Sở Thành lăn lộn cả đêm, cuối cùng cũng có chút mệt mỏi, anh nằm tán gẫu với Quý Khinh Chu một hồi, sau đó liền ngủ. Quý Khinh Chu nhìn anh, vẫn luôn cảm thấy không chân thật, cậu duỗi tay ôm lấy eo Sở Thành, dựa vào anh từ từ nhắm hai mắt lại, nhưng không được bao lâu, cậu lại mở mắt ra ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó lại nhắm và mở mắt nhìn anh lần nữa.
Cứ như vậy đến lần thứ tư, đột nhiên Quý Khinh Chu bật cười, cười vì hành động ngốc nghếch của bản thân. Cậu mỉm cười nhìn Sở Thành đang ngủ say sưa, hôn lên cằm anh, dựa vào anh nhắm hai mắt lại.
Lúc này, cậu không chần chừ mở mắt ra nữa, tiến thẳng vào mộng đẹp.
Quý Khinh Chu bị Chu Thành Phong đánh thức, Chu Thành Phong thấy đến giờ hóa trang rồi mà mãi vẫn không thấy cậu đâu, lúc này mới nhịn không được gọi điện thoại nhắc nhở: “Xuất hiện đi, chuẩn bị quay rồi.”
Quý Khinh Chu mơ mơ màng màng nhìn đồng hồ, đã hai giờ chiều rồi, cậu ngồi dậy, chuẩn bị xuống giường. Sở Thành bởi vì động tác của cậu, nên cũng mơ mơ màng màng mở mắt ra hỏi, “Làm sao vậy?”
“Em phải đi quay phim rồi, anh cứ ngủ thêm chút nữa đi, không cần phải dậy đâu.”
Sở Thành nghe vậy, cũng ngồi dậy theo, mang theo chút buồn ngủ nói, “Anh đi với em, em đi rồi, anh cũng ngủ không được.”
Nói đến đây, chợt nhớ đến gì đó, Sở thành vươn tay khẽ nhéo gò má Quý Khinh Chu, “Em đi cũng chẳng vướng bận gì nhỉ, em đi rồi, tối đến anh chẳng ngủ ngon chút nào.”
“Anh bảo em đi mà.” Quý Khinh Chu đúng lý hợp tình.
Sở Thành thở dài, “Nếu anh biết kết quả sẽ như thế này, anh sẽ không để em đi đâu, khiến cả em và anh, hai ta đều chẳng yên ổn.”
“Em có gì không ổn đâu?” Quý Khinh Chu cảm thấy Sở Thành đúng là tự tin thái quá, “Em rất ổn là đằng khác, ngoại trừ chuyện của Phương Diệu Tuyên em không thể đoán trước được ra, thì em vẫn rất vui vẻ mà.”
Sở Thành:……
“Biển rộng mênh mông tuỳ cá lội, trời cao rộng lớn mặc chim bay, cuộc sống đơn độc một mình, hầy đúng là rất thoải mái.” Quý Khinh Chu cảm thán.
Sở Thành:……
Sở Thành cảm thấy dường như cậu bạn trai mới quen của anh bắt đầu tính sổ với anh rồi, đúng vậy là tính sổ, đầu tiên là giận hờn anh trước cái đã.
Quý Khinh Chu thấy vẻ mặt không biết nói gì của anh, trong lòng dần dần dâng lên một chút sung sướng, cậu cố ý nói, “Nhưng đúng là em không biết anh không ổn thật, em còn tưởng rằng anh sống tốt lắm chứ, dù sao thì, em cũng chỉ dựa theo yêu cầu của anh mà làm thôi.”
Sở Thành vô lực đỡ trán, “Chu Chu, em đừng đấu khẩu với anh nữa, yêu thương người lớn tuổi không nơi nương tựa chút đi, được không?”
*Yêu thương người lớn tuổi không nơi nương tựa: ý của câu này là nhắc nhở những người con hãy luôn chăm sóc quan tâm cha mẹ mình, đừng để người lớn tuổi cô đơn.
Quý Khinh Chu nghe vậy bèn nở nụ cười, người lớn tuổi không nơi nương tựa ư? Cậu nghĩ nghĩ, dựa theo mối quan hệ trước kia của hai người mà nói, đúng là rất thích hợp với Sở Thành. Hiếm khi khiến Sở Thành không nói nên lời, vì thế tâm tình của cậu rất tốt, vui vẻ xuống giường.
Sở Thành bất đắc dĩ theo sau, mặc quần áo, và đi ra ngoài.
Hành động của Phương Lễ rất nhanh gọn, dường như cả đêm hôm qua đã bảo người đến mang Phương Diệu Tuyên đi rồi, người đại diện của Phương Diệu Tuyên – Tôn Oánh không dám giận và cũng chẳng dám hó hé gì. Phương Lễ một lòng muốn mượn cơ hội này bắt Phương Diệu Tuyên rút khỏi giới giải trí, nên sau khi mang Phương Diệu Tuyên về, ông liền bảo thư ký giải tán phòng làm việc của Phương Diệu Tuyên. Phương Diệu Tuyên thề sống thề chết không chịu từ bỏ, Phương Lễ bèn bảo bác sĩ kiểm tra vết thương của anh ta, xác nhận không có gì đáng ngại, bèn trực tiếp nhốt anh ta lại, chỉ để bác sĩ đúng giờ đến chăm sóc chữa trị mà thôi.
Tôn Oánh hết cách, đành phải nói chuyện hủy hợp đồng với đoàn phim, đồng thời cũng bồi thường tiền vi phạm hợp đồng. Ngày đó, bởi vì đạo diễn Ngô và nhà sản xuất bồi rượu với Phương Triết, cho nên hai người cũng không biết đầu đuôi sự tình thế nào, về sau khi biết Phương Diệu Tuyên vào bệnh viện, bèn gọi điện thoại hỏi Tôn Oánh, Tôn Oánh cũng chỉ nói qua loa sau này sẽ nói, ai ngờ đâu, sau này, chính là không có sau này.
Phương Diệu Tuyên hủy hợp đồng, nhưng bộ phim thì vẫn phải quay, lúc này nếu như tìm Lý Ngao, đạo diễn ngượng ngùng, chắc chắn Lý Ngao sẽ không nhận, vì thế đạo diễn Ngô bèn nhìn danh sách các diễn viên mà ông quen biết, nhanh chóng chọn ra vài diễn viên gọi đến phỏng vấn, cuối cùng chọn được Khổng Ngôn, diễn viên nam trẻ tuổi, kỹ thuật diễn xuất vững chắc, đang trong thời kỳ bay lên, và tuổi tác cũng không mấy sai biệt với Quý Khinh Chu.
Bởi vì Khổng Ngôn chưa vào đoàn phim, nên thời gian này đoàn phim chủ yếu quay các cảnh đơn của Quý Khinh Chu trước, vì vậy mỗi ngày thời gian quay hình của cậu đều tương đối dài, nên cậu chẳng có nhiều thời gian bên cạnh Sở Thành.
Lần này Sở Thành vội vàng đến, nên công việc chưa được xử lý ổn thỏa rất nhiều, vì vậy anh cũng không thể ngồi yên ở đây trong thời gian dài như vậy được, vậy nên đến buổi tối ngày thứ ba, anh bèn tách khỏi Quý Khinh Chu, về công ty một chuyến, qua mấy ngày nữa anh sẽ đến thăm cậu.
“Được mà.” Quý Khinh Chu nói, “Anh cứ bận công việc của anh trước đi, bên em không có chuyện gì đâu.”
“Cho anh một tuần, một tuần sau, anh sẽ đến thăm em.”
Quý Khinh Chu cảm thấy không cần phải gấp gáp như vậy, “Anh cứ từ từ sắp xếp thời gian, em quay bộ phim này đến ba tháng lận, không vội.”
“À mà, quay xong bộ phim này, em cũng nên dọn về với anh chứ, đúng không?” Sở Thành nói.
“Không.” Quý Khinh Chu cự tuyệt.
“Sao không?” Sở Thành khó hiểu, “Không phải chúng ta đã làm hòa với nhau rồi sao?”
“Làm hòa xong nhất định phải ở chung với nhau à? Trước kia mối quan hệ của chúng ta là giao dịch tiền tình, nên em mới phải ở nhà của anh, bây giờ chúng ta không còn là mối quan hệ đó nữa, yêu đương với nhau đâu nhất thiết phải ở chung với nhau đâu, đúng không?”
Sở Thành:……
Sở Thành hoàn toàn không ngờ Quý Khinh Chu sẽ có suy nghĩ như vậy.
“Hơn nữa,” Quý Khinh Chu nói, “Em đã đưa trước tiền thuê nhà rồi, vẫn chưa tới kỳ đâu, bây giờ dọn đi, không phải rất lỗ hay sao?”
“Em vì chuyện này?”
Quý Khinh Chu gật đầu, “Chủ yếu là vì chuyện này.”
Sở Thành bất đắc dĩ, lần đầu tiên trong cuộc đời cảm nhận được cảm giác tự bê đá đặt vào chân mình là như thế nào. Hay lắm, khi chưa xác định mối quan hệ thì còn ở chung một nhà một phòng, nhưng giờ xác định quan hệ rồi, hai người lại muốn ở riêng, yêu đương kiểu gì đã không tiến mà còn lui thế này?
“Em trả tiền thuê bao nhiêu, anh đưa lại cho em.”
“Em cần tiền của anh làm gì, anh cũng không phải chủ nhà của em. Hơn nữa, em chỉ thuê nửa năm mà thôi, chờ em quay bộ phim này xong, thì cũng chỉ còn hai tháng nữa thôi, rất nhanh sẽ hết hạn thuê nhà à.”
“Cho nên, hai tháng tiền thuê nhà quan trọng hơn chuyện ở chung với anh?” Sở Thành khiếp sợ, “Rốt cuộc em thuê căn nhà đó bao nhiêu, giá thuê trên trời đúng không?”
Quý Khinh Chu nghe vậy liền bật cười.
“Cười cái gì, bộ anh nói gì sai sao? Một người sống sờ sờ như anh, vậy mà không thắng nổi hai tháng tiền thuê nhà của em?”
“Sao anh và tiền thuê nhà có thể so sánh với nhau được, nào có chuyện so sánh vô lý như vậy.”
“Giờ có đó.” Sở Thành nhìn cậu, cho cậu hai lựa chọn, “Chờ em quay bộ phim này xong, một là, em dọn về nhà anh, hai là, anh dọn đến nhà em, nếu em thật sự vẫn còn có ý muốn thuê nhà, anh sẽ đem nhà của anh ra cho em thuê.”
Quý Khinh Chu nhìn anh, lắc lắc đầu, “Anh có biết hành vi của anh bây giờ như thế nào không, vô cùng giống với nội dung một bài hát trước kia em từng nghe qua, thậm chí còn khiến em không nhịn được muốn vì anh mà cất cao giọng hát bài đó nữa.”
“Bài gì?” Sở Thành nghi hoặc.
“Anh có biết bài《Tình yêu mua bán》không?” Quý Khinh Chu hỏi.
Sở Thành, “……”
“Lúc trước anh muốn tách ra, chúng ta liền tách ra, hiện tại anh lại dùng tình yêu đích thực để đổi em quay về, tình yêu không phải anh muốn mua là người khác bán cho anh được, để em rời khỏi anh, để em tự nhận ra một điều, nên ngừng yêu anh.” Quý Khinh Chu hát xong, còn cố ý hỏi, “Có phải rất giống anh hay không?”
Sở Thành: “…… Em quay《Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ 1992》đấy à? Nói được rồi, còn hát nữa!”
“Anh chột dạ hã? Không trả lời thẳng vấn đề mà còn nói lái sang chuyện khác nữa.”
“Anh mà chột dạ? Anh có gì mà phải chột dạ.” Sở Thành cười nhạo một tiếng.
“Không thật ư?” Quý Khinh Chu nghiêng đầu nhìn anh, “Không thì anh bảo em dọn về nhà anh làm gì? Người ta hát là ‘hiện tại anh lại dùng tình yêu đích thực để đổi em quay về’, nếu anh chẳng phải tình yêu đích thực, thì em vẫn nên tiếp tục thuê nhà một mình, cuộc sống độc thân một người một mình vô cùng tốt, không bị ràng buộc, vô cùng thoải mái.”
Sở Thành cạn lời, “……Được rồi, anh chột dạ.”
Quý Khinh Chu bật cười, Sở Thành thở dài, sao lúc ấy anh lại bảo Quý Khinh Chu dọn ra ngoài làm gì nhỉ? Là để bây giờ cậu hát cho anh nghe bài《Tình yêu mua bán》này sao? Đúng là sớm biết có ngày hôm nay, ngày trước đã chẳng thèm làm.
Quý Khinh Chu cười cười một hồi, sau đó lại gần anh hỏi, “Hoa hồng của em còn ở đó không?”
“Em nói xem?” Sở Thành nhìn cậu, “Đồ của em anh nào dám vứt, đừng nói hoa hồng, mấy vật linh tinh thường ngày em mua anh vẫn còn để ở nhà kìa.”
Quý Khinh Chu nghe vậy, trong lòng có chút vui vẻ, thật ra so với căn hộ cậu đang thuê, cậu thích căn hộ của Sở Thành hơn, từ lúc cậu xuyên đến đây cậu vẫn luôn ở trong căn hộ đó, cậu và Sở Thành vẫn luôn ở chung trong căn hộ đó, tuy căn hộ đó không thuộc quyền sở hữu của cậu, thế nhưng cảm giác lại giống như đây là nhà của cậu vậy.
Quý Khinh Chu không phải loại người thích so đo tính toán, nếu phải tính toán, thì cậu thiếu Sở Thành rất nhiều, cậu và Sở Thành chênh lệch với nhau rất lớn, nếu vẫn luôn ôm tâm tư này trong lòng, hai người sẽ rất khó ở chung với nhau được nữa. Cho nên nếu Sở Thành dọn đến nhà cậu ở cũng được, mà cậu dọn về nhà Sở Thành cũng được, kết quả không khác gì nhau, thôi thì, cứ chọn nơi mà cậu thích đi. Về việc hai người sẽ sống hai nơi, Quý Khinh Chu cảm thấy nên bỏ qua lựa chọn này, bởi vì Sở Thành không thích, mà chính cậu cũng chẳng nguyện ý.
Cậu thích được ở bên cạnh Sở Thành, chẳng cần hai người phải làm gì, chỉ cần Sở Thành ở trước mặt cậu, ở bên cạnh cậu thôi, cũng đủ khiến cậu cảm thấy an tâm rồi.
“Vậy để em dọn về nhà anh đi.” Quý Khinh Chu nói, “Vì anh đã không vứt những đóa hoa hồng kia của em.”
Sở Thành nghe vậy, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, duỗi tay ôm lấy cậu, hôn nhẹ lên môi, “Xem ra anh là bàn tay gấu rồi?”
*Bàn tay gấu: ở đây mượn hình ảnh so sánh từ bài luận “Tôi muốn cá” của nhà triết học Mạnh Tử, nội dung là so sánh sự công bằng sự sống giữa cá và bàn tay gấu (một món trân quý), ở đây nhà triết học chọn cá vì sự sống của gấu dài và liên đới đến gấu con, nếu lấy bàn tay gấu, sẽ ảnh hưởng đến sự sống của cả gấu con.
Ở đây có thể hiểu, hoa hồng là cá.
Quý Khinh Chu cười cười, “Không, anh là người cao tuổi không nơi nương tựa. Nhưng không sao, em là người con có hiếu mà.”
Vừa dứt câu, cậu liền ôm lấy cổ Sở Thành, khẽ hôn lại anh.
Sở Thành nghe vậy liền bật cười, anh ôm cậu nói, “Hết cách rồi, ai bảo anh chỉ có một đứa con như em cơ chứ, không hiếu thuận anh, thì ai đến hiếu thuận anh đây.”
“Ngày em quay về, anh sẽ tặng em một bó hoa hồng khác.” Sở Thành khẽ nói.
Quý Khinh Chu cảm thấy vậy cũng được, bởi vì dù sao thì, hai người cũng đã xác lập mối quan hệ mới, đúng là nên mua một bó hoa hồng mới mới được.
“Em muốn hoa hồng trắng.” Cậu nói, “Lần trước là màu hồng, lần này em muốn màu trắng.”
“Được.” Sở Thành lại hôn cậu một cái, “Sau này, em muốn hoa hồng xanh hay hoa hồng trắng gì cũng được.”
“Vậy hoa hồng vàng thì sao?” Quý Khinh Chu cố ý nói.
Sở Thành lắc đầu, “Cục cưng à, em phải biết rằng, nó không hợp với em đâu.”
“OK.” Quý Khinh Chu nói.
Hoa hồng vàng, trong tình bạn đóa hoa này tượng trưng cho việc chúc phúc, nhưng trong tình yêu, đóa hoa này lại tượng trưng cho việc chia ly. Nếu không thể nhận, đương nhiên là tốt nhất, Quý Khinh Chu nghĩ.
Chiều ngày hôm sau, Sở Thành lên máy bay rời đi. Quý Khinh Chu nhìn anh đi khỏi tầm mắt của cậu rồi, lúc này mới lưu luyến không rời trở về đoàn phim, tiếp tục cảnh quay của mình.
Rất nhanh Khổng Ngôn đã vào đoàn phim, Quý Khinh Chu chờ chưa được mấy ngày, Khổng Ngôn đã tới rồi. Khổng Ngôn lớn lên vô cùng đoan chính, tính cách hào sảng, đối với nhân vật Hạ Hoa này cũng có cái nhìn riêng của mình, Quý Khinh Chu cùng Khổng Ngôn diễn được vài cảnh, liền phát hiện kỹ thuật diễn xuất của Khổng Ngôn có thể tốt hơn so với Phương Diệu Tuyên khá nhiều.
- -----oOo------