Xuyên Thành Tiểu Thiếu Gia Pháo Hôi

Chương 24: Cảm xúc được giấu kín




Căn phòng học tràn ngập những âm thanh náo nhiệt, có người cười nói vui vẻ, có người đùa nghịch hết trò này đến trò khác.

Bỗng một tiếng cửa mở ra, một vài người bắt đầu ngừng hành động của mình mà dời sự chú ý, ngay tức thì khi nhìn thấy người vào là ai. Trên nét mặt từng người đều lộ ra nhiều biểu cảm khác nhau. Người thì khó chịu, ghét bỏ ra mặt, người thì tỏ vẻ tò mò, hứng thú như sắp có chuyện vui để xem. Nhưng đa phần đều là không vui, khó chịu, tức giận, thù địch, khinh miệt, phản đối,...

Quan sát hết thảy từ sắc thái này đến sắc thái khác, Tống Trạch vẫn mặt không một chút gợn sóng, giữ vững biểu cảm hờ hững của mình mà đi qua đám người. Cậu chậm rãi đặt lên bàn Lưu Tinh Anh hai hộp thuốc nhỏ, rồi sải bước đi về chỗ ngồi của mình.


Bị ánh mắt của mọi người dồn đến, Lưu Tinh Anh lúng túng, nhanh chóng cầm lấy hộp đựng tuýp thuốc mỡ và hộp cao dán để xuống hộc bàn.

Đoàn Gia Lâm thắc mắc lại gần cô, hỏi: "Gì thế lớp trưởng?"

"À... tớ nhờ cậu ấy mua thuốc thôi" Cô ngập ngừng đáp lại, rồi cười ngượng.

Một nam sinh khác vừa cười nhếch mép vừa châm chọc: "Cậu với nó thân nhau đến như thế cơ à?"

Lưu Tinh Anh ấp úng đáp lại: "Không..." Nhưng lời còn chưa nói hết đã bị Tống Trạch ngồi phía bên dãy ghế bên kia ngắt ngang.

Cậu lạnh nhạt: "Tôi không có thân với cô ấy, chỉ là bạn học giúp đỡ lẫn nhau cũng cần phải thân à?"

Vốn chẳng muốn nói chuyện với đám người này, nhưng Tống Trạch cũng không thể nhìn nổi một cô gái bị mình liên lụy, lôi vào thế khó xử. Vậy nên mới đành phải chen vào.


"Ha, bạn học cơ à?" Nam sinh nọ bỗng nhiên cười lớn như muốn chế giễu rồi nói tiếp: "Có mình mày nghĩ vậy thôi, ở đây chẳng ai muốn làm bạn học với mày cả"

"Vậy à? Thì tôi cũng đâu có xem toàn thể cái lớp này là bạn học." Tống Trạch quay người qua, ánh mắt sắc sảo mà nhìn chằm chằm vào tên nam sinh: "Vì trong mắt tôi, chỉ có những người đáng để xem trọng thôi."

Tên nam sinh nọ nhất thời nghẹn họng, hắn đứng ở đó trừng mắt nhìn Tống Trạch một lúc lâu.

Đang ngồi ở bên cạnh, Tạ Vũ từ đầu đến cuối còn chưa kịp mở lời bắt chuyện, Tống Trạch đã bị cái đám người này kéo sự chú ý đi mất. Anh không hiểu rốt cuộc họ đang nói về cái gì và tại sao họ lại có biểu hiện đó, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy được có người dám đối xử như vậy với Tống Trạch.


Tống Trạch mà anh biết từ nhỏ vẫn luôn ưu tú, được mọi người vây quanh chào đón, bây giờ đây lại bị đám người này cô lập, nhìn với ánh mắt ghét bỏ. Tạ Vũ không hiểu sao lại đột nhiên có cảm giác muốn đánh người. Anh nhỏ giọng hỏi cậu: "Có chuyện gì à?"

Nghe được giọng nói của anh, Tống Trạch mỉm cười quay người qua, nhưng ngay sau đó liền nhớ ra mình vẫn đang trong quá trình nhập vai, đành quay người lại hướng về đằng trước, nhàn nhạt trả lời: "Không có gì"

"Vừa nãy em đi đâu vậy?" Tống Trạch không muốn nói thì anh không hỏi về vấn đề đó nữa, chuyển sang một câu khác hỏi cậu.

"Đi mua thuốc"

"Xa lắm à?"

"Cũng có một chút" Cậu lấy vở bài tập ra rồi giả vờ tập trung làm bài.

Tạ Vũ thấy thế cũng biết Tống Trạch hiện không muốn nói chuyện nữa, đành im lặng ngồi một bên.
____________

Ba tiết trôi qua

Tống Trạch mệt mỏi duỗi vai, sau đó lại gập tay, gối đầu nằm xuống bàn học, cơn buồn ngủ mà cậu chờ đợi mãi lúc này cũng đã chịu kéo đến.

Ánh mặt trời chen chúc len lỏi qua những đám mây trắng dày đặc, nhiệt độ lúc này cũng đã ấm hơn một chút so với khi nãy, nhưng làn gió lạnh ẩm mùa đông vẫn còn ở đó.

Tiếng loạt soạt của giấy bút cùng tiếng đọc truyền cảm của cô dạy văn khẽ khàng vang khắp căn phòng. Có người đã từng nói "Lời cô dạy văn có thể sánh ngang với lời mẹ ru", quả thật người nọ nói không sai, vì nếu bạn đến lớp 11 ban 1 ngay lúc này, bạn sẽ thật sự bắt gặp được khung cảnh đó.

Một vài người bàn cuối đã chịu thua mà gục đầu xuống bàn, chợp mắt nghỉ ngơi, những người ngồi ở trên cũng không khá khẩm hơn là bao, không dựa người thì cũng ra sức để chống đỡ bản thân ngồi thẳng.
Đang tập trung giải toán thì bất ngờ nghe thấy tiếng sột soạt, Tạ Vũ chậm rãi quay sang nhìn vào sườn mặt đang ngủ say của thiếu niên.

Tuy hai mắt nhắm chặt nhưng giấc ngủ vẫn chưa sâu hẳn, Tống Trạch cảm giác được hơi lạnh xung quanh mà khịt mũi, cậu chau mi, giọng khẽ lầm bầm: "Lạnh..."

Chăm chú ngắm nhìn biểu cảm chỉ có đáng yêu nhất chứ không có đang yêu hơn khi ngủ của người nọ, khóe môi Tạ Vũ cong lên thành một nụ cười trìu mến, anh lấy ra từ trong cặp một cái áo len cadigan màu nâu sẫm rồi nhẹ nhàng đắp lên vai Tống Trạch.

Cái áo này ngay từ đầu vốn dĩ đã được anh chuẩn bị trước cho người nào đó, vì Tạ Vũ biết rất rõ thiếu niên luôn không có thói quen mặc nhiều áo vào mùa đông.

Hồi trước khi vẫn còn học cấp hai, cứ mỗi lần mùa đông đến, Tống Trạch đều mượn áo của anh để mặc, cũng vì thế mà từ đó trở đi Tạ Vũ đã bắt đầu có thêm một thói quen mới là mặc nhiều hơn một cái áo vào mùa này. Chỉ là không ngờ tới, dù đã hai năm trôi qua, thế mà thói quen ấy của Tống Trạch vẫn mãi còn đây.
Giờ nghĩ lại, mặc dù luôn đem thêm áo cho cậu mượn, nhưng anh vẫn chưa một lần nào hỏi cậu lí do đằng sau. Đúng là anh đã có không ít lần thắc mắc việc Tống Trạch có rất nhiều áo nhưng tại sao lại không mang theo.

Tuy nhiên cũng không thể trách Tạ Vũ, vì có lẽ là do khi đó, ngoài việc đưa cho Tống Trạch những thứ tốt nhất ra, thì những việc khác anh dường như cũng chẳng có hơi sức mà quan tâm đến. Chỉ cần đó là thứ Tống Trạch cần từ anh, Tạ Vũ sẽ đưa ngay mà không hề nghĩ ngợi gì thêm.

Hết chương.