Màn đêm buông xuống làm cho bầu trời như một màu mực tối, mặt biển đang yên ả gợn sóng cũng theo đó mà bị nhuộm thành một mảng không gian đen kịt. Chỉ còn vỏn vẹn hai tiếng ngắn ngủi nữa thôi, kim đồng hồ sẽ bắt đầu điểm sang một ngày mới.
Nhưng bấy giờ ở bên trong căn Villa nọ, đèn đuốc vẫn sáng rực từ trong ra ngoài, đặt biệt là phía phòng bếp, vẫn còn xuất hiện ba bóng người đang loay hoay như chuẩn bị một thứ gì đó.
Đều tay đánh mịn hỗn hợp bột và trứng, Tạ Vũ hướng mắt sang phía Triệu Bân đang đờ đẫn lựa khuôn: "Lấy cái bên trái ấy."
"Ồ" Hắn rất nhanh cầm lấy, đem qua chỗ anh: "Cái này à?"
Trịnh Quang hai tay đang cẩn thận rửa trái cây liền bĩu môi lèm bèm: "Đồ ngốc nghếch, vô tích sự."
"Nè, tôi nghe được đấy nhá." Vừa nói hắn vừa liếc xéo qua phía bên này.
Bất lực nhún vai, Triệu Bân lắc đầu lảng tránh. Thế là vô tình để ý tới nét mặt đang đựng tám chén chè của Tạ Vũ, hắn chợt nhớ ra chuyện kia, hỏi: "Hai người sau khi trở về phòng có nói với nhau lời nào không thế?"
Khẽ cau mày, ngẩng mặt lên, đầu óc đang rối như tơ vò của anh một lúc sau mới nhận ra được câu kia hỏi gì, khẽ lắc đầu trả lời: "Không nói được lời nào, người vừa tắm xong đã liền lên giường, trùm mền ngủ."
Để mớ trái cây sang một bên, Trịnh Quang chen lời: "Nếu anh cứ vậy mãi thì chỉ có bỏ lỡ cơ hội mà thôi. Dạo trước anh đâu có hoảng loạn như này, với cả gần đây bầu không khí giữa hai người không phải đã bắt đầu tự nhiên hơn rồi sao?"
"Đúng thế, cậu còn đắn đo chuyện gì nữa?" Triệu Bân thêm vào một câu, nhằm vực dậy tinh thần của người kia.
"Tôi không muốn em ấy vô tình bị liên lụy."
Là người hiểu điều này hơn ai hết, Trịnh Quang từ từ nhớ lại những hình ảnh vụn vặt của kiếp trước. Phải, cậu ta cũng từng để Tống Trạch bị cuốn vào chuyện riêng của mình. Chưa kể, khi đó cậu ta đủ thực lực để chống đỡ trong một thời gian dài. Còn bọn họ hiện tại thì chỉ là những thiếu niên mười bảy tuổi, cả một vị trí vững chắc trong giới hay một quyền hạn để hô mưa gọi gió, cũng chẳng có. Chỉ trách lúc đầu vì lo lắng cho chuyện của Tạ Vũ trước nên nhất thời lãng quên, Trịnh Quang bấy giờ âm thầm tính toán, lần này trở về phải mau chóng tìm cách dọn dẹp những thứ đáng e ngại kia.
Cậu ta cầm lấy rổ trái cây đã hơi khô, giọng điệu lảng tránh: "Làm gì với mớ trái cây này đây?"
"Để bên kia đi, lát nữa tôi làm." Đổ hỗn hợp bột ra khuôn, gương mặt Tạ Vũ vẫn không một chút gợn sóng.
"Tôi mở lò nướng trước cho đủ độ nóng nhá?" Triệu Bân cũng như Trịnh Quang, cả hai âm thầm không nói thêm bất cứ một lời nào về chuyện khi nãy.
Tạ Vũ gật đầu: "Ừm"
_________
Rắc chocolate vụn lên toàn bộ xung quanh bề mặt, chiếc bánh đơn giản nhưng không kém phần bắt mắt lúc này cũng đã được hoàn thành.
Ngước mặt nhìn đồng hồ treo tường, Trịnh Quang hơi ngập ngừng: "Cùng đi gọi người dậy chứ?"
Kim đồng hồ chỉ còn mười phút nữa là chỉ vào số mười hai, vậy nên đương nhiên không ai ý kiến gì, cả ba thống nhất cùng nhau đi lên lầu.
Nhưng trước tiên vẫn là đứng ngoài cửa gõ vài cái cho hình thức rồi mới bước vào trong.
"Chàng trai của chúng tôi ơi, mau dậy đê." Giật cái mền đang trùm kín mít người kia ra, Trịnh Quang cao giọng: "Mặt trời đã lên đến đỉnh núi rồi."
Đột ngột bị gọi dậy, Tống Trạch lúc này có hơi nhức đầu mà gắt ngủ, thò tay mò mẫm cái gối bên cạnh, ném thẳng về phía ba người.
Đỡ lấy cái gối trắng bị ném ra, Trịnh Quang hắng giọng, bắt đầu cất lên tiếng hát quãng tám của mình.
Hai bàn tay bịt chặt bên tai, Tống Trạch vực người ngồi dậy, hét lớn: "Tôi dậy rồi, dậy rồi đây."
Như thế này mới là vừa lòng, ngưng lại giọng hát, ai kia thỏa mãn cười lớn: "Rửa mặt cho tỉnh táo xong xuống lầu."
Gương mặt đờ đẫn, đảo mắt nhìn ngang nhìn dọc căn phòng, Tống Trạch chắc chắn một điều: Trời hiện tại không phải buổi sáng, đến cả mặt trời còn chưa hề ló dạng chứ nói chi là mọc trên đỉnh núi.
Mặc dù biết là vậy, song người nào đó vẫn nghe lời, lết thân xác rã rời đi rửa mặt. Lúc cậu bước xuống lầu, rất nhanh đã thấy bóng dáng ba người kia đang ngồi bên bàn trà của phòng khách.
Nhưng thứ nhận được sự chú ý hơn cả lại là vật tròn màu chocolate đang được đặt trên bàn kia. Tức thì tỉnh ngủ đến sáng cả mắt, Tống Trạch nhướn mày, đi đến, ngồi lên chỗ trống trên ghế sô pha, từ đầu đến cuối không hề rời mắt khỏi chiếc bánh.
Khóe miệng càng lúc càng cong đến mất kiểm soát, lộ ra hàm răng trắng, cậu ngượng ngùng: "Cái gì đây? Ở đâu ra thế?"
"Thành phẩm đến từ tình thương nồng nhiệt và tha thiết của bọn này đấy." Trịnh Quang khịt mũi, giọng điệu vẫn kèm theo khoe mẽ như ngày nào.
Vừa ngắm nghía toàn góc độ của chiếc bánh, cậu vừa hỏi: "Tự làm à?"
"Ừm..." Tuy trả lời thế nhưng đôi mắt và giọng điệu thì lại khác, cậu ta liên tục chuyển con ngươi về phía bên trái, thanh âm kéo dài.
Đưa mắt về hướng được ám chỉ, đương nhiên người kia không ai khác ngoài ngài Tạ Vũ thần thông quảng đại đây. Lớp băng được Tống Trạch cố gắng tạo ra để bao bọc xung quanh cảm xúc tức thì bị tan chảy thành nước rồi bốc lên hơi nóng. Hai mắt cậu sáng ngời nhìn anh: "Trang trí rất đẹp, rất đúng ý em."
Mãi đến giờ mới được thiếu niên chú ý, người nào đó đương nhiên là vui vẻ ra mặt: "Ừm, vậy là tốt rồi."
"Này, mau bắt đầu thôi." Triệu Bân đang cùng Trịnh Quang cắm từng cây nến nhỏ, lúc này đột nhiên cất giọng: "Sắp đến giờ rồi."
Đèn trong phòng khách hiện tại đều đã được tắt đi, chỉ còn lại một chút tia sáng le lói đến từ bóng đèn bên ngoài sân. Ánh nến sắc vàng rọi lên khuôn mặt đang nhắm mắt, phát họa lên ngũ quan nổi bật và hàng lông mi dài đang không ngừng rung rinh của thiếu niên.
Vài giây sau, Tống Trạch mở mắt, nghiêng người về phía trước, nhẹ hơi thổi tắt những cây nến đang chập chờn phát sáng.
Người bấy giờ đứng sát bên công tắc đèn, Triệu Bân nhanh tay bật lại toàn bộ số đèn trong phòng khách, miệng nói lời chọc ghẹo: "Bạn nhỏ cuối cùng cũng chịu bằng tuổi bọn tôi vừa nãy ước gì thế?"
"Điều ước nói ra sẽ mất linh nghiệm đấy." Tống Trạch chậc lưỡi, lắc đầu đáp lại hắn.
"Được rồi cắt bánh đê." Trịnh Quang đưa dao bạc cho cậu, nói: "Để còn thử xem mùi vị của chiếc bánh như nào nữa."
Nhận lấy dao, ấn một đường cắt xuống chiếc bánh, Tống Trạch giọng điệu nghênh ngang: "Nói gì thế? Đương nhiên là cực kỳ cực kỳ ngon rồi."
Hết chương.