Xuyên Thành Tiểu Thiếu Gia Pháo Hôi

Chương 72: "Muốn là gia đình của anh."




Nhiều khi gặp được thằng bé khi cả hai cùng lúc ra khỏi nhà, song ông quả thật cũng chả nghĩ nhiều, chỉ cho rằng ba mẹ của thằng bé không để tâm nên tính tình của nó không mấy tốt đẹp.

Nhưng rồi đến hơn một tuần sau đó, ông trò chuyện cùng cô con dâu của mình thì mới biết chuyện. Căn hộ bên cạnh được mua đứt với giá cao, nhưng lại không có ai ở, chỉ có một đứa bé không hiểu sao có thể ra vào bên trong.

Ông cụ lập tức sang gõ cửa nhà bên cạnh, thấy cánh cửa đang khép hờ, bèn mở ra xem sao. Nào ngờ đâu, không nhanh không chậm, bắt gặp được cảnh một người phụ nữ đang dùng túi xách đánh vào người một đứa trẻ. Sau khi can ngăn, dù ông có hỏi bao điều, thằng bé ấy vẫn không hó hé dù một chữ.

Thế là sang hôm sau, ông hỏi những ông bạn già của mình, thì biết được thằng bé ấy họ Tạ tên Vũ. Nghe đâu là ba mẹ mất sớm, được họ hàng bên ba nhận về nuôi, nuôi được hai năm thì người họ hàng kia phát hiện nó ăn cắp vặt, thẳng tay đuổi đi. Mà những người họ hàng khác thì chẳng một ai muốn nhận một đứa ăn cắp về nhà, nên bây giờ thằng bé bị bỏ rơi ở đây.


Chuyện này ông thăm dò Tạ Vũ vài câu, phát hiện bản thân nó cũng chẳng hề biết mình bị gắn cho cái mác ăn cắp, thế nên cũng đành im luôn, không nỡ kể cho nó nghe.

Qua bao năm, Tạ Vũ cũng dần khép kín. Đối với cả nhà ông, chỉ có thể trò chuyện được với mỗi mình ông. Mặc dù câu nào thằng bé không muốn trả lời sẽ im lặng, nhưng ông vẫn xem như không có gì, hiểu ý mà không hỏi nữa.

Đứa trẻ ấy, quả thật là một đứa trẻ ngoan. Chẳng qua là... thiếu cho mình một gia đình ở bên.

Ông cứ nghĩ nó lãnh cảm, không quan tâm gì đến ai. Mãi đến khi nhìn thấy khung hình, gặp được nụ cười hoài niệm kia. Ông mới hoá ra rằng, có lẽ là người để thằng bé quan tâm vẫn chưa xuất hiện, hoặc là đã xuất hiện rồi nhưng lúc này lại không có ở đây.

Thế nhưng bây giờ thì tốt rồi, đứa trẻ đó đã ở đây. Thằng bé nào kia chắc chắn sẽ không còn cô đơn nữa... Ông cũng không cần phải lo lắng nếu mình không còn bên cạnh thì thằng bé sẽ chẳng có ai quan tâm nữa, vì đứa trẻ kia chắc là sẽ gánh luôn phần của ông rồi.


———

Tạ Vũ đi ngang qua đám người nhân viên đang dọn dẹp, nắm lấy tay Tống Trạch, một đường kéo cậu vào trong phòng.

Căn phòng hôm qua không bị Tạ Vũ động đến, nên hiện tại có thể xem là nơi yên ổn nhất ở nhà. Anh cũng bảo nhân viên không cần dọn dẹp gì bên trong, họ làm nghề bao nhiêu năm, cũng như hiểu được sự riêng tư mà né xa xa căn phòng, không ai tuỳ tiện bước vào bên trong.

Tống Trạch vốn đương chỉ đạo đám người thay chỗ này chỗ kia thì bị kéo vào đây, cậu chớp mắt, ngơ ngác nhìn gương mặt của Tạ Vũ đang gần trong gang tấc.

Yết hầu Tạ Vũ hết nảy lên rồi giật xuống, tựa như đắn đo suy nghĩ, không biết nên mở lời từ đâu.

"Cái đó... Người, người thân?"

Tống Trạch hiểu ra, cậu quay người, hoán đổi vị trí với Tạ Vũ, khoé môi như có như không nở ra một nụ cười gian manh: "Hửm? Không phải sao?"


"À, đúng rồi..." Không chờ anh hé lời, cậu lại nói tiếp: "Tên của anh vẫn chưa xuất hiện trong sổ hộ khẩu nhà em, nên chắc là cũng chưa thể tính là người một nhà rồi nhỉ?"

Tạ Vũ mấp máy môi, vừa định phát ra tiếng thì Tống Trạch lại một lần nữa chen ngang, không để anh có cơ hội.

“Tống Trạch. Em không chỉ là người tôi thích. Em còn là nguồn sống duy nhất, là gia đình còn lại của tôi.” Cậu nói: "Sao nào? Bây giờ em bảo em là người thân của anh. Anh lại không muốn nhận sao?"

Tạ Vũ ngạc nhiên đến không kiềm được biểu cảm khuôn mặt. Tống Trạch nhoẻn miệng, nhanh như gió, đặt nhẹ lên môi anh một nụ hôn.

"Thích anh."

Một cái rồi lại thêm một cái.

"Yêu anh."

Mỗi một câu cậu nói ra đều kèm theo một cái chạm môi, triệt để chặn miệng Tạ Vũ.

"Muốn là gia đình của anh."
Cậu dừng lại, hai mắt nhìn thẳng vào mắt Tạ Vũ, khoé môi không kiềm được mà giương cao.

"Muốn sống cùng anh, ở bên anh."

Hai mắt Tạ Vũ bấy giờ đã như muốn nhảy ra ngoài vì kinh hỉ, anh vươn tay, mạnh mẽ ôm chặt Tống Trạch vào lồng ngực.

Cả căn phòng lặng đi, chỉ còn lại những tiếng lục đục của đám người nhân viên bên ngoài. Một lát sau, âm thanh trầm khàn của Tạ Vũ mới từ từ phát ra, cận kề bên tai Tống Trạch.

"Yêu em."

Tống Trạch vùi mặt vào bờ vai anh, khoé môi giương một lúc một cao: "Vâng."

"Thật sự rất yêu em."

Vòng tay của cậu vô thức siết lấy tấm lưng Tạ Vũ, toàn bộ tâm can một chữ “loạn” cũng không đủ để diễn tả.

Cả tháng này vốn muốn tìm cơ hội để ngỏ lời, nhưng Tạ Vũ vẫn là ngốc quá. Anh tựa như không thể tin được là cậu sẽ có tình cảm với anh. Dẫu cho cậu có nói bóng nói gió thế nào cũng chẳng được, vậy nên lần này chỉ còn cách nói thẳng. Mặc dù đó không phải là kiểu mà từ đó giờ cậu sẽ chọn.
Nhưng suy cho cùng vẫn là lỗi ở Tống Trạch, hồi đó làm mọi thứ để người ta bộc bạch tình ý. Song lại bày đặt nội tâm đấu tranh, không thể cho ra câu trả lời. Làm cho Tạ Vũ một lần đã khó nói, lần thứ hai liền rút kinh nghiệm im luôn.