Xuyên Thành Tiểu Thiếu Gia Pháo Hôi

Chương 66: Trân trọng từng giây phút




"Lấy kí ức của tôi?" Tống Trạch quyết không buông tha cho hệ thống, nói tiếp: "Tại sao lại là ký ức? Tại sao lại là kí ức của tôi về Tạ Vũ?"

Không hiểu sao, đôi mắt dần trở nên ửng đỏ, Tống Trạch cúi đầu lẩm bẩm: "Tại sao lại là kí ức đẹp nhất của tôi?"

Hệ thống nhất thời trở nên bối rối, nó không biết nên nói làm sao. Cũng bởi vì đó là “kí ức đẹp nhất” của Tống Trạch nên mới đáng giá để đổi lấy một lần sống lại.

Cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng, hệ thống không dám nói, Tống Trạch cũng như đang thất thần. Mãi một lúc lâu sau, chẳng ai biết là đã trôi qua bao lâu, Tống Trạch mới ngước mặt lên, thần sắc hiện tại của cậu xem ra đã ổn định hơn so với khi nãy.

Tống Trạch: "Tôi có thể lấy một thứ khác để đổi lại số ký ức còn thiếu của mình không?"


[A...] Hệ thống im lặng khoảng vài phút mới ngập ngừng đáp lại: [Không, không thể...]

Tống Trạch thở dài, giấc mơ vừa rồi đã cho cậu biết nhiều thứ, nhưng về Tạ Vũ thì lại vẫn còn rất mơ hồ. Cậu biết được nguyên nhân đằng sau việc công ty phá sản, chuyện thương trường, chuyện gia đình, vân vân mây mây... Nhưng những khung cảnh xuất hiện Tạ Vũ thì lại rất mù mờ, như thể chỉ là một giấc mộng mị.

Bỗng lúc này, cánh cửa phòng bệnh được mở ra. Tống Trạch đưa mắt nhìn sang, rất nhanh đã nhìn thấy Tạ Vũ đầu tóc bù xù, gương mặt nhợt nhạt và một đôi mắt thâm quầng như gấu trúc.

Cậu cả kinh trợn tròn mắt, không lẽ chỉ mới mấy ngày mà anh đã tàn tạ như vậy?

Tạ Vũ cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu đang ngồi trên giường, anh vội vàng để cái hộp đang cầm lên bàn, chạy qua chỗ cậu, một tay nắm lấy tay cậu, một tay bấm chuông gọi y tá ở đầu giường, sau đó cúi người hỏi nhanh: "Em thấy thế nào? Có đau ở đâu không? Có đói bụng không? Có khát không? Em có muốn uống một chút nước không?"


Tống Trạch lắc, khoé môi hơi cong lên: "Em vừa gặp phải một giấc mộng rất đẹp."

Tạ Vũ không hiểu cậu đang nói gì, nhưng nhìn cậu vẫn cười được, cơ thể anh bấy giờ đã thả lỏng hơn phần nào, ngồi xuống bên mép giường: "Em có biết bản thân đã ngủ trong bao lâu không?"

Tống Trạch chớp chớp mắt: "Vài ngày?"

Tạ Vũ nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đã gầy đến hóp lại của cậu, thở dài một tiếng: "Đã hơn một tuần trôi qua rồi."

Cậu hơi há miệng khó tin, nhưng suy ngẫm lại một chút, hình như khoảng thời gian cậu ở trong mơ cũng đã trôi qua tận mấy tháng rồi.

Nhớ lại, cậu càng cảm thấy những ngày vừa rồi thật quá phí phạm thời gian. Tống Trạch đưa đôi mắt nóng rực nhìn về Tạ Vũ.

Đúng vậy, có một thứ cậu nhớ cực kỳ rõ. Người này, kiếp trước sắp sửa thành đối tượng được cậu cầu hôn, cũng là tên người yêu đáng giá nhất của cậu!


Tống Trạch cười một tiếng trong lòng, cậu quả thật chỉ muốn mắng bản thân ngàn vạn câu. Mới vài ngày trước đây thôi, cậu còn tự mình bổ não ra hàng loạt câu chuyện rầu rĩ. Cuối cùng giờ đây lại thành ra là cậu tự ghen tị tự dằn vặt với chính bản thân mình.

Tạ Vũ bị ánh mắt kia nhìn mà khuôn mặt cảm thấy nóng ran, anh ho một tiếng, đang định đứng lên để đi hỏi xem y tá đâu rồi, sao mãi vẫn chưa thấy tới, thì tay áo bất ngờ bị nắm lấy.

Tống Trạch suy nghĩ, cậu nhất định phải trân trọng từng giây từng phút hiện tại, nhắm làm được chuyện gì thì phải làm được ngay. Bởi vì để có được những giây phút này, cậu phải đánh đổi bằng một thứ rất trân quý trong cuộc đời, cậu không thể nào để hai người phải bỏ lỡ nhau một khoảng thời gian dài như trước đây nữa.
Tống Trạch ôm lấy bả vai Tạ Vũ: "Em thật sự rất sợ, sợ một ngày nào đó..." không thể nhìn thấy anh nữa.

Những lời sau cùng Tống Trạch vẫn là không nói ra được, vì hiện tại nếu cậu không đầu không đuôi nói một câu như vậy, có khi lại làm cho Tạ Vũ lo lắng đến mất ngủ.

Nghe thấy những tiếng nói yếu ớt, như đang cần một người ở bên của Tống Trạch. Thân hình Tạ Vũ cứng đờ đến mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Anh vươn tay ôm lại cậu, mặc dù hiện tại rất muốn ôm chặt người vào tận lồng ngực, song vẫn là lo cho cơ thể đang bị thương của cậu, nên chỉ dám dùng đến một chút sức ít ỏi.

Tạ Vụ nhẹ giọng nói: "Có tôi ở đây, có tôi vẫn ở đây với em."

Ngay lúc này đây, cánh cửa phòng bệnh lại một lần nữa được mở ra, vị bác sĩ khoác trên mình cái áo blouse trắng bước vào, theo sau đó à một nữ y tá khá trẻ.
Bác sĩ nhìn thấy cảnh tượng trước mặt liền hơi sững người, nhưng ông vẫn là cố trấn tĩnh, hắng giọng một cái, tạo ra tiếng động nhằm kéo giãn khoảng cách của hai con người kia ra.

Nghe thấy âm thanh, cả hai hồi thần, nhanh như cắt mà buông lỏng nhau ra. Tạ Vũ đứng thẳng người, đưa tay sờ sờ vành tai đang dần đỏ lên.

Bác sĩ vốn không muốn nghĩ gì sâu xa, nhưng nhìn biểu cảm này của hai người, không muốn nghĩ song bắt buộc cũng phải nghĩ. Ông thở dài, lắc đầu.