Xuyên Thành Tiểu Thiếu Gia Pháo Hôi

Chương 56: Bóng rổ




Trời đã bắt đầu trở lạnh, dự báo thời tiết còn thông báo có lẽ mùa đông năm nay sẽ kéo đến nhanh hơn so với hàng năm. Tốp năm tốp ba đám học sinh nữ nối đuôi nhau chạy vào phòng học, như chỉ sợ cái khí lạnh bên ngoài chạm đến làn da.

Nhưng cũng phải thôi, vì đến tận bây giờ nhà trường vẫn chưa có bất kì thông báo nào về việc thay đổi đồng phục mùa đông. Ai nấy dậy sớm thì còn có thời gian mặc thêm mấy cái quần giữ nhiệt, áo khoác bông dày cộm, nhưng ai dậy trễ thì chỉ có nước khoác đại cái bộ đồng phục mùa thu mỏng tênh này rồi đi.

Tuy nhiên trái ngược với đám con gái trong này, bên ngoài sân trường, đám con trai tâm thần bất bình thường đang chạy nhảy qua lại khắp sân bóng. Cả người hừng hực sức sống, giọng nói hô hào, oang oang hết cả lên.

"Soái ca cố lên!!!"


"Truyền qua đây, bên này này."

"Kèm chặt người đi. Kèm hai luôn đi." Đoàn Gia Lâm là tràn đầy sức sống nhất, cổ họng rống to đến mức, có khi tất cả mọi người trong trường ai ai cũng đều có thể nghe thấy: "Chết tiệt, mấy thằng này. Kèm hai, là kèm hai người họ, kèm chặt hai cái người đang chạy kia kìa."

Thiếu niên cười lớn một tiếng rồi lách qua hàng người, truyền quả bóng chuẩn xác vào trong tay cậu trai ở trước mặt. Cậu trai với mái tóc màu hạt dẻ nhanh chóng chạy qua ranh giới đội bạn, cậu ta và hai tên đang kèm chặt cùng lúc bật lên ngay bên dưới lưới. Nhưng chỉ trong nháy mắt, hai tên kia đã bị đánh bại, quả bóng nằm trọn trong rổ, rơi bịch xuống sân.

Cậu trai vừa làm bàn thắng đẹp mắt vừa rồi – Trịnh Quang chạy đến đập tay với người vừa truyền bóng: "Cú truyền đẹp đấy."


Thiếu niên vừa thực hiện cú truyền đẹp – Tống Trạch thở hổn hển do đã lâu không chạy nhảy để chơi cái trò này, uể oải nâng cánh tay đập lại: "Cú úp rổ đẹp đấy."

Ngoài hai người ra còn có cả Tạ Vũ và Triệu Bân đang chơi vai trò hậu vệ đứng đằng sau.

Bốn người họ vốn dĩ không muốn mới sáng sớm đã phải đổ mồ hôi, nhưng vì Đoàn Gia Lâm cứ mè nheo mãi nên mới đành phải gật đầu đồng ý. Mà dù sao, hai tiết đầu hôm nay đột nhiên được cho nghỉ, cứ ngồi trong lớp một hồi cũng rất chán, nên thôi chơi một chút cho vui cũng được.

Người đã rủ rê bốn người này xuống đây – Đoàn Gia Lâm khuôn mặt não nề tràn đầy hối hận, cậu ta lúc sắp xếp đội vì sợ thực lực và chiều cao của Tạ Vũ và Triệu Bân nên mới bắt hai người làm hậu vệ, không cho họ công chính. Nào ngờ đâu, hai con người trước mặt này nhìn dáng người gầy hơn và chiều cao thấp hơn vài centimet, nhưng kết quả cũng chẳng thay đổi gì. Một tên thì truyền bóng chuẩn đến từng milimet, tên còn lại bật cao còn nhanh hơn cả mấy thằng to xác với chiều cao cây xào.


Đoàn Gia Lâm hai tay chống đầu gối, miệng lại la lối: "Tôi, tôi không cho hai cậu công nữa!"

"Nè, quá đáng à nha." Trịnh Quang một tay chống hông một tay chỉ vào cậu ta: "Cậu không cho hai người kia công thì cũng thôi đi, đến cả bọn này cũng không cho. Sao thế? Thua quá, mất luôn lòng tự tôn của đàn ông rồi à?"

"Tự tôn cái rắm, ông đây chả cần nữa."

"Vậy thì bọn này đành nghỉ, để các cậu chơi tiếp vậy." Tống Trạch phất tay, xoay người như muốn đi vào trong.

Tự tôn cái rắm – Đoàn Gia Lâm quả nhiên nói bỏ là bỏ, cậu ta chẳng cần có tự tôn gì nữa, chạy đến giữ lấy Tống Trạch: "Ây đại ca, tôi muốn chơi với các cậu. Các cậu chơi đỉnh lắm, làm tôi có thể thăng cấp kỹ năng. Các cậu đi rồi, tôi so tài với ai được chứ?"

Tống Trạch nhún vai, tỏ vẻ 'Cậu chơi với ai mặc xác cậu'. Toàn thân mệt đến mức không hề để ý đến tay của cái tên thiếu lòng tự tôn kia đang để ở nơi nào.
Tạ Vũ đang đứng đằng sau khi này lập tức nổi đóa, nét mặt đanh lại, đen sẫm như thể gió bão sắp sửa kéo đến. Anh nhanh chóng bước qua, dùng sức lôi cái tên không biết điều đang bám lấy thiếu niên ra. Kí lên đầu cậu ta một cái rồi lườm nguýt: "Cậu ấy mệt rồi, cậu ấy muốn nghỉ. Cậu muốn so tài thì đến tìm tôi này."

"Ô, giáo thảo?" Đoàn Gia Lâm hơi ngơ ngác vì tự nhiên bị kí đầu, cậu ta chớp chớp mắt nhìn tất thảy mọi người một lúc, rồi mới gãi đầu khó hiểu quay lại sân trong.

Tống Trạch nhìn thấy khuôn mặt khó ở của Tạ Vũ cũng chớp chớp mắt. Bấy giờ cậu mới ý thức được hình như vừa nãy Đoàn Gia Lâm hết kéo tay rồi lại kéo eo mình để lê lết. Tống Trạch nhoẻn miệng cười, cậu quyết định không vào lớp nữa, mà quay lại tiếp tục chơi để ngắm khuôn mặt đen thui của ai kia.
Nhưng sau vài lần mất điểm, Tống Trạch đành phải nghiêm túc sử dụng hết tất cả thực lực vốn có. Cậu không làm thiếu niên truyền bóng nữa mà dứt khoát dẫn bóng đảo hướng né tránh hàng phòng thủ ba người, rồi bật nhảy lên ném rổ ở vạch ba điểm.

Đoàn Gia Lâm và một vài người đã đứng sẵn dưới bảng rổ để bắt đầu giành bóng, ngay vào giây phút bóng bay đến, cậu ta tự mình phòng thủ bên dưới, vươn mình nhảy lên trước tất cả.

Nhưng đám người đang nhảy lên đó, chẳng ai ngờ rằng cú ném này lại không va vào bảng rổ, mà lọt thẳng xuống lưới.

Đoàn Gia Lâm lập tức lộ vẻ mặt kinh ngạc. Một vị trí ném xấu như thế, nếu là cậu ta thì cũng chưa chắc sẽ ném vào được, nào ngờ thiếu niên trước mặt này lại tự tin một cách ngông cuồng như thế. Trực tiếp ném bóng vào rổ mà chẳng cần xoay sở việc truyền bóng cho ai.
Quan trọng là cậu còn làm được nó một cách trót lọt.

Tống Trạch nghênh ngang hếch cằm một cái rồi cười lớn, vẫn không quên quay lại nhìn gương mặt mây bão của Tạ Vũ.

Nhưng vừa quay lưng đã bắt gặp anh đang cong khóe môi mỉm cười, một nụ cười cực kỳ trìu mến.

Gương mặt Tống Trạch nếu dùng lời diễn tả thì chính là lập tức đỏ bừng như quả gấc. Cậu kéo cổ áo lên giả vờ như đang lau vài giọt mồ hôi trên chóp mũi.

Thế là bấy giờ lại đến vành tai của người nào đó đỏ ửng như cánh hoa hồng. Anh nhanh chóng quay mặt di chuyển tầm mắt sang nơi khác.

Mặc dù mấy lần thiếu niên bật cao anh cũng thấy được cái sự thon thả ấy, nhưng khi hình ảnh cậu tự kéo áo lên thì nó lại khác xa hoàn toàn.