Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện

Chương 145




Người chủ trì nhìn bọn họ, “Nếu chọn nhà, vậy không bằng các vị hãy ngâm một câu thơ nào đó có liên quan đến nhà đi, nhà ở đây có thể là một hình tượng cụ thể, như cung điện chẳng hạn, hoặc cũng có thể trừu tượng, chỉ cần chứa từ ‘nhà’, thơ từ ca phú cổ đại cũng được, người ngâm thơ đầu tiên lát nữa sẽ là người đầu tiên được chọn nhà.”

Sở Thành nghe vậy, liền bắt đầu hé miệng ngâm thơ, “Tháng tám thu cao gió thét già, cuộn mất ba lớp tranh nhà ta, tranh bay sang sông rải khắp bờ, mảnh cao treo tót ngọn rừng xa, mảnh thấp bay lộn vào mương sa……”

*Trích bài thơ “Bài ca nhà tranh bị gió thu phá” – Đỗ Phủ

Người chủ trì sửng sốt một chút, thấy Sở Thành vẫn đang tiếp tục ngâm thơ, bèn vội vàng nói, “Đủ rồi, vậy là được rồi, chỉ cần ngâm một câu là được, không cần ngâm hết toàn bài.”

Sở Thành không ngờ lại đơn giản như vậy, “Vậy lát nữa tôi là người đầu tiên được chọn nhà đúng không?”

“Đúng vậy, hiện tại anh có thể nghỉ ngơi rồi.”

“OK.” Sở Thành quay về bên cạnh Quý Khinh Chu, anh nhún vai nói, “Đơn giản vậy sao? Đề bài tặng điểm à?”

Quý Khinh Chu nhìn anh, “Là do anh phản ứng quá nhanh, người chủ trì mới vừa nói xong anh đã bắt đầu ngâm thơ rồi, những người khác còn chưa kịp phản ứng kia kìa.”

“Cái này mà cũng cần phản ứng sao?” Sở Thành quả thật khó hiểu, “Dựa theo tính cách của anh, nếu không phải băn khoăn chúng ta đang ghi hình chương trình, khi cậu ta nói được một nửa anh đã ngâm thơ từ lúc đó rồi.”

Quý Khinh Chu nhìn thoáng qua micro trên người anh, “Khiêm tốn chút đi, A Thành.”

Sở Thành theo ánh mắt cậu nhìn lại micro trên người mình, bình tĩnh nói, “Yên tâm, bọn họ sẽ không cắt đoạn này vào.”

Hiếm khi anh tham gia chương trình giải trí, lần này là vì nể mặt Quý Khinh Chu và cũng vì Liên Cảnh Hành là người sản xuất chương trình này nên anh mới tham gia, nếu chương trình cắt những đoạn không nên phát sóng này vào, khiến anh kiếm thêm một đám anti fan, chắc chắn anh sẽ khiến cho người chế tác chương trình này thôi việc ngay.

Quý Khinh Chu nhìn vẻ mặt tự tin của anh, chợt cảm thấy có lẽ cậu nên hỏi xin Liên Cảnh Hành, xin được kiểm duyệt chương trình trước khi được phát sóng, bởi vì cậu không muốn Sở Thành tham gia chương trình giải trí vì cậu, mà lại kéo thêm một đám anti-fan, như vậy rõ ràng là mất nhiều hơn được.

Quý Khinh Chu nghĩ vậy, không khỏi nhìn sang Liên Cảnh Hành, Liên Cảnh Hành đã ngâm thơ xong quay về chỗ cũ rồi, Dư An Nghi vẫn đang ngâm thơ, thoạt nhìn Nhậm Chân cũng vừa nghĩ ra được bài thơ nào đó, chỉ còn Lưu Tử Đồng cùng Lý Dật Minh rõ ràng đang chút bối rối không biết làm sao, đang cau mày trầm tư suy nghĩ.

Người chủ trì thấy hai người họ thật sự không nghĩ ra được, cũng không biết làm sao nhìn về phía đạo diễn, đạo diễn khẽ gật đầu, người chủ trì bèn khẽ lên tiếng nhắc nhở, “Hai vị có thể xin trợ giúp từ những người khác, sau đó đoạn này chúng ta sẽ cắt bỏ.”

Hai người như được đại xá, nhanh chóng quay đầu hỏi bạn đồng hành, Lưu Tử Đồng còn ổn, anh trai Lưu Tử Hân của cô liền ngâm một câu thơ cho cô.

Lý Dật Minh thì thảm hơn cô nhiều, bạn đồng hành Trương Gia Thụy cũng đang vẻ mặt ngơ ngác nhìn anh, hồi còn đi học anh ta sợ nhất là ngâm thơ, thật vất vả mới nhớ được vài bài, nhưng tất cả đều bị mọi người ngâm hết rồi, lúc này khi nhận ánh mắt xin giúp đỡ từ người bạn đồng hành, anh ta cũng chỉ có thể thấy thương mà không giúp gì được.

Lý Dật Minh chợt cảm giác được bản thân đã mang nhầm bạn rồi, bạn bè thúi gì thế này! Anh không nên đi cùng một học tra giống anh đến đây! Phải đi cùng một học bá mới đúng!

Quý Khinh Chu nhìn dáng vẻ đau khổ của hai người họ, không nhịn được bèn nhắc nhở một câu, “Chênh vênh trăm thước lầu cao, giơ tay với được trăng sao trên trời.”

*Trích bài thơ “Dạ túc sơn tự” – Lý Bạch

Trương Gia Thụy nghe được, nhanh chóng gọi Lý Dật Minh, lúc này Lý Dật Minh mới thông qua cửa.

“Cảm ơn người anh em.” Trương Gia Thụy nói lời cảm ơn.

“Không có gì.” Quý Khinh Chu mỉm cười nói.

Lý Dật Minh ngâm thơ xong, người chủ trì liền cầm các tấm ảnh chụp hình nhà ở lại đây, lúc này mọi người mới dựa theo thứ tự ngâm thơ xong lúc trước bắt đầu tiến hành chọn lựa nhà ở cho chính mình.

Sở Thành nhìn một hồi, bèn hỏi Quý Khinh Chu, “Em thích căn nào?”

Quý Khinh Chu nhìn sáu tấm ảnh, sáu tấm ảnh này lần lượt chụp các cảnh như sau, một cái bệ bếp, một cái tủ lạnh đang mở ra chứa đầy đồ ăn, một cái giường có nệm cao su, một giàn nho, một cái TV và một thùng nước suối.

Quý Khinh Chu nghĩ ngợi một hồi, bèn chọn tấm ảnh có cái tủ lạnh chứa đầy đồ ăn, ít nhất chọn cái này có thể bảo đảm ba ngày này hai người họ sẽ được ăn cơm no. Người chủ trì đưa tấm ảnh cho cậu, phía sau tấm cảnh có một con số, là căn phòng số 3.

Liên Cảnh Hành và Mạnh Nguyên Bạch thương lượng một chút, sau đó chọn tấm ảnh chụp cái giường có nệm cao su.

Dư An Nghi hơi chút do dự, Quản Hạ Vân ghé vào tai cô nói, “Chọn thùng nước suối kia đi, vừa rồi tôi thấy có người phái gánh nước á, lỡ như tổ chương trình không cung cấp nước cho chúng ta, muốn uống phải đi gánh, đối với hai người con gái như chúng ta, có lẽ sẽ có chút khó khăn đó.”

Dư An Nghi nghe vậy, nháy mắt liền cảm thấy thật gian trá quá đi! Cô nhìn hết một lượt các khách mời ở đây, cũng chỉ có cặp của cô cùng Quản Hạ Vân là cặp duy nhất có hai người con gái, vì thế cô không nói hai lời liền chọn tấm ảnh nước suối, “Tôi chọn căn này.”

Ngay sau đó, những người khác cũng tiến hành lựa chọn, người chủ trì thấy mọi người đều chọn xong hết rồi, lúc này mới tỏ vẻ các đội có thể về nhà nghỉ ngơi. Quý Khinh Chu cùng Sở Thành vừa kéo vali vừa cầm ảnh chụp bắt đầu đi tìm nhà.

Căn nhà hai người phải ở không quá xa, đi chưa được bao lâu, liền thấy được 3 mũi tên chỉ đường. Quý Khinh Chu theo hướng mũi tên đi về phía trước, sau đó liền sợ ngây người.

Cậu không thể tin được quay đầu nhìn về phía Sở Thành, “Đây, đây là căn nhà mà chúng ta sẽ ở sao?”

Sở Thành cũng có chút không thể tin được, anh nhìn cánh cửa gỗ đang mở rộng ở ngay trước mặt, có thể thấy rõ ràng bên trong khuôn viên có một cây lê và một căn nhà mà hai người họ sẽ ở trong ba ngày tới, chỉ là căn nhà này có hơi……

“Em biết hiện tại anh muốn nói gì không?” Sở Thành bày ra vẻ mặt cuộc sống không còn gì để luyến tiếc.

Quý Khinh Chu ngẩng đầu nhìn anh.

“Anh chợt nhớ lại bài thơ《Bài ca nhà tranh bị gió thu phá》mà anh đã ngâm trước đó, anh cho rằng anh chỉ là một thôn dân, không ngờ anh còn là nhà tiên tri nữa, sớm biết như vậy anh đã ngâm mấy câu thơ này “Năm bước một lầu, mười bước một các. Hành lang uốn cong như lụa, mái nhà cao nhọn như mỏ chim. Đều ôm địa thế, góc thì đâu vào nhau. Quanh co chằng chịt như tổ ong, như xoáy nước, không biết là mấy nghìn nóc.””

*Trích bài thơ “A Phòng cung phú” – Đỗ Mục

Quý Khinh Chu vốn đang khiếp sợ căn nhà ở trước mặt, nghe thế liền nở nụ cười, “Anh nghĩ cái gì vậy, giờ còn mong muốn ở trong cung của A Phòng. Anh ngâm bài kia cũng được mà, sinh thời có thể thể nghiệm được căn nhà mà Đỗ Phủ cư trú ngay thời điểm đó chính là vinh hạnh của anh, nói không chừng có thể khiến linh cảm sáng tác của anh trỗi dậy thì sao?”

Sở Thành liền bày ra vẻ mặt “em đang trêu anh đấy hử”, anh là một tác giả viết truyện huyễn tưởng thì có linh cảm sáng tác gì ở đây? Huống hồ anh đã rửa tay gác bút rồi đấy biết không?!

“Vậy thì có lẽ anh sẽ chuyển sang viết văn học nghiêm túc, chủ nghĩa hiện thực thôi.” Sở Thành cảm thán.

“Đi thôi, vào xem chủ nghĩa hiện thực của chúng ta nào.” Quý Khinh Chu dẫn đầu đi vào trong.

Căn nhà này không quá giống với các căn nhà khác trong thôn, không phải được xây bằng gạch, mà là bằng gỗ tạo thành. Nóc nhà có một cái lỗ khá lớn, dường như thiếu một tấm ván gỗ ở nơi đó, nên ánh sáng có thể trực tiếp chiếu rọi vào bên trong. Quý Khinh Chu đứng nhìn toàn bộ bên trong căn nhà, căn nhà này chỉ có duy nhất một phòng, một cái bàn gỗ cùng hai băng ghế, một cái lu đựng nước, một chiếc giường gỗ, một cái tủ, và một cái tủ lạnh không hề dung hòa hoàn cảnh.

“Bọn họ nghĩ sao mà lại để cái tủ lạnh ở nơi này, thật chẳng ra sao cả!” Sở Thành cảm thấy tổ chương trình này rất gian trá!

“Thôi vậy cũng được rồi,” Quý Khinh Chu nói, “Từ lúc chúng ta tiến vào đến giờ, không ngửi được bụi bặm, chứng tỏ tổ chương trình đã dọn dẹp giúp chúng ta từ trước rồi, như vầy cũng không tệ.”

“Anh thấy đánh giá không tệ của em hơi cao đấy.”

“Bằng không bây giờ anh muốn tổng vệ sinh à?” Quý Khinh Chu hỏi.

Sở Thành:……

Quý Khinh Chu nhìn anh, đột nhiên hoài nghi, “Anh đã từng tổng vệ sinh bao giờ chưa?”

Sở Thành:……

Sở Thành bèn nở nụ cười thân thiện, sau đó nói lảng sang chuyện khác: “Hay là, chúng ta đi nhìn chiếc tủ lạnh xa hoa kia của chúng ta trước đi.”

Quý Khinh Chu mỉm cười gật đầu, quả nhiên, cậu biết ngay, với một đại thiếu gia như Sở Thành, đừng nói là tổng vệ sinh, phỏng chừng ngay cả chổi anh cũng chưa từng chạm qua. Quý Khinh Chu lắc đầu, cậu lại gần nói nhỏ vào tai anh, “Làm sao bây giờ, em cảm thấy hiện tại có lẽ chương trình chúng ta đang tham gia không phải là《Bố ơi mình đi đâu thế?》nữa rồi.”

“Thế là gì?” Sở Thành rất phối hợp hỏi.

Quý Khinh Chu khẽ hỏi bên tai anh, “Anh biết chương trình《Kế hoạch biến đổi》không?”

*Kế hoạch biến đổi: Dạng chương trình có hai nhóm khách mời với hai hoàn cảnh và môi trường sống khác nhau, sẽ đổi cho nhau và thử thách ghi hình, sống trong 24h

Sở Thành:……

Sở Thành tự cảm thấy anh không cần biến đổi!

Quý Khinh Chu vỗ nhẹ vào bờ vai anh, “Không sao đâu, có em ở đây rồi, yên tâm.”

“Lời này nên để anh nói mới phải.”

“Ngại quá mình ơi, em cảm thấy với đại thiếu gia như anh, có lẽ sẽ nhanh thôi anh sẽ không còn tư cách để nói những lời này nữa.”

Sở Thành mỉm cười, “Phải không, vậy chúng ta cứ chống mắt lên mà xem.”

“Được thôi.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến trước tủ lạnh, Quý Khinh Chu và Sở Thành kiểm kê một chút, tủ lạnh chứa rất nhiều loại rau dưa, thậm chí còn có một miếng thịt. Quý Khinh Chu kéo ngăn đông ra, đối lập với ngăn lạnh, ngăn đông có vẻ quạnh quẽ hơn nhiều, chỉ có hai cây kem.

Quý Khinh Chu đóng tủ lạnh lại, nhìn về phía người bạn đồng hành của cậu, “Đến đây nào thiếu gia, chúng ta dọn dẹp căn nhà trước rồi hãy tính đến những chuyện khác.”

Sở Thành nhìn căn nhà trước mặt, dọn dẹp thế nào? Như này vẫn cần dọn dẹp?

Quý Khinh Chu tìm được một cái chổi, cái ky, hai cái thau và giẻ lau từ một góc nhà, xem ra tổ chương trình cũng còn có chút lương tâm, kế đó cậu đổ nước vào thau. Quý Khinh Chu đổ một ít nước sang cái thau còn lại, thả giẻ lau vào, sau đó đưa giẻ lau cho Sở Thành, “Anh lau sơ qua bàn ghế đi.”

Sở Thành tiếp nhận giẻ lau, bắt đầu lau bàn.

Quý Khinh Chu cũng cầm chổi lên, bắt đầu quét tước căn nhà một lần.

Vật dụng trong nhà không nhiều, nên rất nhanh đã quét tước xong, Quý Khinh Chu nhìn về phía lu nước, lu nước này khá sạch sẽ, hẳn là tổ chương trình đã chuẩn bị nước cho hai người họ dùng. Cậu gọi Sở Thành một tiếng, sau đó ra ngoài sân đi đến nhà bếp bên cạnh.

Nhà bếp rất đơn giản, bên trong có một nhà kho nhỏ, một bệ bếp, bên trên có một cái nồi.

“Không có chén đũa sao?” Sở Thành nghi hoặc.

“Hẳn là ở trong cái tủ kia.” Quý Khinh Chu nói, “Chúng ta xem xem.”

Quả nhiên, sau khi mở tủ ra, phát hiện có vài ngăn kéo, trong đó có một ngăn kéo đựng chén đũa, một ngăn kéo đựng một ít gạo và mì linh tinh.

Quý Khinh Chu đóng tủ lại, cậu rửa tay, chuẩn bị trải giường chiếu.

Cậu mở vali, lấy khăn trải giường và vỏ chăn ra, Sở Thành khiếp sợ nhìn cậu, “Em mang theo những thứ này luôn sao?”

Quý Khinh Chu nghe giọng điệu này của anh liền biết anh không mang, nhưng không sao, cũng may là cậu cũng mang một phần cho Sở Thành.

“Yên tâm, em……”

Chưa kịp nói dứt câu, Sở Thành đã cầm lấy tay cậu nói, “Anh biết mà, chắc chắn em sẽ không nhởn nhơ mặc kệ anh, tuy hai người một giường một chăn có hơi chật, nhưng anh nguyện ý ngủ chung với em.”

Quý Khinh Chu chớp chớp mắt, Sở Thành nhìn cậu, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.

Quý Khinh Chu hết cách, bèn yên lặng nuốt câu nói “Em có mang theo giúp anh” kia vào lòng, thay bằng vẻ mặt đau thương nói: “Khổ cho anh rồi.”

“Một chút cũng không khổ.” Sở Thành thành thật nói.

Nhưng cho dù Quý Khinh Chu có chuẩn bị đầy đủ đến đâu, thì vali vẫn không thể chứa gối đầu và chăn. Cậu ngẩng đầu nhìn camera-man đã đi theo cậu và Sở Thành từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, toàn bộ quá trình đều không thốt lên một lời, vô cùng an tĩnh phảng phất như không hề tồn tại, cậu hỏi, “Cho hỏi tổ chương trình có thể cung cấp gối đầu và chăn không?”

“Có thể.” Camera-man nói, “Lát nữa đạo diễn sẽ phái người mang đến cho hai vị.” Anh nghĩ ngợi một hồi, lại nói, “Bao gồm cả vỏ chăn mới.”

Sở Thành:……

Sở Thành bình tĩnh nhìn về phía camera-man, lạnh nhạt nói, “Không cần vỏ chăn, tôi có hơi khó tính về đồ dùng sinh hoạt cá nhân, dùng của Quý Khinh Chu là được rồi.”

Camera-man cảm thấy tổ chương trình cũng chuẩn bị không tệ mà, nhưng sau khi nghe Sở Thành nói chuyện với Quý Khinh Chu, nhìn lại khí chất quần áo trên người Sở Thành, anh đã thầm đoán được tuy Sở Thành không phải người trong giới, nhưng ắt hẳn cũng là phi phú tức quý, nên kế đó cũng không nhiều lời nữa.

Quý Khinh Chu không vạch trần Sở Thành, xem như cam chịu chuyện hai người chung một cái giường chung một cái chăn.

Không được bao lâu, tổ chương trình đã mang đến vật dụng giường chiếu, bên cạnh đó còn kèm theo một thẻ nhiệm vụ, Quý Khinh Chu liền mở thẻ nhiệm vụ ra, vừa nhìn liền thấy hai chữ rất to: Gánh nước.

Quý Khinh Chu quay đầu nhìn Sở Thành, cậu lật mặt sau của thẻ nhiệm vụ, “Vì giải quyết vấn đề uống nước, mời các vị tập hợp tại địa điểm ghi hình trước đó vào lúc 11 giờ rưỡi, chúng ta sẽ tiến hành thi đấu gánh nước, người đến sau sẽ gánh nhiều nước hơn người đến trước xem như là trừng phạt.”

- -----oOo------