Tìm mãi không thấy người, Trịnh Quang cho rằng cậu đã về rồi, nên đành thở dài, quay lại phòng riêng.
[Hình như cậu ta bỏ cuộc rồi] Hệ thống vừa truy xét xung quanh vừa đoán mò nói
"Vậy thì về thôi, chắc bây giờ xe của nhà cũng tới rồi" Rời khỏi căn phòng vệ sinh, Tống Trạch một đường đi ra khỏi cổng.
____________
Sau khi về nhà tắm rửa sạch sẽ, Tống Trạch mặc cho mình một cái áo T-shirt rộng rãi cùng quần short thể thao, chậm rãi ngồi vào bàn học, vừa trò chuyện với hệ thống vừa làm đống bài tập mới được giao.
"Cậu có điều tra thông tin được không?"
[Cũng được, nhưng mà chỉ có thông tin của những nhân vật có tên trong cốt truyện thôi] Hệ thống nhìn tốc độ làm bài của cậu mà thầm thán phục.
"Vậy đầu tiên thử lấy thông tin của Lâm Mịch đi" Cậu rút ra một tờ bài tập khác rồi nói tiếp: "Quả thật, tôi cũng không muốn xài buff như này lắm đâu"
"Xem nào... còn có Trịnh Đức, Đoàn Lộc, Lưu Khánh, Trịnh Thanh... À đúng rồi, cả bảo mẫu Chương Châu Ủy nữa" Cậu vừa nhớ lại cốt truyện vừa liệt kê những người đáng chú ý.
Bị dồn dập một đống công việc lên người, hệ thống âm thầm muốn rút lại lời nói khi nãy, khi nghe thấy Tống Trạch nói câu kia, nó còn tưởng cậu là người sẽ ít lạm dụng thông tin từ hệ thống nên mới khách sáo, nhưng nào ngờ được, người nọ không chỉ lạm dụng mà còn rút được gì đều rút hết sạch: [Cậu, nói một đằng làm một nẻo!!]
Tống Trạch cười nói: "Tôi là thế đấy, cậu cứ lo mà đi điều tra đi. À nếu làm một lần không hết thì lấy của từng người cũng được." Khẽ gõ bút lên bàn, cậu suy nghĩ rồi nói tiếp: "Chương Châu Ủy trước đi"
"Ừm" Nói rồi Tống Trạch phất tay ra hiệu đuổi người.
__________
Một giờ ba mươi phút sáng, Tống Trạch mệt mỏi thu gom lại đống bài tập vừa làm xong trên bàn.
Đây gần như là toàn bộ bài tập nâng cao dành cho cả nửa học kỳ, Tống Trạch không tự nhiên mà dễ dàng được nhà trường công nhận rồi xếp vào lớp ban 1, trước đó cậu phải vượt qua vòng khảo sát, cũng chính là đống bài tập chất như núi trước mặt.
Không phải là vì họ nghi ngờ gì với tài năng của Tống Trạch, chẳng qua chỉ là cần một bằng chứng để sau này có bị dính dáng gì đến chuyện hối lộ vẫn là có cái để lôi ra chứng minh thực hư mà thôi.
Với tay cầm lên cái điện thoại từ nãy đến giờ vẫn không ngừng rung vì thông báo, nhìn vào con số trên đống tin nhắn được gửi qua, Tống Trạch khẽ day thái dương mệt mỏi.
*Triệu Bân ca đã gửi cho bạn 32 tin nhắn và 1 bức ảnh*
*Tạ Vũ đã gửi cho bạn 2 tin nhắn và 1 cuộc gọi nhỡ*
....
Cậu không biết nên đọc tin nhắn của ai đầu tiên, đành lướt lên lướt xuống một lúc, nào ngờ bấm nhầm vào ảnh đại diện bóng đen nọ, khung chat của của Tạ Vũ hiện lên:
- Tống Trạch, tôi xin lỗi.
- Liệu chúng ta còn có thể gặp lại nhau nói chuyện không? Tôi vẫn có một vài chuyện muốn nói với cậu.
- *Bạn vừa bỏ lỡ cuộc gọi của Tạ Vũ*
Còn chưa kịp thoát ra khỏi khung chat, điện thoại của Tống Trạch đã liền đổ chuông. Nhìn vào thông báo cuộc gọi tới, Tống Trạch bình tĩnh chờ đợi nó tự ngắt máy.
Nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào, ngay khoảnh khắc gần như sắp ngắt máy, ngón tay cậu lại đột nhiên bấm vào nút nhận cuộc gọi.
Một giọng nam trầm lắng phát ra từ đầu dây bên kia: "Tiểu Trạch"
Tống Trạch khẽ nghiến răng thầm mắng cái tâm trí chết tiệt kia rồi nhàn nhạt trả lời: "Tôi đây"
"Em chưa ngủ à?"
"Vẫn chưa" Cậu lạnh nhạt đáp lại lời anh
"Vậy, mai em có đi học không?"
"Có"
Tống Trạch chắc chắn mình không nghe lầm, người nọ trước khi nói ra câu hỏi kia giọng nói như không thể giấu được lo lắng, thậm chí còn nghe rõ tiếng anh nuốt nước bọt lấy can đảm để hỏi nữa.
Nhưng biết làm sao được, hiện tại cậu đang diễn vai chàng trai giận dỗi vì bị cưỡng hôn, không thể nào mà phá vỡ cái hình tượng này được.
Dẫu vậy, sự việc lần này cũng coi như là cho Tạ Vũ thêm một chút can đảm, để anh phải vừa cảm thấy bản thân có lỗi vừa không nhịn được mà nói ra.
Im lặng một lúc lâu, Tạ Vũ tuy có nhiều lời muốn nói ra nhưng lúc này anh lại không dám, chỉ đành để lại một câu: "Trễ rồi, em ngủ sớm đi, ngủ ngon. Ngày mai gặp" rồi ngắt máy.
Tống Trạch chớp mắt hoang mang: "Không phải chứ, chỉ có vậy thôi?"
Tuy nói là vậy nhưng lần đầu được trải nghiệm cảm giác chúc ngủ ngon qua điện thoại với không gian màu hồng, Tống Trạch không khỏi cảm thấy lạ lẫm mà ngượng ngùng.
Cậu chậm rãi thoát khỏi khung chat của Tạ Vũ, sau đó lại bấm vào cái tên *Quang Quang siêu sáng*. Tống Trạch hoàn toàn không hiểu, vậy mà người gửi nhiều tin nhắn cho cậu nhất lại chính là Trịnh Quang.
Nhưng khi vừa đọc được nội dung bên trong của tin nhắn, cậu liền ngay tức thì cau mày, nét mặt lộ vẻ khó chịu hiếm thấy.
Hết chương.
- Bắt đầu từ chương này trở đi, Tạ Vũ sẽ thay đổi cách xưng hô với Tống Trạch từ "Tôi - cậu" thành "Tôi - em"
- Và vì đang diễn vai giận dỗi, Tống Trạch cũng sẽ chuyển sang xưng hô "Tôi - anh" một thời gian.