Sau khi nếm thử miếng bánh đầu tiên, vị nhân vật chính của buổi tiệc không hề có biểu hiện gì khác, chỉ gật đầu lia lịa.
Cuối cùng vẫn là không biết người kia thấy ngon hay dở, Tạ Vũ bèn ngập ngừng hỏi: "Mùi vị thế nào?"
Đang ngấu nghiến chiếc bánh ngon ngọt, Tống Trạch vô thức trả lời bằng giọng điệu trêu ghẹo: "Anh như nào thì bánh như nấy."
Hiện ra khuôn mặt đang hơi khó hiểu, người nào đó khẽ đánh ánh mắt cầu cứu sang hướng Trịnh Quang bên kia.
Rất nhanh liền đi đến cứu người EQ không được cao, Trịnh Quang khom người thỏ thẻ bên tai Tống Trạch: "Không có ai tự ăn bản thân mình đâu."
Như bấy giờ mới nhận ra vừa nãy mình nói gì, miếng bánh bị nuốt trộng tức thì nghẹn lại trong cổ họng, cậu hơi sặc, uống hết ly nước đang đặt trên bàn: "Nói chung là bánh ngon lắm."
Một lúc sau mọi người vẫn không ai có cảm giác buồn ngủ, người nào kia vẫn còn vương vấn tiếc nuối vì đã tu luyện được một chiêu thức mới nhưng lại không được dùng đến. Bấy giờ liền có cơ hội âm mưu lên kế hoạch, Trịnh Quang đầu tiên là đề nghị cả đám uống rượu cho dễ ngủ. Thế là quả nhiên chưa đầy nửa tiếng đã có người chứng minh cho câu nói "Uống rượu gục nhanh hơn uống bia"
Liên tục chuốc rượu cho hai nhân vật nọ, đến khi nhìn thấy dáng vẻ mặt đỏ tai hồng của họ mới dừng lại, Trịnh Quang nở một nụ cười gian manh, giọng điệu hào hứng nói nhỏ bên tai Tống Trạch: "Tiểu Trạch ơi, chúng ta cùng chơi nói thật hay thử thách nhé?"
Đầu óc tuy có hơi choáng váng, nhưng vẫn còn đủ ý thức để hiểu được trong câu nói kia của cậu ta muốn gì. Tống Trạch hướng ánh mắt nóng rực nhìn về phía người đang nâng ly tán gẫu cùng Triệu Bân bên kia. Cậu cười nhạt, khẽ gật đầu đồng ý: "Ừm, nhưng tôi không muốn người đầu tiên dính chưởng lại là mình đâu."
Ngoắc tay rủ rê hai người bên kia tham gia, đợi đến khi cả bốn đã xếp bằng ngồi quanh vỏ chai rượu, Trịnh Quang mới bắt đầu tính toán lực tay thật kỹ lưỡng, rồi nhẹ nhàng xoay.
Vỏ chai thủy tinh sau khi quay tròn vài vòng lúc này mới chầm chậm rồi dứt khoát dừng lại, phần đầu cổ chai thon nhỏ chĩa thẳng về hướng Tạ Vũ.
Khẽ nhếch miệng cười, Tống Trạch ngửa đầu uống cạn chai rượu trong tay, âm thầm khen ngợi kỹ năng thượng thừa của vị "huynh đài" kia.
Đôi môi cong nhẹ, Trịnh Quang thư thả vì sắp thực hiện được một mong muốn trong số những điều đã ước tính sau khi quay trở về: "Sự thật, hay thử thách?"
Đưa tay gãi đầu suy nghĩ một lúc, Tạ Vũ mới có thể cho ra chọn lựa: "Sự thật đi."
Nhất thời hơi bối rối, anh khẽ liếc nhìn Tống Trạch, tức thì sửa lời: "Vậy thử thách thì sao?"
"Thổ lộ những tình cảm mà trước đó chưa thể nói với mối tình đầu." Vậy là đã xong, giờ chỉ còn lại sự lựa chọn từ người kia, nhiệm vụ của Trịnh Quang đến đây là hết, cậu ta dựa người lên chân ghế sô pha, ngửa đầu đặt lên mặt ghế, hai mắt hướng tới ánh đèn hoa trên trần. Trong đầu chầm chậm lướt qua những hình ảnh ngốc nghếch mà bản thân đã chứng kiến được từ hai con người nào đó.
Yên lặng vây kín khắp xung quanh phòng khách, phải tới một lúc lâu mới nghe thấy giọng nói nhỏ xíu phát ra từ khẽ răng của ai kia.
"Tiểu Trạch..."
Khi này mới đặt chai rượu rỗng tuếch trong tay xuống bàn, Tống Trạch thẳng lưng nhìn anh: "Có chuyện muốn nói với em?"
Đầu anh càng lúc càng cúi gập xuống, che đi mọi biểu cảm bấy giờ đang xuất hiện trên khuôn mặt, giọng nói ngập ngừng từng chữ: "Ừm... có chuyện..."
Tuy nhiên lời còn chưa nói ra, thiếu niên đối diện đã hơi mất kiên nhẫn. Có lẽ là vì hiện tại thứ hướng về cậu chỉ là một cái đỉnh đầu đen mượt, chứ không phải là đôi mắt sâu thẳm nhưng sáng như sao trời mà cậu muốn thấy. Tống Trạch chen ngang hỏi lại anh: "Thật sự là muốn nói với em?"
Thế là người nào đó bắt buộc phải ngẩng đầu lên, anh nhìn cậu, biểu cảm khuôn mặt nghiêm túc và chắc chắn: "Ừ, là muốn nói với em."
Cuối cùng cũng chịu nhìn về hướng này, Tống Trạch mỉm cười hài lòng, trước tiên là để lại một câu chúc ngủ ngon cho hai người kia, sau đó tiến đến nắm lấy cổ tay, kéo Tạ Vũ đi về phía cầu thang. Cả một quá trình đều nhanh đến nổi không để cho người kia kịp thời hoàn hồn.
Bước vào bên trong phòng, Tống Trạch tức khắc chống tay bên vai anh, giam lỏng khiến cho người kia phải mặt đối mặt, hai mắt nhìn cậu.
"Được rồi, bây giờ anh đã có thể tiếp tục."
Tấm lưng áp sát lên cửa ra vào, hô hấp Tạ Vũ hơi đình trệ, một loạt hành động vừa rồi của thiếu niên khiến anh quá bất ngờ, đến cả tâm lý đã chuẩn bị trước đó cũng liền tiêu tan.
"Tiểu, tiểu Trạch..."
"Sao?" Tống Trạch nói: "Không muốn nói ra nữa à?"
"Cái đó... em hình như uống hơi nhiều rồi."
Ánh mắt đâm thẳng vào con ngươi đen láy của anh, Tống Trạch giọng điệu mang nhiều phần nghiêm túc: "Em không có say."
"Vậy... em thật sự muốn nghe?"
"Nếu anh dám nói."
Lòng bàn tay nóng ẩm như đang rịn ra một lớp mồ hôi, Tạ Vũ hít một hơi thật sâu, không thể nhìn thẳng vào con ngươi cậu, mắt dần chuyển hướng xuống mũi, mũi hướng tim. Đôi môi liên tục mấp máy nhưng cổ họng thì lại như khô khốc không thể phát ra thành lời.
Người đối diện lần này đặc biệt kiên nhẫn hơn bao giờ hết, mắt cậu chăm chăm nhìn lên vành tai đang đỏ tía của anh.
Căn phòng lờ mờ ánh sáng có lẽ hơi lãng mạn theo một cách nào đó. Và rồi bấy giờ giọng nói trầm lắng ấy cũng đã chịu phát ra để xé tan bầu không khí yên tĩnh.
"Tôi đã thích em từ rất lâu..." Giọng Tạ Vũ dần lắng xuống: "Rất lâu."
"Chính sự ngây thơ, hồn nhiên và ấm áp của em đã chinh phục tôi."
"Ban đầu, tôi cứ ngỡ tại thời điểm ấy mình đơn thuần thích em, chỉ vì em là người duy nhất đưa tay ra. Nhưng không... dần dà tâm tư của tôi lại bắt đầu nảy sinh thêm nhiều thứ tham lam khác."
"Mỗi khi cảm xúc ấy ập đến, tôi đã rất lo sợ... sợ rằng bản thân sẽ vì quá tham lam mà chiếm đoạt sự tự do của em."
"Tống Trạch... Em không chỉ là người tôi thích... Em còn là nguồn sống duy nhất, là gia đình còn lại của tôi."
Hết chương.