Sáng hôm sau, Tạ Vũ cùng Tống Trạch quay về căn hộ để xem xét lại những thứ bên trong.
Triệu Bân tối qua vốn đã nói để hắn lo, nhưng Tống Trạch sáng ra thì phát hiện người vẫn còn ngủ thẳng cẳng. Cậu cũng chả buồn gọi dậy, nhớ lại tối qua thì hai người họ thật sự đã giúp đỡ nhiều. Thà ở đó nhìn Tạ Vũ phát tiết cũng không chịu gọi điện cho cậu sớm, đợi đến khi êm đẹp mới gọi cậu đến xem bãi chiến trường. Cũng có thể xem là mệt cả đêm rồi, vậy nên Tống Trạch đành để họ ngủ thêm cho đủ giấc.
"Sao anh lâu thế? Không phải là máy quét thẻ cũng bị anh làm hư luôn rồi chứ?" Tống Trạch đứng một bên chờ Tạ Vũ quẹt thẻ từ, sớm đã lạnh cóng đến mức không chịu nổi nên hối thúc: "Nếu hư thật rồi thì chúng ta cứ trực tiếp đạp cửa xông vào đi."
"Này, làm gì thế? Ai cho bay phá cửa nhà người khác như thế?" Ông còn chưa xuất đầu lộ diện đã cao giọng mắng một câu, nhưng đến khi nhìn thấy rõ hai người trước mặt là ai, giọng nói liền dịu xuống: "Ô, tiểu Vũ, cháu về rồi. Mới sáng sớm ta vừa về nhà đã nghe thấy con dâu nói rằng đêm hôm qua bên nhà cháu có rất nhiều tiếng động ầm ĩ."
Ông cụ đẩy xe lăn lại gần Tạ Vũ, nắm lấy tay, quan sát sắc mặt anh rồi nói tiếp: "Chạy qua tìm cháu, bấm chuông bao nhiêu lần vẫn không thấy người trả lời. Thật sự là khiến ông già này lo chết mất thôi."
"Không có chuyện gì lớn đâu ông, hôm qua cháu chỉ là có chút chuyện trong lòng cần giải toả thôi. Ông đừng lo lắng nhiều, không tốt cho sức khoẻ." Tạ Vũ ngồi xổm xuống, mắt đối mắt mà trả lời ông: "Với cả lát nữa ông giúp cháu chuyển lời với thím, cho cháu xin lỗi vì hôm qua trễ vậy rồi mà vẫn làm phiền giấc ngủ của mọi người."
"Thật sự là giải toả tinh thần sao?" Nét mặt ông cụ tràn đầy lo lắng, vết chân chim bên khoé mắt đã nhăn giờ đây lại càng nhăn hơn.
Tạ Vũ thấy vậy, bèn xoa bàn tay gầy gò của ông, đáp lại một tiếng: "Vâng."
Ông cụ thấy Tạ Vũ không muốn nói nên cũng thôi không hỏi nữa, lúc này mới đưa mắt sang thiếu niên có vóc người trông thì mảnh khảnh nhưng hiện tại đang khoác trên mình một cái áo bông dày cộm đứng bên cạnh. Ông ậm ừ, đưa mắt nhìn Tạ Vũ: "Cậu này..."
Tạ Vũ nhanh chóng tránh qua một bên, giới thiệu người: "À, đây là bạn..."
Lời của Tạ Vũ nhanh chóng bị Tống Trạch chen vào, cậu ngồi xuống đối diện với ông cụ, dáng vẻ như một đứa trẻ, trước giờ khó mà nhìn thấy được. Tạ Vũ bị đẩy ra, đứng ở bên cạnh cậu, thoáng sững người, tựa như ngạc nhiên, nhưng cũng tựa như khó hiểu.
Ông cụ ngẩng đầu nhìn anh, sau đó lại chầm chậm nhìn Tống Trạch, hai mắt ông khẽ nheo lại như dò xét. Khoảng vài giây sau, mới như nhớ ra gì đó mà mở to mắt, nét mặt tràn đầy vui vẻ, mừng rỡ: "Tiểu Trạch? Là cái cậu... À, bạn thuở nhỏ của tiểu Vũ!"
Ông gật đầu tấm tắc, càng nhìn khuôn mặt tươi tắn của Tống Trạch, ông càng nhớ tới khung ảnh được đặt trên kệ tủ. Có lần ông hỏi, Tạ Vũ chỉ trả lời cho ông vài câu qua loa, nhưng lại đặc biệt khiến ông không tài nào quên được. Vì khi đó, trên nét mặt của Tạ Vũ tràn đầy hoài niệm và vui vẻ khó tả, thậm chí nó còn là một trong những lần hiếm hoi ông thấy thằng bé cười.
Tống Trạch và ông hàn huyên đôi câu, cậu thật sự là tôn trọng ông từ tận đáy lòng. Tuy chỉ là hàng xóm, nhưng ông luôn ở bên, quan tâm và để ý Tạ Vũ, nhiều lúc xem anh như là cháu trai của mình.
Hai người vừa nói được vài câu, thì đội dọn dẹp mà trước đó Tống Trạch đã gọi liền tới. Ông cụ bảo cả hai qua nhà ông ngồi chơi rồi đợi họ dọn xong, nhưng Tống Trạch lại nhã nhặn từ chối, bảo rằng muốn chỉ đạo họ dọn dẹp và sửa sang lại. Cậu hẹn ông khi nào hoàn thành hoặc hôm khác sẽ ghé thăm sau.
Ông cụ bị con dâu gọi, đành gật đầu thoả thuận, để hai đứa đi vào trong. Nhìn cánh cửa bên cạnh được đóng lại, ông cong khoé môi cười nhẹ, hốc mắt không hiểu sao có cảm giác nóng ran.
Nhớ lại cái ngày lần đầu tiên ông gặp Tạ Vũ. Một đứa trẻ có chiều cao chỉ ngang bằng ông, khi đang ngồi trên chiếc xe lăng. Đứa trẻ ấy chẳng nói chẳng rằng, suốt ngày luôn sụ mặt, dáng vẻ lẻ loi đến lạ.