Cô gái đầu tiên di dời chủ đề, lúc này quay sang nói nhỏ với Lâm Mịch: "Nè chị Lâm, có ai lọt vào mắt xanh của chị không?"
"Ừm..." Lâm Mịch nhìn chăm chú, suy ngẫm một lát, khoé môi đột nhiên cong lên: "Triệu Bân."
Cả đám con gái đang bàn tán, bị câu trả lời này của cô ta làm cho sững sờ. Cô gái nọ đành cười gượng gạo nói tiếp: "Ồ? Em thấy Tạ Vũ cũng đẹp trai mà, rất hợp với chị."
Lâm Mịch lắc đầu, trề môi chê bai: "Không, tên đó ngoài cái họ ra thì chả làm được gì cả. Địa vị ở Tạ gia bé nhỏ đến mức, chỉ cần búng tay một cái đã bay. Người như thế sớm muộn cũng sẽ bị thanh trừng khỏi cái gia tộc nguy hiểm ấy. Nếu mà bám vào thì chỉ có tương lai mù mịt."
"Vậy còn Trịnh Quang thế nào? Em thấy cậu ta rất đáng yêu, lại còn rất có địa vị."
Lâm Mịch lại lắc đầu: "Trịnh gia quá phức tạp, quá nhiều nối nguy hiểm. Họ còn loại bỏ đối thủ cạnh tranh bằng hình thức cướp đi sinh mạng. Nếu mà vào đó, biết đâu có ngày tôi cũng sẽ bị vạ lây."
Lúc này khoé môi của Lâm Mịch đột nhiên lại nhếch cao, cô cười khẩy: "Ai cũng được, ngoại trừ đám người Tống gia."
"Sao, sao vậy?"
"Hồi còn ở nước ngoài, Tống gia và Lâm gia chính là đối thủ một mất một còn trên thương trường."
Giọng Lâm Mịch trả lời một cách nhạt nhòa. Phải, cũng chính vì lão già Tống Minh Thành kia, mà Lâm gia của nhà cô ta mới phải từ bỏ sản nghiệp đang phát triển, dời về cái thành phố chết tiệt này để gây dựng lại từ đầu.
Đại sảnh rộng lớn, khắp nơi vàng son lộng lẫy, phải gọi là quá mức xa xỉ.
Tống Trạch nhìn Trịnh Quang khuôn mặt không đổi sắc khước từ một đám người tới trò chuyện, cả những đám người khác đang có ý định lại gần cũng chỉ có thể âm thầm nhìn theo, không dám tiến đến quấy rối.
Nhưng dù sao thì thiếu gia Trịnh gia quả thật có tư cách như vậy. Nên ngoài việc xấu hổ trong lòng ra, họ không còn thứ gì khác để ý kiến.
---
Sau khi tách được khỏi đám con gái buôn chuyện, Lâm Mịch quyết định đi đến chào hỏi bốn vị thiếu gia mà mình đã chính tay viết thiệp mời.
Cô ta uyển chuyển đến gần bàn của họ, vừa nâng ly rượu của mình lên vừa nói: "Thật ngại quá, tôi nãy giờ mải mê trò chuyện với mấy chị em, nên bấy giờ mới xuống đây gặp mặt các cậu."
"Vậy thì thật sự tốt quá." Nói rồi Lâm Mịch nở một nụ cười nhưng trong tâm thì lại không mấy vui vẻ.
Cả năm người cũng nâng ly, nói vài câu xã giao với nhau, nhưng trên môi ai nấy cũng đều giữ một nụ cười tiêu chuẩn từ đầu đến cuối. Đặc biệt là Trịnh Quang và Tống Trạch, hai con người đã biết quá nhiều, nên nụ cười lại càng tạo ra cảm giác xa cách hơn hẳn.
Khoảng vài phút sau, khi Lâm Mịch sắp sửa phải đi qua nơi khác, thì đột nhiên có một người quản gia chạy đến tìm cô ta.
Vừa nhìn thấy cái thứ dài ngoằn hai mét có thể cử động đang ở trên vai ông quản gia, Tống Trạch tức thì đưa tay nắm lấy bả vai Tạ Vũ đang ngồi bên cạnh.
Cậu đầu tiên là run rẩy, sau đó óc ác da gà bắt đầu nổi lên từng cơn, sống lưng như có cảm giác lạnh lẽo. Chính là cái kiểu, nếu như thứ kia thật sự đến gần thì cậu sẽ liền lập tức ngất xỉu tại đây.
"Ôi chao, tỉnh rồi sao?" Lâm Mịch đón lấy con trăn từ ông quản gia, cô vừa cười cười với nó vừa quay sang giới thiệu với bốn người kia: "Bé cưng của tôi, tên là Mith. Trông đáng yêu chứ?"
Tống Trạch hơi nghiêng nửa người trên, né ra sau, giọng nói khẽ run run: "Đáng, đáng yêu... Sở thích của Lâm nhị tiểu thư thật đặc biệt."
Lâm Mịch mỗi khi nghe thấy ai đấy nhắc đến vật cưng của mình là liền không giấu nổi cảm giác vui sướng. Cô ta đưa đầu của con trăn lại gần với Tống Trạch hơn: "Đúng đó, đáng yêu lắm luôn. Cậu Tống xem này, mắt nó thật ra có hai màu đấy."
Quả thật là có hai màu. Nhưng Tống Trạch vẫn không gạt bỏ được cảm giác khϊếp đảm.
Cậu đang định vươn tay lấy cho mình một ly nước, thuận tiện có thể né tránh cái thứ kia. Nhưng vừa nâng tay lên, đại não đột nhiên truyền đến một trận đau nhói, cảm giác mê man cùng không trọng lực bỗng xuất hiện.
Cậu nhờ nắm lấy bả vai ai kia, mới không khiến bản thân mình nghiêng ngả.
Thân thể như đạp hụt, đồng thời linh hồn như thể bị lột ra khỏi thân xác, cảm giác đau đớn như nước thủy triều tràn vào toàn thân.
Chỉ trong nháy mắt như vậy, cậu cảm giác mình đau đến sắp ngất đi.
Nhưng sự việc này chỉ xảy ra trong một giây.
Kịch liệt tới, cũng kịch liệt rời đi.
Thân thể Tống Trạch cứng ngắc, đôi mắt im lặng nhìn thẳng vào cái con trăn kia. Mặc dù một giọt mồ hôi lạnh đang từ bên mặt lăn xuống, nhưng cậu vẫn chăm chú nhìn nó. Như thể đang muốn tìm lại cái cảm giác vừa rồi và xác định rốt cuộc thứ đấy là gì.
Sắc mặt thiếu niên một lúc tái nhợt thêm, ẩn hiện bên dưới ngọn đèn làm cho người ta nhìn vào liền có cảm giác như đang bệnh tật. Cậu thở hắt ra một hơi, đầu ngón tay lạnh lẽo khẽ run rẫy.