu ở trong trạng thái linh hồn, đi vòng vòng rất nhiều, nếu không cậu nhất định không tìm được.
Chưa kể cậu là người ngoài tỉnh, phần lớn những người dân sinh ra ở huyện cũng không biết vị trí của chợ đen.
Bây giờ đã gần ba bốn giờ chiều, những người ở chợ đen đang trải mảnh vải vụn đem đò vật bày xuống đất.
Không biết nơi nào tìm được một viên ngọt lớn, thỏi bạc khổng lồ, hộp trang sức cũ bằng gỗ tử đàn và chiếc vòng tay bằng ngọc lục bảo.
Đây là lần đầu tiên Bạch Thu tới đây, mới bước chân vào chợ đen, cả người dựng tóc gáy, ước chừng toàn bộ đồ vật của thành phố đều ở đây!
Bây giờ điều tra nghiêm ngặt, những người dám làm chuyện này đều là những kẻ tàn nhẫn, những người này hung tợn, hung ác, hơn nữa Đông Bắc thân hình cao lớn, khí thế áp chế, ánh mắt khiến cậu rùng mình một cái.
Bạch Thư tuy đã tìm được chỗ đứng, nhưng đây không phải là toàn cảnh chợ đen, chợ đen bán thịt và lương thực, chỉ cần có tiền lựa đúng chổ là có thể lấy được 28 chiếc xe đạp, hiện tại đầu cơ trục lợi là tội lớn, đồ vật đều là giấu bán.
Trước khi Tả Doanh Doanh mắc câu với Hắc Lão Dương, cô ta đã làm chân gà ướt đầu tiên bán được rất nhiều tiền.
Bạch Thu đi được vài bước, muốn tiếp tục bước đi, nhưng bị một người vạm vỡ ngăn lại, nói: "Đây không phải là nơi mà cậu có thể tới.
Đi tránh sang một bên!"
Bạch Thu nói: "Tôi tới đây mua một ít thứ."
Người đàn ông vạm vỡ đối diện nói: "Cậu muốn mua gì?"
“Mua quý nhân à?” Người đàn ông bên cạnh có vết sẹo trên mặt huýt sáo với Bạch Thu.
Bạch Thu nhìn hắn bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, phiền nhất người khác đùa giở mình.
Ai biết rằng bên kia lại cười haha.
Bạch Thu nhìn người trước mặt nói: "Tôi muốn mua sách."
Mua một cuốn sách ở bên ngoài nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng đó là một điều bình thường ở chợ đen.
Người trước mặt nói: "Không có sách, đi đi, hôm nay chuyện gì xảy ra, một người muốn bán sách một người muốn mua sách sao không tìm chúng ta vui vẻ?"
Bạch Thu nói: "Người bán sách đâu?"
"Vừa mới bị ta đuổi đi, cũng là một gương mặt tiểu bạch kiểm*." (*những chàng trai với vẻ ngoài trắng trẻo yếu ớt/thư sinh nhã nhặn/trói gà không chặt, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường mang nghĩa châm chọc, …)
Bạch Thu chỉ đơn giản cảm ơn rồi nhanh chóng rời khỏi đây, đám người luộm thuộm này chẳng khác gì chuột cống, thật là ghê tởm.
Bước ra khỏi chợ đen, cậu sững sờ khi trên đường có mấy ngã ba, không biết tìm đâu ra người bán sách vừa rồi?
Ngơ ngác nhìn vài ngã ba, xung quanh cũng không có người để hỏi, lẽ nào hôm nay phải tay trắng trở về? Phía trước là hai đường chính, còn lại là đường nhỏ, Bạch Thu nghĩ một chút người kia trong tay cầm sách chắn là sẽ không rêu rao đi đường chính, cậu đánh cược một lần đi thẳng vào đường nhỏ.
Con đường này không dài, hai bên đèo chỉ có vài căn nhà thưa thớt, khi đến một ngôi nhà đất thấp, cậu nghe thấy mấy tràng ho khan và tiếng nói chuyện từ bên trong: "Mẹ, không được thì con đi bán đông nát!" Bên trong giọng của một người đàn ông.
Người trong huyện hầu hết đều làm việc trong nhà máy, lúc này bên ngoài cũng rất ít người nên cậu vội vàng gõ cửa.
Người bước ra là một người đàn ông gầy gò, toàn thân tiều tụy và đeo một cặp kính cận dày cộp.
Bạch Thu thấy ánh mắt sáng lên, có lẽ chính là người mình tìm, liền nói: "Đồng chí, tôi vừa rồi nghe nói có người nói cậu đi bán sách ở chợ đen, tôi muốn mua, không biết có phải cậu bán không?"
Người đàn ông nghe thấy Bạch Thu nói gì, liền phấn khích nắm lấy tay cậu nói: “Là tôi!
Bạch Thu nói: "Ở đây có sách gì, bán như thế nào."
Người đàn ông nói "Chờ một chút" rồi đi vào phòng, một lúc sau, anh ta bước ra và lấy ra ba cuốn sách được bọc bằng giấy, một cuốn là đại số, hình học và cuốn còn lại là ngữ văn.
Hai cuốn toán rất cũ, bìa sách được bọc bằng một tờ lịch cũ, bên cạnh sách có dày đặc các công thức và thuật toán của cậu bé, ngược lại là sách ngữ văn mới 80%.
Người đàn ông nói: “Chỉ ba cuốn này thôi.” Còn hai cuốn sách khác mà anh ta không thể lấy ra muốn tự mình sử dụng chúng: “Những cuốn sách này có ý nghĩa quan trọng đối với tôi, vì vậy không phải thời điểm đặc biệt tôi cũng không muốn bán.
"Tất cả đều được bảo vệ tốt:" Tôi sẽ không nói dối cậu, mẹ tôi đang bị bệnh...!"Anh ta rơm rớm nước mắt, nói thư sinh cực kỳ vô dụng cũng không sai.
Không có tiền, anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ mình tình trạng ngày một xấu đi.
Bạch Thu nói: "Tôi muốn những quyển sách này, bao nhiêu."
“Cậu nhìn xem rồi định.” Người đàn ông so với Bạch Thu càng thêm căng thẳng, tư tưởng của một học giả cổ hủ có chút chua ngoa, vấy bẩn kiến thức bên trong sách.
Bạch Thu nói: "Tổng cộng tôi sẽ trả cho cậu năm nhân dân tệ.
Dì bị bệnh, hãy chăm sóc bà ấy thật tốt."
Đôi mắt của người đàn ông hiện lên vẻ hưng phấn: “Chuyện này… cái này…” Thật lâu không nói được lời nào, cúi đầu đối với Bạch Thu: “Cám ơn.” Anh ta ở chợ đen bị người chê cười, sau khi về nhà nhìn thấy bệnh tình của mẹ anh ta càng nghiêm trọng, thậm chí anh ta còn nghĩ đến việc bán sách cho trạm thu mua đồng nát dù chắc chắn sẽ không lấy lại được bao nhiêu tiền, giờ người đối diện còn đưa cho anh ta năm nhân dân tệ.
Đưa tay giúp đỡ anh ta vào thời điểm như vậy cũng tương tự như đưa than trong ngày tuyết, một lời cảm ơn cũng nhẹ nhàng.
Bạch Thu bị ah ta đột nhiên cúi đầu, vội vàng nói: "Không cần, vậy tôi đi trước."
"Ừm.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
2.
Tế Quỷ (Tế Ma)
3.
Khó Dỗ Dành
4.
Sau Xuyên Ác Nữ Ngày Đêm Dính Lấy Ta
=====================================
Không ai trong số họ là người nói nhiều và họ không biết phải nói gì vào lúc này.
Bạch Thu mở bìa sách ra và vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy dòng chữ Dung Tử Tường viết trên bìa sách, Dung Tử Tường này là chuyên gia, học giả nổi tiếng nhất đời sau, các sản phẩm do ông sáng chế ra được sử dụng trong nhiều lĩnh vực của hàng không và các khu vực ven biển.
Bạch Thu tim đập thình thịch, quay đầu lại gõ cửa.
Vẫn là người đàn ông khi nảy mở cửa, vừa thấy Bạch Thu trở lại liền nghĩ là do bên kia hối hận, muốn lấy lại năm nhân dân tệ.
Bạch Thu nói: "Tôi mạo muội hỏi một câu, cậu biết Dung Tử Tường sao?"
Người đàn ông hơi giật mình nói: "À, là tôi!"
Bạch Thu lập tức cao hứng: "Nếu em có một bài toán đại số không hiểu, có thể nhờ anh giúp đỡ được không?"
Dung Tử Tường gật đầu.
Bạch Thu cười nói: “Quá tốt rồi.” Không chỉ tìm được sách, cậu còn tìm được một người thầy cho mình..