Xuyên Thành Tiểu Thiếu Gia Pháo Hôi

Chương 70: "Em đây."




Lời khẩn cầu ngắn ngủi rót vào tai khiến trái tim của Tống Trạch tựa như đang lâng lâng. Cậu chăm chú nhìn anh, cảm giác dường như Tạ Vũ trước mắt giờ đây không còn cảm giác khó hiểu nữa, mà thật là thân quen theo một khía cạnh nào đó.

Nếu quay trở về lúc trưởng thành, Tống Trạch tư hỏi liệu mình có thể thấy được một Tạ Vũ yếu đuối và bất lực đến nhường này. Tạ Vũ còn sót lại trong ký ức cậu là một tên đứng đắn mặt lạnh, có thể nói ra cụm từ “Anh yêu em” mà khuôn mặt không hề nổi lên dù một chút gợn sóng. Anh không để tâm bị người ta coi thường, bỏ ngoài tai những lời mỉa mai, lạnh lùng thản nhiên mặc người đời chỉ trỏ.

Tống Trạch lại nghĩ, dù hai người có khác sau bởi vẻ ngoài hay khí chất đi nữa thì vẫn là Tạ Vũ, anh của lúc này hay của mai sau đều phảng phất trên mình một thứ gọi là cô đơn. Khi không có cậu, đều một thân một mình, một ngọn đèn một chiếc bóng quạnh hiu, cô độc đến xót xa.


Tống Trạch thở dài một cái, không hiểu sao khoé môi cong lên, xấu xa hỏi lại: "Anh vừa nói gì vậy?"

Cứ ngỡ Tạ Vũ sẽ không dám nói nữa, nhưng nào ngờ anh vẫn lặp lại: "Ở lại với anh."

"..."

"Tống Trạch..."

Tống Trạch đương nhiên là sẽ không rời đi, ánh mắt cậu cũng không thể rời khỏi khuôn mặt của anh: "Vâng, em không đi đâu cả. Vẫn ở lại đây với anh."

Lời vừa dứt, cậu không nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, mà chỉ nghe thấy Tạ Vũ thở hắt một hơi dài, như vừa trút được gánh nặng.

...

Ánh đèn của các toà nhà cao tầng len qua kẽ rèm, rơi trên mặt sàn, chập chờn tựa ánh trăng. Tạ Vũ trong không gian thiếu sáng, con ngươi phản ánh cứ nhìn đăm đăm vào khuôn mặt của người bên cạnh: "Tống Trạch."

Tống Trạch sắp ngủ đến nơi thì bị gọi, lèm bèm đáp một tiếng: "Ừm?"


"Cảm ơn em."

"Gì cơ?" Nghe vậy, cậu liền mở hai mắt, nhíu mày nhìn anh.

"Nếu không có em, chỉ e là giờ này anh đã đến gặp Tạ Hiến rồi gặp chuyện."

Tống Trạch vùi đầu vào trong chăn, cười cười: "Khổ thân Quang Quang và Triệu Bân, ra sức ngăn cản anh nhưng bây giờ lại không được anh nhớ đến."

Tạ Vũ ngẫm nghĩ, rồi lắc đầu một cái: "Vậy thì cảm ơn em vì năm đó đã thành người nhà của anh."

"Cảm ơn gì chứ? Tự nhiên hôm nay khi không lại nhắc đến."

Tạ Vũ rũ mi mắt, từng câu từng chữ đều chất chứa sự ấm áp trầm lắng: "Có lẽ em cũng biết, bố mẹ anh từ khi anh lên cấp hai họ đã đi rồi. Sau đó ông nội cũng không để ý gì nhiều đến anh, chỉ còn người chú là Tạ Hiến."

Nhắc đến Tạ Hiến, toàn thân Tạ Vũ lại khẽ run một cái vì giận. Tống Trạch nhanh chóng duỗi tay từ trong chăn ra chạm đến bắp tay anh.


Tạ Vũ thoáng bình tĩnh, lại kể tiếp: "Hồi đầu ông ta thường xuyên quan tâm anh, sau đó khoảng một năm thì liền chuyển anh ra ngoài, bảo anh hãy cố gắng tự lập. Rồi dần dà những lời quan tâm ít đi, anh khi đó quả thật không nghĩ gì nhiều. Nhưng giờ đây khi xem xét lại, có lẽ những lời quan tâm khi đó dần ít đi thì cũng là lúc những thứ mà bố anh để lại cho anh đã sắp sửa cạn kiệt."

"..." Tim Tống Trạch hơi thắt lại, cậu vỗ nhịp nhàng lên bả vai anh.

Tạ Vũ vẫn kể lưu loát, từng câu từng chữ tuôn ra đều mang theo cảm xúc đã dồn nén bấy lâu: "Anh có lẽ từ lâu cũng đã nhận ra bản thân là cái gai trong mắt của đám người Tạ gia rồi đi, chẳng qua chỉ là... chỉ là anh không muốn thừa nhận. Anh không thiếu tiền tiêu, cũng không cần tài sản của Tạ gia, thứ anh cần chỉ đơn giản là..."
Tống Trạch nhích người, ôm lấy vai anh. Khiến cho lời tiếp theo của Tạ Vũ không thể tiếp tục, anh đột ngột trở người xoay lưng về phía cậu.

Hai mắt chăm chăm nhìn vào kẽ hở trên rèm, những lời chôn chặt nơi đáy lòng đã quá nhiều, quá nặng nề, Tạ Vũ không cần sự thương hại giả tạo mà chỉ cần một người im lặng lắng nghe, nghe anh phát tiết tất thảy oán giận: "Bố mẹ mất thì sao chứ? Không lẽ bố mẹ mất rồi anh liền trở thành người dưng? Được thôi, tốt thôi, một mình anh sống ở nơi này cũng tốt chán, không ai quản thúc cũng không ai dạy dỗ, có đập phá đồ đạc đến sập nhà cũng chẳng ai nói gì. Em bảo có phải không? Tiền, tiền tiền, họ chỉ biết đến tiền thôi, có nhiều tiền thì sao chứ? Tiền còn quan trọng hơn sinh mạng của anh trai? Tiền còn có thể vô duyên vô cớ cướp đi mạng sống của người khác ư?"
Tống Trạch lặng lẽ giúp anh kéo chăn, bàn tay đặt lên lồng ngực đang phập phồng của anh: "Tạ Vũ, ngủ đi anh, đừng suy nghĩ nữa."

Tạ Vũ không lớn không nhỏ phát ra âm thanh khịt mũi. Tống Trạch kìm nén những cảm xúc đang dậy sóng, cất lên giọng nói trầm ấm: "Tạ Vũ, Tạ Vũ. Anh đừng nghĩ nữa."

Như tỉnh lại sau một hồi chìm đắm vào quá khứ, Tạ Vũ không nói thêm gì nữa, mệt mỏi gọi một tiếng: "Tống Trạch."

"Em đây." Cậu nói, ghé sát bên tai, vòng tay ôm anh khẽ siết chặt: "Tạ Vũ, em vẫn ở đây."

...

Bình minh tĩnh lặng yên ả, chim chóc còn đang say giấc. Tống Trạch chậm rãi rút tay lại. Tạ Vũ đã ngủ rất say. Ngoài cửa sổ giờ đây dường như đã ngập tràn ánh ban mai.