Xuyên Thành Tiểu Thiếu Gia Pháo Hôi

Chương 60: Dịu dàng nhưng chật vật




"Anh Vũ, tìm thấy anh rồi nha."

“Anh Vũ” phiên bản thu nhỏ rời khuôn mặt đang khóc nhè ra khỏi đầu gối, ngước mắt lên nhìn cậu nhóc con hóm hỉnh đang đứng trước mặt.

Nhóc con hóm hỉnh – sở hữu khuôn mặt hết chín phần giống Tống Trạch, đưa tay xoa xoa đầu “anh Vũ”, sau đó lại nắm lấy tay, kéo anh đứng dậy. Vừa hí hoáy phủi quần áo cho đứa kia vừa cười hì hì: "Lần sau anh đừng có chạy lung tung nữa nha. Mọi người rất lo luôn đó."

"Nhưng mà..." Tạ Vũ phiên bản thu nhỏ, khịt khịt mang theo giọng mũi nói lại: "Anh sợ con đó lắm..."

Nói rồi lại khóc tiếp, Tống Trạch thu nhỏ không còn cách vào khác, đành vỗ một cái thật nhẹ lên đầu anh, hất cằm nói: "Nếu anh mà còn khóc nhè nữa là tiểu Trạch không chơi với anh đâu. Mẹ từng nói, nam nhi là phải dũng mãnh, khóc nhè chỉ dành cho nữ nhi yếu ớt thôi. Mà tiểu Trạch thì ghét mấy nhỏ con gái lắm."


Thật ra thì... chẳng có mẹ nào ở đây nói vậy cả, tất cả vốn chỉ là do Tống Trạch nhỏ tự do sáng tác, tự biên tự thoại mà thôi.

Tạ Vũ thu nhỏ nghe vậy, lập tức ngừng khóc, đưa mu bàn tay lau qua lau lại mặt mũi, sau đó gắng gượng cười lên một cái: "Vậy thì anh... không khóc nữa."

"Phải vậy chứ." Tống Trạch nhỏ lấy từ trong túi ra, lau sơ mặt và tay cho Tạ Vũ nhỏ, rồi nắm lấy tay kéo người đi, vừa đi cậu vừa nói: "Chúng ta mau quay về thôi, mọi người chắc cũng sốt ruột lắm rồi đó."

...

Tống Trạch khi này bừng tỉnh, những đoạn sau đó đều như bị xoá đi mà chỉ còn lại cảm giác mơ mơ hồ hồ giống với trước đây.

Cậu lại theo thói quen đưa tay day mạnh trán, cố nhớ lại mọi chuyện sau đó. Nhưng có day cỡ nào cũng vô ích, ngoại trừ cuộc đối thoại kia ra, những thứ khác cậu đều không thể nhớ lại dù chỉ là một cái cây cọng cỏ.


Tuy nhiên còn có một thứ khác lại đang đi kèm với đoạn đối thoại, như một mảnh ký ức trong suốt, có chút rõ ràng chạy qua đại não. Một ngày hè nắng ấm, một mùi hương cỏ cây phảng phất xung quanh, một cái chạm lên làn tóc tơ mỏng manh.

Một mùa hè dịu dàng nhưng chật vật.

Lúc này cánh cửa phòng được mở ra, Tạ Vũ bước vào, trên tay là cái khay đang đựng một vài món ăn. Anh thấy Tống Trạch đã tỉnh liền mỉm cười, đặt khay lên một cái bàn trống rồi đi đến gần cậu: "Em thấy thế nào rồi? Có còn khó chịu gì không?"

Tống Trạch vừa rồi vẫn còn đang mê man nghĩ về giấc mơ, giờ đây khi nghe thấy âm thanh này liền tỉnh táo trở lại. Cậu đảo mắt nhìn xung quanh, xác định được bản thân hiện tại chắc chắn đã được họ vác lên giường. Rồi quay sang lắc đầu với Tạ Vũ: "Không còn, em thấy đỡ hơn nhiều rồi."


Nghe vậy, nét mặt Tạ Vũ mới dần tốt hơn, anh đi đến cái bàn đang đặt khay chuẩn bị xong xuôi hết thảy mọi thứ: "Ăn chút gì nhé?"

Bụng của Tống Trạch bấy giờ cũng đã sắp đói đến cồn cào, cậu chậm rãi bước xuống giường rồi lê cái thân tàn đến bên cạnh bàn trà.

...

Sau khi dùng bữa xong, Tống Trạch vừa uống nước vừa hỏi: "Em đã ngủ bao lâu rồi?"

Tạ Vũ một tay thu dọn chén dĩa, một miệng trả lời cậu: "Không lâu lắm, chỉ khoảng chừng mấy tiếng thôi."

"Vậy bây giờ mấy giờ rồi?"

"Hơn nửa đêm."

"??" Hai mắt Tống Trạch hơi mở to: "Em ngủ lâu đến như vậy?"

"Vừa nãy Trịnh Quang có cho gọi bác sĩ riêng đến, ông ấy bảo em vì bị thiếu ngủ nên mới ngất đi." Hỏi một đằng, Tạ Vũ trả lời một nẻo. Xong anh đi đến bên tủ đầu giường, lấy ra một túi giấy đựng thuốc, đưa cho Tống Trạch: "Ông ấy kê cho em đơn thuốc, dặn tôi sau khi em thức dậy thì nấu gì đó cho em bỏ bụng rồi kêu em uống thuốc. Giờ thì ăn cũng đã ăn xong rồi, nên em mau uống thuốc đi."
Nhận lấy thuốc từ trong tay của anh, Tống Trạch từ từ mở ra xem. Quả nhiên đúng như cậu dự đoán, đa phần đều là những viên thuốc có kiểu dáng và màu sắc quen thuộc.

Tống Trạch lấy thuốc ra để trên lòng bàn tay, đếm đếm vài cái cho lấy lệ rồi hai liều uống thành một liều. Ực một cái đã đi tong sáu viên thuốc ngủ loại nhẹ cùng bốn năm viên dưỡng chất.

Đến khi Tạ Vũ quay lại thì nhìn thấy cậu đã uống thuốc xong, hiện đang ngồi trên giường, dáng vẻ một chân trên một chân dưới, trông cà lơ phất phơ như thể chán đời.

Nháy mắt thấy Tạ Vũ đi vào, Tống Trạch không nói gì, cộng thêm một gương mặt không biểu cảm, ngoắc ngón tay ra hiệu cho anh lại gần.

Tạ Vũ hơi khó hiểu, anh bước chậm từng bước qua chỗ cậu. Ngay khi đầu gối cả hai gần như chạm nhau, Tống Trạch tức thì túm lấy eo anh, cả khuôn mặt vùi sâu nơi cơ bụng.
Cậu không say nhưng lại lèm nhèm nói: "Mấy bữa nay trong đầu anh suy tư đến chuyện gì à? Hay là vẫn còn nghĩ đến chuyện hôm đó?"

Nghe thấy câu hỏi cả lưng của Tạ Vũ đột nhiên căng cứng, cánh tay đang vòng qua bên eo của anh cũng như cảm nhận được mà siết chặt hơn.

"...." Tạ Vũ còn đang không biết nói sao thì đột nhiên bị Tống Trạch dùng sức vật ngã xuống giường.

Cả hai cũng nằm trên giường mặt đối mặt, mắt đối mắt mà nhìn nhau. Một lúc sau vẫn không ai ngoảnh mặt đi, như thể đang chơi một trò chơi mà chỉ cần tránh đi ánh mắt ấy là sẽ lập tức bị thua.

Tạ Vũ quả nhiên vẫn thua, anh thở ra một cái nhè nhẹ nhưng nặng hơn nhịp thở bình thường, ánh mắt khẽ di dời xuống đôi môi của cậu, giọng nói nhỏ như thể phát ra mà không muốn ai nghe thấy: "Đúng là, tôi vẫn còn nghĩ đến nó."