Lựa đi lựa lại mất hẳn nửa tiếng, cuối cùng vẫn là chọn một nhà hàng được đánh giá tốt gần đó.
Tạ Vũ kéo ghế cho cậu, thái độ ân cần chu đáo khiến hai người đối diện tức thì nhướn mày nhìn nhau.
Lâu rồi họ mới thấy anh có biểu hiện tự nhiên kèm theo cái nét mặt đầy hi vọng như vậy. Tuy trước kia cũng đã từng gặp qua nhưng kể từ khi Tống Trạch bỏ đi, cho đến hiện tại khi cậu đã quay trở lại, Tạ Vũ vẫn luôn giữ sự chủ động ở một mức nhất định, không, dường như là hoàn toàn bị động mới đúng.
Trịnh Quang và Triệu Bân dùng ánh mắt giao tiếp với nhau, trong lòng thầm lặng chắc chắn rằng khi không có họ, hai người kia nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra.
Một lát sau, các món ăn đã gọi trước đó lần lượt được bưng ra. Tống Trạch bấy giờ đã đói đến mức nôn nóng, còn chưa kịp nhìn kĩ món ăn đã đưa nĩa ra, định ghim lấy.
Tức thì bị anh làm cho ngơ ngác, cậu chớp mắt khó hiểu: "Không dành cho em?"
Suýt chút thì bị sặc, Trịnh Quang che trán, âm thầm trợn mắt trắng với cái tài ăn nói và cái nét mặt trời ban của Tạ Vũ, một câu nói tưởng chừng bình thường nhưng qua miệng anh liền trở nên căng thẳng không thôi.
"Đây đây, để tôi, để tôi nói." Cậu ta nhanh chóng cao giọng chen vào: "Món viên chiên xù đó thành phần chính là tôm. Có thể là do hồi nãy Triệu Bân gọi món khi cậu không để ý nên mới không biết."
Nghe được lời này liền ngay tức khắc hiểu ra, Tống Trạch từ bé đã bị dị ứng với tôm, bất kể là loại tôm nào, dù ít hay nhiều khi ăn phải đều xảy ra hiện tượng nổi mẩn đỏ, toàn thân ngứa ngáy khó chịu.
Thế là không hiểu sao, cậu cũng đột ngột giả vờ giọng điệu lơ đãng, nói lại anh: "Vậy món mực trước mặt này cũng không có dành cho anh đâu. Anh nên đẩy nó về với Quang Quang đi"
Ngay khi câu nói vừa dứt, Tạ Vũ bất giác hai mắt mở to mà nhìn cậu, nét mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Người nào đó sau khi miệng phát ra những lời này, biểu cảm cũng trở nên bất ngờ không khác gì mấy, cậu lúng túng quay đầu né tránh ánh mắt của anh, khóe môi nở lên một nụ cười gượng gạo: "Em, đùa thôi."
Chỉ với một câu nói đơn giản đã có thể khiến cho trái tim của người kia như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhưng nó sẽ đơn giản chỉ là một câu đùa giỡn lại, nếu như đối tượng là một người nào đó. Song với Tạ Vũ thì lại khác, anh thật sự là không thể ăn được mực, cũng không hẳn là bị dị ứng, chỉ là do cơ thể không thích hợp để tiêu hóa chúng.
Có thể khu vui chơi là một nơi náo nhiệt của giới trẻ, nhưng với họ thì có lẽ lại không phù hợp. Vì nó không thể mang đến cho họ một cảm giác vui vẻ mà họ muốn, chơi chưa được bao lâu cũng liền trở nên chán nản.
Thoáng chốc đã đến lúc mặt trời dần lặn xuống.
Tống Trạch lười biếng, ngáp một cái, rồi dựa người lên ghế thư giãn bên cạnh hồ bơi, đưa mắt ngắm nhìn cảnh vật được nhuộm lên một tầng sắc cam xung quanh.
Hoàng hôn buông xuống đúng thật là một khung cảnh yên bình như bao câu văn vẫn thường hay nhắc đến, luôn khiến con người ta cảm nhận được sự ấm áp khi đắm chìm trong màu sắc rực rỡ ấy.
Gió biển nhẹ lướt qua làm cho những tán cây trong sân khẽ đung đưa. Bầu không khí thư thái kèm theo mùi vị mặn mà, thổi đến mát lịm, nhanh chóng xua tan đi cơn mệt mỏi của Tống Trạch.
Lúc bấy giờ ba người kia cũng đã xuất hiện từ bên trong đi ra.
Trịnh Quang bước đến lay nhẹ người cậu: "Dễ chịu đến thế cơ à? Ngủ luôn rồi."
Người nào đó bị lay, vốn dĩ không hề ngủ, cậu chỉ là nhắm mắt thư giãn trong khi đợi ba người bọn họ. Mắt cũng chẳng buồn mở ra, Tống Trạch cất giọng: "Là do ba người mò lâu quá"
"Mò gì chứ? Bọn tôi chỉ đi thay đồ thôi nha." Trịnh Quang nói: "Mà cậu thật sự không tính bơi à?"
"Không..."
Giờ đây Tống Trạch mới chịu mở mắt nhìn ba người họ, nhưng ngay khi tầm mắt chạm đến dáng dấp ai kia. Đầu cậu lập tức như máy quạt gió mà quay ngoắt sang hướng khác, dời mắt khỏi người nọ.
Quả thật hoàn toàn không nghĩ tới, người như cậu mà cũng có ngày bị ngượng ngùng khi nhìn thấy thân trên của một người cùng giới như vậy.
Trong ba người, ngoài Trịnh Quang ra thì hai người còn lại chỉ mặc mỗi cái quần bơi.
Nhưng vẫn đỡ hơn so với Triệu Bân, Tạ Vũ chọn cho mình một quần bơi kiểu ống dài ngang đùi.
Không thể không cảm khái, ông trời đã cho anh một gương mặt ưa nhìn, giờ đây lại tặng kèm thêm một thân hình cân đối và bờ vai săn chắc.
Có lẽ là do đã quá quen với hình mẫu kín cổng cao tường thường ngày kia, nên bấy giờ khi thấy dáng vẻ nọ. Tống Trạch không khỏi có cảm giác lạ lẫm.
Hết chương.