Vừa đặt chân vào cổng của khu vui chơi, Tống Trạch liền cảm thấy choáng ngợp với bầu không không khí sôi động bên trong. Những âm thanh náo nhiệt của người người qua lại đông đúc hòa với âm thanh nhạc nền trò chơi.
Tuy nói chỉ là một khu vui chơi được xây tại một hòn đảo tách biệt, xung quanh chỉ toàn là nước, nhưng vẫn không thể phủ nhận được tầm ảnh hưởng mang tên Happy World do Triệu gia phủ sóng, được đông đảo các du khách nước ngoài và những người địa phương đang sinh sống tại đây quan tâm nhiều đến thế nào.
"Lúc đầu tôi định là sẽ bao luôn cả ngày, cho thoải mái" Trịnh Quang vui cười hớn hở: "Nhưng anh Vũ thì bảo như thế sẽ không có cảm giác náo nhiệt của khu vui chơi, mà suy nghĩ lại thì tôi thấy ảnh nói vậy cũng đúng nên mới từ bỏ ý định."
Cong khóe môi, Tống Trạch gật đầu đáp: "Náo nhiệt như này thì mới là khu vui chơi"
Cánh cổng mang tên "Thrilling Rides"* được hiện ra trước mắt, những màu sắc sặc sỡ và những hình khối của trò chơi được phóng đại lên đến khổng lồ. Hai mắt Tống Trạch tức thì sáng lên như một đứa trẻ lần đầu được dẫn đi chơi mà nhìn chăm chú vào chúng.
*Thrilling Rides: Trò chơi cảm giác mạnh
Cả ba người bên cạnh khi thấy biểu cảm này cũng âm thầm mừng vì đã chọn đúng chỗ.
Đây có thể là một trong hai lần hiếm hoi, bọn họ có đầy đủ cả bốn người cùng đi đến Happy World. Lần khác khi họ đi là vào năm tám tuổi, cũng là lúc Happy World đầu tiên của Triệu gia được mở cửa tại thành phố S. Chỉ là sau lần đó, không còn dịp nào để cả bốn người cùng đi chung nữa, họ quả thật từng có đi, nhưng lần nào cũng đều thiếu duy nhất một người.
Bỗng một loạt tiếng hét vang lên, thiếu niên nhanh chóng nhìn qua hướng âm thanh được phát ra, hình ảnh đoàn tàu lượn siêu tốc được phóng đi với tốc độ cao, trên những đường ray ngoằn ngoèo, tức khắc lọt vào tầm mắt cậu.
Trịnh Quang liền hiểu ý mà kéo người đi: "Đi thôi, đi thôi, qua kia chơi tàu lượn trước đi"
Hai người đi phía trước, Triệu Bân và Tạ Vũ lượt thượt theo phía sau.
"Ờ... Tiểu Trạch hình như vẫn rất thích đi tàu lượn siêu tốc nhỉ?" Triệu Bân như không có ý gì mà bâng huơ nói
Né tránh ánh mắt của hắn, Tạ Vũ nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt vô cảm: "Em ấy thích thì đi thôi"
"Sao đây ta... là TÀU LƯỢN SIÊU TỐC đấy" Triệu Bân đặc biệt nâng cao tông giọng, nhấn mạnh.
Ngồi ổn định vị trí trên đoàn tàu lượn, Tạ Vũ nheo mắt nhìn hình ảnh ngoằn ngoèo của đường ray mà yết hầu khẽ lay động.
"Anh sao thế?" Vừa nói, Tống Trạch vừa đưa tay ra huơ huơ trước mặt anh
Lúc này, mới như có như không hiện ra dáng vẻ bình tĩnh, nhìn qua thiếu niên đang ngồi bên cạnh, Tạ Vũ khàn khàn cất giọng: "Hình như em thật sự, rất thích... đi tàu lượn"
"Đúng vậy" Khóe môi cong lên, Tống Trạch mỉm cười tít mắt. "Tại vì nó vui mà"
Nhìn bộ dáng vui vẻ nọ, Tạ Vũ liền trấn tĩnh trở lại, chậm rãi hít thở thật sâu rồi nhắm chặt hai mắt.
Đoàn tàu từ từ lăn bánh tiến về phía trước, rất nhanh đã tới đoạn dốc nghiêng đầu, tốc độ cũng theo đó mà được đẩy lên cao hơn. Những tiếng hét thất thanh phát ra từ những hành khách ngồi sau ngay lập tức xé tan không gian bình lặng, đẩy cảm giác vô trọng lượng lên đến đỉnh điểm.
Mãi đến khi đoàn tàu nặng nề lên dốc, cảm giác như lâng lâng ấy mới gần như biến mất. Tuy nhiên, vừa biến mất không lâu, một đoạn dốc khác lại xuất hiện, kèm theo là những vòng cung uốn lượn, xoắn ốc tạo hình vòng tròn.
Mặc dù từ đầu đến cuối đều nhắm chặt mắt, thế nhưng người nào đó thật sự đã không thể gồng mình nổi nữa, anh vô thức lấy tay mình mò mẫm về phía Tống Trạch.
Ngay khi vừa chạm đến mu bàn tay có làn da mềm mịn, Tạ Vũ tức khắc chộp lấy mà nắm thật chặt.
Bất ngờ bàn tay như bị vồ lấy, Tống Trạch lúc này mới dời sự chú ý sang bên cạnh. Nhìn thấy người nào đó đang nhắm nghiền đôi mắt, liền không tự chủ được mà cười lớn, rồi đan ngón tay nắm lại.
Cảm nhận được những đầu ngón tay đang áp lên mu bàn tay của mình, Tạ Vũ lập tức mở to mắt nhìn cậu. Ngay phút giây ấy, thứ đập vào mắt anh là nụ cười tỏa nắng của Tống Trạch, bấy giờ những âm thanh la hét bên tai như dần dần tan biến, chỉ còn lại tiếng trái tim đang đập loạn xạ phát ra từ lồng ngực.
Nhưng khoảnh khắc ấy đến cũng nhanh rồi đi cũng nhanh, bởi vì hiện tại ai đó đã mở mắt. Đoàn tàu nhanh như cắt đổ xuống đoạn dốc cuối cùng, cảm giác sợ hãi đã ăn sâu trong tiềm thức lập tức truyền đến tận não anh.
Đến khi đoàn tàu vừa dừng lại, Tạ Vũ đã bỏ của chạy lấy người mà lao đi. Tống Trạch hoang mang nhìn Triệu Bân và Trịnh Quang đang đứng ở phía sau.
"Anh ấy bị gì thế?"
Triệu Bân quay mặt sang chỗ khác, đưa tay lên nhằm che đi khóe môi đang cong mất kiểm soát của mình, Trịnh Quang cũng không khác gì hắn. Hai người đều không nói gì mà cố gắng nhịn cười đến mức bả vai run lên.
Nhưng cuối cùng vẫn là không kiềm nổi nữa, Trịnh Quang cười rớt nước mắt, nói: "Không sao, không sao. Là bản thân anh ấy muốn chơi, là bản thân anh ấy muốn chiều người đẹp."
"Tôi thấy hơi lo, không lẽ anh Vũ bị sợ độ cao?" Khẽ nhíu mày, Tống Trạch vì lo lắng nên đã không để ý đến ám chỉ trong lời nói của cậu ta.
Lúc này mới ngừng được cười, Triệu Bân tiến đến vỗ vai như muốn nói cậu hãy bình tĩnh lại: "Không phải sợ độ cao đâu"
Nói rồi hắn nhìn Trịnh Quang, hai đứa nhìn nhau một lúc như thể giao tiếp gì đó. Trịnh Quang mới đi đến tiếp lời: "Chỉ là sợ đi tàu lượn thôi"
"Sợ đi tàu lượn?" Tống Trạch nói: "Anh ấy?"
Bấy giờ hai người kia lại chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm Tống Trạch rồi cùng lúc nhướng mày.
Bị ánh mắt họ nhìn tới, Tống Trạch liền cảm nhận được chuyện này tám phần mười có lẽ là do mình gây ra, nét mặt liền rơi vào trầm ngâm.
"Cậu thích đi tàu lượn lắm mà, hôm nay đi có một lần vậy thôi à?" Trịnh Quang nói: "Không muốn đi thêm nhiều lần nữa sao?"
Mặc dù trong giọng điệu của cậu ta chắc chắn có gợi ý, nhưng Tống Trạch vẫn là không hiểu lắm mà chớp mắt.
"Cậu nhớ lần đầu tiên chúng ta đi Happy World chứ?" Triệu Bân vừa chậm rãi đi vừa kể lại: "Mặc dù lúc đó chúng ta chỉ mới tám tuổi, chưa thể đi tàu lượn. Nhưng cậu cứ nằng nặc đòi đi, sau đó còn khóc lóc la làng. Bố tôi thấy thế mới cho người gắn ghế nâng em bé vào đoàn tàu để chiều theo ý cậu. Tôi và Trịnh Quang thì không dám leo lên, nhưng Tạ Vũ thì khác, cậu ta vì lo cho cậu nên đã đi cùng."
Trịnh Quang lúc này kể tiếp lời: "Mà cậu một khi đã đi là liền đi đến sảng khoái, đi hết lần này đến lần khác. Anh Vũ lúc đó đã sợ đến toàn thân run rẩy nhưng vẫn cố mà chiều theo tên nhóc nhà cậu."
Triệu Bân: "Là vậy đấy, nên từ đó Tạ Vũ có chút ám ảnh với cái thứ mang tên tàu lượn siêu tốc này"
"Sao hai người không nói sớm?" Dứt lời Tống Trạch nhanh chân chạy về hướng Tạ Vũ vừa đi.
Thiếu niên thầm mắng bản thân hàng vạn lần. Thế nhưng cũng không thể trách cậu, vì vấn đề này hoàn toàn không có trong cốt truyện, nó như thể là một góc khuất được nằm phía sau hậu trường sân khấu.
Hết chương.