Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện

Chương 140




Sở Thành thấy cậu bỗng dưng thoáng chốc yên lặng hệt như một con chim cút nhỏ, chợt cảm thấy buồn bực, nhưng sau đó khi nhớ lại câu anh vừa mới nói, lúc này mới chợt nhận ra, “Xấu hổ à?”

“Không có.” Quý Khinh Chu nhất quyết không chịu thừa nhận.

“Dường như trước giờ anh vẫn chưa gọi em như vậy lần nào hết phải không?”

Quý Khinh Chu duỗi tay che miệng anh, “Anh lo lái xe của anh đi.”

Sở Thành li3m lòng bàn tay cậu một cái, Quý Khinh Chu lập tức thu tay lại, bất mãn nhìn anh.

Sở Thành cười cười, thấy cậu dỗi phồng má lên rồi, đành nhịn không ghẹo cậu nữa, tiếp tục nhấn chân ga về nhà.

Quý Khinh Chu nắm bàn tay vừa rồi bị Sở Thành li3m, chỉ cảm thấy lòng bàn tay vô cùng nóng rực.

Sở Thành trộm liếc nhìn cậu, người anh yêu thật dễ thương quá đi, rõ ràng bình thường thân mật cậu cũng nhiệt tình thẳng thắn lắm, ấy thế mà có đôi khi lại vì một số việc cỏn con mà cảm thấy thẹn thùng xấu hổ, thật là thú vị. Sở Thành có chút cảm thán, nhân lúc ngừng xe chờ đèn đỏ, thấy Quý Khinh Chu đang dựa vào cửa xe nhìn cảnh đêm bên ngoài, anh liền lại gần hôn cậu một cái.

Quý Khinh Chu kinh ngạc quay đầu, vừa lúc chạm vào môi Sở Thành, Sở Thành liền ôm cậu hôn, anh khẽ nói, “Anh yêu em.”

Quý Khinh Chu cười nhìn anh, không nói gì.

Tháng tư, đạo diễn Khang Nhất Thành chính thức tuyên truyền bộ phim điện ảnh của ông, bộ phim tên là《Minh Ám》, minh là Trần Diệu Chung, ám là Trần Mộ Ải, đóng vai Trần Diệu Chung là Thích Hồn, một diễn viên vô cùng ưu tú, đã từng nhận các giải thưởng nam chính xuất sắc nhất và nam phụ xuất sắc nhất của giải Kim Quế, năm nay đã 40 tuổi, gương mặt đoan chính, rất phù hợp với nhân vật Trần Diệu Chung.

Mà Trần Mộ Ải do Quý Khinh Chu đảm nhận, ngược lại tin tức này lại khiến không ít người người kinh ngạc.

“Trời má!! Quý Khinh Chu tiếp xúc với đạo diễn Khang hồi nào vậy?! Nhìn nội dung cốt truyện đi nè, nhân vật này của cậu ấy là nam chính đó!”

“Đạo diễn Khang! Đạo diễn Khang! Thật đáng hâm mộ! Từ khi nào anh tôi có được tài nguyên thế này vậy?”

“Quý Khinh Chu mới là người được Tây Ngu cưng nè, tính đến hiện tại anh ta chỉ mới ra mắt được 2 năm, thế mà tài nguyên nào đến cũng tốt hết, nếu nói anh ta không có chỗ dựa là không có khả năng!”

“Nhưng đây là đạo diễn Khang đó! Trước giờ đạo diễn Khang toàn là nhìn trúng rồi mới chọn người, căn bản không nhận các diễn viên có quy tắc ngầm đâu.”

“Vậy nên kỹ thuật diễn xuất của Quý Khinh Chu tốt đến mức khiến đạo diễn Khang nhìn trúng sao? Tuy tôi cảm thấy cậu ta diễn《Phá Quang》cũng không tồi, nhưng chỉ có vậy mà đã ăn được cái bánh đạo diễn Khang này rồi, tôi vẫn có chút kinh ngạc đó.”

“Mấy chị lầu trên xem tóm tắt cốt truyện hộ tôi cái, nam chính trẻ tuổi thế này, liệu có diễn viên nào vừa trẻ tuổi vừa có kỹ thuật diễn xuất tốt như Quý Khinh Chu không?”

Mọi người nghĩ ngợi một hồi, đúng là không thể nói lên được cái tên nào. Ở độ tuổi này, thật ra có rất nhiều diễn viên có kỹ thuật diễn xuất tốt, nhưng khí chất thiếu niên thì, có thể nói chỉ có một mình Quý Khinh Chu đảm nhận được. Dân cư mạng nhìn khắp xung quanh, có rất nhiều diễn viên có độ nổi tiếng nhất định, trong dàn diễn viên này, Quý Khinh Chu có được biểu hiện tốt nhờ bộ phim《Phá Quang》, khiến mọi người tán dương kỹ thuật diễn xuất của cậu, bên cạnh đó cậu còn diễn chung với ảnh đế Liên Cảnh Hành, nước dâng thì thuyền lên, cậu cứ thế mà trở thành diễn viên có thể diễn chung xuất sắc với ảnh đế. Bởi vậy, nếu muốn tìm một diễn viên vừa hợp tuổi nhân vật, vừa có khí chất thiếu niên, vừa có kỹ thuật diễn xuất tốt, tổng hợp cả ba điều kiện trên, đúng là có chút khó khăn.

Các diễn viên đối thủ của Quý Khinh Chu thấy cậu nhận được phim của Khang Nhất Thành, liền tức đến mức chạy lên diễn đàn đăng 18 bài bôi đen cậu, nhưng rất nhanh đã bị fans Quý Khinh Chu dùng các bài Amway d3 xu0ng. Lúc này, người tức giận nhất phải kể đến là fans hai nhà Trần Ký Nguyên và La Dư Tân, sau vụ bộ phim《Một Tấm Thơ Tình》, quả nhiên Trần Ký Nguyên không còn diễn bất kỳ bộ phim IP nào nữa, chỉ nhận diễn các bộ phim truyền hình vốn ít, tất cả đều bại. Phim truyền hình của anh ta bị đánh tan tác, nhưng《Một Tấm Thơ Tình》thì lại bùng nổ.

Trần Ký Nguyên không chịu ngồi yên, anh ta bán thảm trên weibo tỏ vẻ ban đầu anh ta mới là nam chính bộ phim, nhưng sau đó bị Quý Khinh Chu cướp mất. Fans Quý Khinh Chu thấy anh ta đổi trắng thay đen, đang chuẩn bị đi xé, liền thấy fans tiểu thuyết《Một Tấm Thơ Tình》 đã vọt lên trước, hễ ai có búa là quăng, đập vào tấm hình Trần Ký Nguyên trên weibo, nói, “Làm người phải biết coi trọng mặt mũi, hồi trước chê bai tiểu thuyết nhỏ bé nhà chúng tôi là anh, hiện tại khóc thút thít hối hận cũng là anh, kỹ thuật diễn xuất của anh tốt thế này sao lại không được diễn nữa vậy?”

Trần Ký Nguyên bị một loạt búa thế này, đành phải xám xịt xóa weibo, cho dù trong lòng vẫn còn ghen ghét Quý Khinh Chu, nhưng cũng không còn cách nào khác, ngược lại là fans của Trần Ký Nguyên, bọn họ cảm thấy Quý Khinh Chu là vật cản trong con đường diễn xuất của Trần Ký Nguyên, nếu không có Quý Khinh Chu, Trần Ký Nguyên sẽ không càng ngày càng hồ đồ giống như bây giờ, vì vậy, đôi khi bọn họ sẽ hắt một ít nước bẩn lên người Quý Khinh Chu, nhưng cũng vì thế lực ít ỏi, nên không được bao lâu đã bị fans Quý Khinh Chu nghiền áp trên mặt đất.

Còn fans La Dư Tân, dường như ngay từ lúc《Quyết Chiến 48 Giờ》bắt đầu thì đã xé nhau với fans Quý Khinh Chu rồi, mắt thấy người ngày nào không bằng một góc idol của bọn họ mà nay đã càng ngày càng phát triển tốt hơn idol bọn họ, bèn không cam lòng, vừa bôi đen Quý Khinh Chu, vừa xé công ty quản lý, chất vấn, “Bộ năm nay không tính sắp xếp công việc cho La Dư Tân sao? Sắp đến tháng 5 rồi, mà ngay cả một tài nguyên anh ấy cũng không có! Công ty đang tính đóng băng La Dư Tân sao?!”

Đương nhiên công ty không có ý đóng băng La Dư Tân, thế nhưng bởi vì Phương Diệu Tuyên, cho dù người đại diện của La Dư Tân có muốn nhận thêm tài nguyên cho anh ta cũng không thể nào nhận nổi.

La Dư Tân nhìn bài đăng trên mạng, nhìn bài đăng tuyên truyền Quý Khinh Chu vừa nhận được tài nguyên mới, trong mắt tràn đầy hâm mộ, sau khi chờ Phương Diệu Tuyên trở về, anh ta cẩn thận hỏi xin, muốn được quay trở về màn ảnh.

Phương Diệu Tuyên nghĩ ngợi một hồi, nhẹ nhàng nói, “Được.”

La Dư Tân vui mừng nói, “Thật không?”

“Đương nhiên, nhưng kịch bản phải do tôi chọn.”

“Tôi muốn diễn phim điện ảnh.” La Dư Tân liền tranh thủ nói.

Phương Diệu Tuyên nhìn La Dư Tân, khẽ nói, “Vậy phải xem biểu hiện của cậu thế nào.”

La Dư Tân nghe vậy, liền ngoan ngoãn gật đầu, ngồi lên đùi Phương Diệu Tuyên, hai tay bắt đầu cởi nút áo Phương Diệu Tuyên.

La Dư Tân hiểu rất rõ địa vị hiện tại của anh ta như thế nào, tính đến bây giờ đã trải qua được 4 tháng, trong khoảng thời gian này Phương Diệu Tuyên đã biến thành một Phương Diệu Tuyên hoàn toàn khác, La Dư Tân đã từng giãy giụa, đã từng phản kháng, nhưng cuối cùng cũng đành phải khuất phục dưới cơn bạo lực của Phương Diệu Tuyên. La Dư Tân trở nên ngoan ngoãn hơn, ít nhất là ngoan ngoãn ngoài mặt, anh ta muốn Phương Diệu Tuyên thả lỏng cảnh giác, để thuận lợi trốn thoát khỏi nơi này.

Làm sao mà Phương Diệu Tuyên không biết tâm tư của La Dư Tân, anh ta quen biết La Dư Tân đã lâu, nếu La Dư Tân có thể thích anh ta, vậy thì đã thích anh ta từ lâu rồi, La Dư Tân sẽ không thích anh ta, La Dư Tân chỉ giả vờ ngoan ngoãn để đạt được thứ mình muốn mà thôi. Tiếc là, anh ta sẽ không bao giờ cho La Dư Tân điều đó. Nếu con chim nhỏ được bay quá cao, sẽ rất khó mà bắt trở lại.

Vậy nên, anh ta muốn nuôi La Dư Tân trong chiếc lồng này, thẳng đến khi chơi chán trò chơi bao nuôi tình nhân này rồi mới thôi.

Phương Diệu Tuyên ôm La Dư Tân, hưởng thụ chủ động của anh ta, đồng thời cũng tận tình thỏa mãn bản thân một lần.

Thời điểm tháng 4 vừa kết thúc ghi hình cho chương trình《Quyết Chiến 48 Giờ》, Quý Khinh Chu đi đến sân bay, các fan tinh mắt phát hiện cậu đã đeo khối ngọc kia được một năm, vì vậy liền hỏi, “Anh ơi, hình như anh đeo khối ngọc này cũng lâu rồi phải hơm?”

Quý Khinh Chu cúi đầu nhìn thoáng qua, không nói gì.

Các fan thấy thế liền tiếp tục truy vấn, “Anh rất thích khối ngọc này ạ?”

“Đúng vậy.” Quý Khinh Chu nói.

“Hình như khối ngọc này là quả gì đấy, là quả gì vậy anh?” Có fans hiếu kỳ nói.

Quý Khinh Chu sợ nói ra các cô gái sẽ nghĩ nhiều, nên đành cười cười không nói gì nữa.

Các fan cũng rất tri kỷ không tiếp tục hỏi vấn đề này nữa, chỉ hỏi, “Có phải kế tiếp anh sẽ đi quay《Minh Ám》không?”

“Đúng vậy.”

“Anh ơi cố lên!”

“Cảm ơn mọi người.”

Cậu nói xong, liền ngồi vào xe bảo mẫu.

Tháng 5, bộ phim điện ảnh《Minh Ám》chính thức khởi động máy, Quý Khinh Chu cũng chính thức vào đoàn phim, bắt đầu quay phim trong ba tháng sắp tới.

Bởi vì vũ khí của Trần Mộ Ải là một cây thương dài, nên sau khi Quý Khinh Chu vào đoàn, liền bắt đầu học luyện võ đạo với thương. Thích Hồn cũng luyện thương, nhưng bởi vì trước đây ông đã từng đảm nhận các vai chiến thần, đã từng học qua các loại binh khí, nên so với Quý Khinh Chu thì ông nhẹ nhàng hơn nhiều, thậm chí ông còn biểu diễn một khúc cho Quý Khinh Chu xem ngay tại trường quay, khiến Quý Khinh Chu xem muốn lóa mắt.

Thích Hồn cười ha ha nói, “Được rồi, mau theo thầy học đi, cố lên nhé nhóc.”

Quý Khinh Chu không ngừng gật đầu, mỗi ngày ngoại trừ học thuộc lời thoại ra thì cậu sẽ đi luyện thương. Luyện được tầm ba ngày, thương pháp của cậu cũng xem như là có tiến bộ, mỗi một động tác vung thương đều dứt khoát, đều toát lên vẻ đẹp vốn có.

Khang Nhất Thành rất hài lòng, vừa bảo cậu tiếp tục luyện tập thương pháp, vừa bắt đầu sắp xếp văn hí cho cậu.

So với vũ hí thì quả thật Quý Khinh Chu am hiểu văn hí hơn nhiều, nhưng từ trước đến nay cậu đều không hề luống cuống, lại giỏi nắm bắt tâm tình biến hóa của nhân vật, nên mỗi một lần giơ tay nhấc chân, liền giống như vị tướng quân trẻ tuổi Trần Mộ Ải đang hiển hiện ở ngay trước mắt. Khang Nhất Thành rất hài lòng về cậu, thường xuyên kéo cậu đến trước máy quay diễn cho ông xem, sau đó còn cùng cậu phân tích, chỗ này nên nói lời thoại thế nào để khiến người xem trầm trồ, rồi chỗ này nên nhấn nhá nên thả nhẹ ngữ điệu một chút.

*Vũ hí: kịch võ, ý chỉ các phim/kịch hành động võ thuật

*Văn hí: kịch văn, ý chỉ các phim/kịch về nghệ thuật múa, hát,…

Thích Hồn sau khi diễn xong cũng thường chủ động tập các cảnh đấu thương pháp hoặc ráp lời thoại với Quý Khinh Chu, Quý Khinh Chu bị nhân vật ảnh hưởng, nên cậu rất kính trọng và sùng bái người đóng vai phụ thân này, Thích Hồn rất hưởng thụ, đôi khi cũng sẽ chỉ dẫn cậu vài câu.

Không khí đoàn phim không tồi khiến tâm tình của Quý Khinh Chu cũng đồng dạng tương tự, hôm nay, khi vừa luyện thương xong, cậu xoay người muốn đi, nhưng thiếu chút nữa lại đâm vào người phía sau. Quý Khinh Chu vội vàng thu trường thương lại, kinh ngạc nhìn người trước mặt, sau đó lại cầm thương xoay người đi về phía khu nghỉ ngơi.

Thịnh Văn Hi thấy cậu nhìn anh mà cũng không nói không rằng quay đầu bước đi, liền biết cậu vẫn còn giận chuyện lần đó, anh đuổi theo ngăn Quý Khinh Chu lại, hỏi, “Cậu vẫn còn giận tôi chuyện lần trước sao?”

“Tôi không muốn nói chuyện với ngài.” Quý Khinh Chu lạnh nhạt nói, cậu cảm thấy bản thân đã nói rất nhiều lần với Thịnh Văn Hi rồi, nhưng rõ ràng là Thịnh Văn Hi nghe không hiểu những lời cậu nói, vậy nên cậu không muốn nhiều lời với Thịnh Văn Hi nữa.

Thịnh Văn Hi nghe vậy, liền biết cậu vẫn còn đang giận, anh nhìn Quý Khinh Chu, nhẹ nhàng nói, “Chuyện lần trước là tôi không đúng, tôi thừa nhận, lúc ấy cách làm của tôi không được thoả đáng cho lắm, tôi xin lỗi cậu, vậy có được không?”

Quý Khinh Chu không ngờ Thịnh Văn Hi lại nói ra lời xin lỗi với cậu. Cậu nhìn Thịnh Văn Hi, có chút khó hiểu không biết vì sao anh lại xuất hiện ở nơi đây, chẳng lẽ anh vẫn còn muốn cậu nhận diễn bộ phim điện ảnh kia của anh sao?

“Xin hỏi ngài có chuyện gì không?” Cậu hỏi.

“Tôi nghe nói đạo diễn Khang đang quay phim điện ảnh ở bên này, cho nên mới qua đây chào hỏi một tiếng.”

“Vậy ngài nên tìm đạo diễn Khang mới đúng.”

Thịnh Văn Hi có chút bất đắc dĩ, “Tôi muốn giải quyết chuyện giữa hai chúng ta trước.”

“Chuyện của hai chúng ta đã được giải quyết xong rồi.” Quý Khinh Chu nói, “Ngài cũng đã xin lỗi, tôi tha thứ cho ngài, sau này ngài đừng gặp tôi nữa là được rồi.”

“Khinh Chu, thế này không phải là giải quyết vấn đề.” Thịnh Văn Hi cười một chút, “Cậu vẫn còn giận tôi.”

- -----oOo------