Edit: Teade
Beta: Snivy
———————————
“Lâm Nhi, ngươi thảm quá!” Câu nói bình thường Giang Lâm chuyên dùng để thương hại Vệ Vân Chiêu, bây giờ bị Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh nói lại cậu.
Không biết là tác phẩm của ai, chuyện Vệ An đi chơi với kỹ nữ còn làm người ta to bụng, đến sòng bạc chơi bài thua bị người của sòng bạc chặt một chân đồn khắp trong nhà các quan viên từ lớn đến bé ở kinh thành chỉ trong một đêm, hai tên anh em tình thâm này đến nhà an ủi Giang Lâm.
Chu Thành Vọng: “Gia môn bất hạnh.”
Đỗ Ngọc Linh: “Ngộ nhân bất thục. (*)”
(*) Thành ngữ ám chỉ kết hôn với người chồng yếu kém.
Giang Lâm: “…Học hành như vậy, chắc lúc trước bị đánh nhiều lắm phải không?”
Chu Thành Vọng lắc đầu thở dài: “Lâm Nhi, ngươi có tư cách gì mà nói bọn ta?”
Giang Lâm: “…” Được rồi, tất cả đều là học sinh dốt, cậu hiểu rồi.
Chu Thành Vọng còn nói thêm: “Ngươi xem tiểu thuyết mà ngươi viết đi, ai biết chữ thì đọc hiểu hết.” Chu Thành Vọng cảm thấy chuyện kia không đáng đánh, mà là đánh cho chết luôn.
“Được rồi, đừng nói đến chuyện này nữa.” Đỗ Ngọc Linh cắt đứt chủ đề này, hỏi Giang Lâm: “Chuyện đã ra thành như thế, ngươi đã nghĩ ra nên làm gì bây giờ chưa?”
Giang Lâm giơ tay chỉ Vệ Vân Chiêu đang nói chuyện với Tuân Thất ở phía sau: “Nghe hắn hết.”
Cậu nói xong bèn giương mắt đối diện với hai đôi mắt trêu tức, Chu Thành Vọng nhướng mày: “Lâm Nhi à, bây giờ ngươi lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, lấy chồng theo chồng luôn nhỉ.”
Giang Lâm lườm y: “Đây là chuyện của nhà họ Vệ, bây giờ hắn là người nhà họ Vệ, dĩ nhiên ta phải nghe lời hắn rồi. Mặc dù ta rất muốn để Vệ An tự sinh tự diệt ở bên ngoài, nhưng Vệ lão phu nhân của nhà họ Vệ kia sẽ đến gây sự với ta.” Giang Lâm không muốn ngày nào cũng phải đối mặt với cực phẩm.
Đỗ Ngọc Linh vẫn có vẻ đáng tin hơn một chút: “Nếu có chỗ nào cần bọn ta giúp đỡ, ngươi cứ bảo người nói với tên gác cổng là được.”
Sau đó, hắn nói tiếp: “Phải rồi, ngươi viết tiểu thuyết đến đâu rồi, những người mua lần trước đều đang đợi kì tiếp theo, ngươi đừng ảnh hưởng đến chuyện chúng ta cùng kiếm tiền nha.”
Giang Lâm: “…” Tình nghĩa anh em ngắn ngủi này, không có cũng được!
Giang Lâm thẹn quá hóa giận, đẩy bọn họ ra cửa rồi đuổi đi.
Khi Giang Lâm quay về, vừa hay chạm phải tầm mắt của Vệ Vân Chiêu, nghe hắn nói: “Nhìn qua có vẻ phu nhân rất vui.” Nói câu khẳng định luôn.
Giang Lâm không phủ nhận, cậu nói: “Cảm giác được người ta nhớ thương tuyệt lắm.” Cho dù là ngắn ngủi và không đáng tin.
“Phu nhân vui là được rồi.” Vệ Vân Chiêu nói xong, bèn giơ tay về phía Giang Lâm: “Vậy phu nhân có bằng lòng đến sòng bạc với ta một chuyến hay không?”
Giang Lâm thốt ra: “Ngươi xin ta đi.”
“Ừ, ta xin ngươi.” Giọng Vệ Vân Chiêu chứa ý cười, thậm chí Giang Lâm còn nghe là có một tí cưng chiều, vì thế cậu kết luận: “Vệ công tử, ngươi cũng đang vui.”
Vệ Vân Chiêu lăn xe chạy đến trước mặt Giang Lâm: “Đi thôi, bây giờ mà còn không đi thì lát nữa sẽ không đi được.”
Giang Lâm định đẩy xe lăn đi, thoáng liếc thấy bóng người xuất hiện ở cửa sân, thở dài với Vệ Vân Chiêu: “Muộn rồi.”
Vệ lão phu nhân gần như là chạy vào, vừa chạy vừa kêu to: “Vân Chiêu, Vân Chiêu, đứa bé ngoan, ngươi mau đi cứu ngũ thúc của ngươi đi, nếu ngươi không đi thì nó sẽ mất mạng mất thôi!”
Khi chạy đến gần, Vệ lão phu nhân thở hồng hộc lấy hơi hai lần rồi nói tiếp: “Coi như tổ mẫu xin ngươi, tổ mẫu cũng chỉ còn một đứa con như thế, ngươi không thể không quan tâm đến ngũ thúc của ngươi được!”
Có thể là do lo cho con mình, đêm về bà ta không ngủ ngon, nhìn bà ta càng tiều tụy hơn hôm qua một chút, cũng giống vẻ cầu xin người khác hơn.
“Không phải ngày hôm qua lão phu nhân còn cứng rắn nói từ nay về sau không quen biết Vệ Vân Chiêu ư? Sao hôm nay lại đến nữa?” Giang Lâm nghĩ đến dáng vẻ buồn bã của Vệ Vân Chiêu hôm qua, không muốn nể mặt lão bà bà này chút nào.
Vệ lão phu nhân nheo mắt, gần như là vô thức muốn trừng, thậm chí là muốn mắng Giang Lâm, nhưng bà ta nghĩ đến chuyện cứu con mình cần nhờ Giang Lâm giúp, bà ta gắng gượng nhịn xuống.
“Thúy Hương.” Vệ lão phu nhân kêu lên, má Diệp bên cạnh bà ta lập tức đi về trước hai bước, cầm thứ gì đó bọc trong khăn tay.
Má Diệp mở khăn ra, Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu đều trông thấy rõ thứ nằm trong khăn, đó là một đầu ngón chân vừa mới bị chặt xuống, vết máu còn ướt, thấm đỏ cả chiếc khăn.
Vệ lão phu nhân vừa thấy đầu ngón chân kia là khóc tại chỗ, run rẩy đưa một bức thư cho Vệ Vân Chiêu: “Vân Chiêu, đó là đầu ngón chân của ngũ thúc ngươi đấy, bọn họ muốn giết nó, tổ mẫu xin ngươi đi cứu ngũ thúc đi!”
Vệ Vân Chiêu mở bức thư ra, trên đó viết: Mười lăm vạn ngân lượng đổi một chân.
Đây là mức giá tăng lên sau một đêm.
Vệ Vân Chiêu chỉ đường cho Vệ lão phu nhân: “Nếu sòng bạc giết người, tổ mẫu có thể đến nha môn tố cáo bọn họ, sẽ có người đền mạng cho con của tổ mẫu.”
Hắn còn xé thư: “Người chết rồi thì có chân hay không cũng chả đứng dậy được, nên là không cần phải phí phạm mười lăm vạn lượng này, tổ mẫu có thể tiết kiệm của hồi môn cho mình.”
Vệ lão phu nhân tái mặt chỉ vào Vệ Vân Chiêu, chắc là muốn mắng hắn một câu không có lương tâm, nhưng bà ta đang cầu xin người khác, vì vậy một lát lâu sau bà ta mới bức bội thốt ra: “Vân Chiêu, đó là thúc ruột của ngươi, sao ngươi nhẫn tâm như vậy hả?”
Vệ Vân Chiêu nhìn chằm chằm vào mắt Vệ lão phu nhân: “Có nhẫn tâm hay không, không phải do tổ mẫu quyết định cả sao, hay là tổ mẫu tưởng ta không biết hôm qua tổ mẫu đã làm gì?”
Mặt Vệ lão phu nhân thoáng trắng bệch, rõ ràng bà ta không ngờ Vệ Vân Chiêu có được tin nhanh như thế, bà ta vội vàng giải thích: “Vân Chiêu, con nghe tổ mẫu giải thích đã, không phải tổ mẫu…”
Vệ Vân Chiêu ngắt lời bà ta: “Không phải cái gì? Không phải cố ý? Hay là những người khác không phải do tổ mẫu sinh ra nên chặt chân hay thiếu mất cánh tay cũng không quan trọng, chỉ cần con của tổ mẫu không sao thì được rồi?”
“Đúng là tổ mẫu đã làm cho cháu đây nhìn bằng cặp mắt khác xưa rồi!”
Giang Lâm còn hơi mơ hồ, cậu cảm thấy mình đã bỏ lỡ một mắt xích nào rồi. Bấy giờ rõ ràng Vệ Vân Chiêu không có thời gian giải thích cho cậu hiểu, vì vậy Giang Lâm bèn liếc nhìn Tuân Thất đang làm thần giữ cửa ở bên cạnh.
Thỉnh thoảng đầu óc Tuân Thất rất nhanh nhạy, cũng biết nhìn nhận lắm, vội vàng bước đến thì thầm vài câu bên tai Giang Lâm.
“Lão phu nhân không có mười vạn lượng bạc nên phái người đến thương lượng với người của sòng bạc, xem có thể đổi cách khác để chuộc Vệ An về hay không. Người của sòng bạc không đồng ý, lão phu nhân bèn đưa ra ý kiến đổi người chịu phạt thay cho Vệ An, chọn từ thiếu phu nhân cậu đến vài phu nhân tiểu thư trong phủ, trong đó có cả tiểu công tử.”
Giang Lâm nghe là hiểu ngay, lấy chân người khác đổi chân của Vệ An.
“Ồ, Vệ An mất rồi.” Giang Lâm lạnh lùng nói.
Trong chốc lát thoáng qua, không biết Vệ Vân Chiêu nói gì với Vệ lão phu nhân, bà ta lập tức cầu xin Giang Lâm: “Giang Lâm, phu nhân của Vân Chiêu, tổ mẫu xin ngươi giúp đỡ ta, ngươi cho ta mượn mười lăm vạn lượng bạc chuộc ngũ thúc của ngươi về trước được không?”
“Từ khi ngươi vào nhà họ Vệ, tổ mẫu chưa từng cầu xin ngươi cái gì, lúc này coi như tổ mẫu xin ngươi! Ngươi theo Vân Chiêu rồi thì ngũ thúc cũng là thúc của ngươi, ngươi giúp đỡ ta đi, tổ mẫu biết của hồi môn của ngươi rất nhiều, có bạc!”
Giang Lâm: “…”
Cậu nói với Vệ Vân Chiêu: “Ngại quá, ta đánh giá cao da mặt của tổ mẫu ngươi quá rồi.”
Vệ Vân Chiêu lạnh lùng nhìn chăm chăm vào tổ mẫu mình, có lẽ là đang nghĩ giống Giang Lâm.
“Vệ lão phu nhân, đây là lần đầu tiên ngươi gọi tên ta một cách đàng hoàng, hôm nay nếu ngươi không gọi câu này, ta còn tưởng ngươi vẫn cảm giác phải gọi ta là Tang Môn Tinh, hồ ly tinh gì nữa chứ!” Giang Lâm mỉm cười ngọt ngào với bà ta.
Vẻ ôn hòa trên mặt Vệ lão phu nhân nứt ra một kẽ, nhưng bà ta vẫn nói: “Lúc trước do tổ mẫu sai, tổ mẫu nhận lỗi với ngươi, chỉ cần ngươi cho ta mượn bạc để cứu ngũ thúc của ngươi về, ngươi bảo ta làm gì cũng được, cho dù muốn mấy mạng ta, ta cũng không oán thán.”
Giang Lâm vội lắc đầu: “Không dám không dám, ta làm sao muốn lấy mạng bà, để bà nhận lỗi nữa chứ, ta chưa làm gì mà bà đã có thể lấy chân ta đi đổi chân con mình, nếu ta muốn làm gì thật, ta sợ qua năm sau, cỏ trên mộ của ta đã cao tám mét!”
Giang Lâm giơ tay làm tư thế mời: “Lão phu nhân, với thái độ lúc trước của ngươi, cho dù đống của hồi môn kia rách nát trong phòng ta cũng sẽ không lấy một cắc đi chuộc con của người ra đâu. Mời lão phu nhân quay về tự lấy bạc của mình ra đi, có khi lần sau người ta đưa tới sẽ là một cái chân đấy?”
Giang Lâm vừa từ chối, Vệ lão phu nhân lập tức không giả bộ được nữa, nhìn chằm chằm cậu bằng ánh mắt oán độc: “Con ta ra như thế là do Tang Môn Tinh ngươi hãm hại, nếu con ta gặp chuyện không lành, tên Tang Môn Tinh ngươi chuẩn bị đền mạng đi!”
Giang Lâm thở dài ra vẻ rất bất đắc dĩ: “Thật ra vừa rồi ta đang cân nhắc có nên lấy chút bạc ra hay không, dù gì ta cũng là một người thiện lương mà. Nhưng lão phu nhân trở mặt nhanh quá, ngươi còn muốn giết ta, vì thế nên lần này không có bạc thật rồi.”
“Lão phu nhân, đừng nói là chuyện không may, cho dù con ngươi bị cắt thành bốn, năm khúc, đó đều là do người làm mẫu thân như ngươi hãm hại, ai bảo ngươi ác độc muốn ta chết như vậy chứ?”
Giang Lâm cười rất là vô hại, lại thốt ra những lời khiến Vệ lão phu nhân suýt không chịu nổi nữa, người lảo đảo ra sau, suýt thì té xỉu tại chỗ.
“Lão phu nhân, ngươi đừng bao giờ té xỉu, ngươi còn không biết phải không, quan viên trong kinh thành đều biết chuyện con ngươi đi chơi kỹ nữ, đến sòng bạc đánh bài, có thể ngay cả hoàng thượng cũng biết rồi, lão phu nhân còn phải nghĩ lại sau khi chuộc được con mình ra, nên ứng phó với cách xử lý của triều đình như thế nào. Dù gì thì quan viên mà chơi kỹ nữ rồi vào sòng bạc là vi phạm luật pháp Đại Việt đấy!”
Lúc này Vệ lão phu nhân không chịu được nữa, trợn mắt hôn mê luôn. Người hầu hạ cạnh bà ta nháo nhào cả lên, luống cuống tay chân nâng bà ta về, liên tục kêu to chạy đi tìm đại phu.
Giang Lâm nháy mắt vô tôi với Vệ Vân Chiêu: “Làm sao đây, tổ mẫu ngươi mà tỉnh lại ắt sẽ nói ta bất hiếu, sẽ mắng ta.’
Vệ Vân Chiêu mím môi cười nhẹ, gõ lên chóp mũi Giang Lâm: “Ừm, ta che chở cho ngươi.”
Giang Lâm chậc một tiếng, đẩy hắn ra ngoài: “Với cái chân không đứng được của ngươi à, ta đây còn có thể đánh hai người như ngươi đó.”
Vệ Vân Chiêu tương đối dễ nói chuyện: “Vậy đổi thành ngươi bảo vệ ta là được.”
“Bảo vệ gì chứ, ngươi coi ta là Tuân Thất hả?”
“Ngươi thông minh hơn Tuân Thất.”
Hai người đấu võ mồm ra tận cửa, Tuân Thất bị liên lụy cảm thấy vì để tướng quân dỗ dành thiếu phu nhân vui vẻ, y phải hy sinh nhiều lắm.
“Cược đi cược đi, cược đại hay tiểu?”
“Mở đại, đại, đại, đại!”
“Tiểu, tiểu, tiểu, mở tiểu!”
Sòng bạc luôn luôn ồn ào náo nhiệt hơn con đường của kinh thành phồn hoa nhiều, người chật kín hết cả, đi sâu vào bên trong còn phải chen chúc mà vào.
Giang Lâm dừng lại ở cửa, hỏi Vệ Vân Chiêu: “Vào cược hay là gặp ông chủ của bọn họ?”
Vệ Vân Chiêu ném cho tay đấm ở cửa một cục bạc vụn, hắn nói: “Vào báo cho ông chủ của ngươi, có người muốn gặp hắn ta, hắn tự biết ta là ai.”
Tay đấm đang ngậm một cọng cỏ, liếc mắt quan sát Vệ Vân Chiêu rồi sau đó lắc đầu nói một câu đáng tiếc, quay người bỏ đi. Hai người chờ không bao lâu, tay đấm trước đó quay lại, dẫn bọn họ
lên lầu.
Giang Lâm không cõng Vệ Vân Chiêu, cậu nhấc cả người và xe lăn lên, cứ thế tiến thẳng lên lầu. Không nói đến phản ứng của tay đấm, mỗi Vệ Vân Chiêu thôi đã thấy lòng phức tạp, lập tức ngây ra không biết nói gì cho hay.
Cho đến khi lên lầu, bọn họ thấy một người đàn ông mặc áo đen, đeo mặt nạ, rõ ràng hắn ta cũng nhìn thấy cách Vệ Vân Chiêu lên lầu, vì thế câu đầu tiên hắn ta nói là: “Vệ phu nhân đúng là hào kiệt.”
Giang Lâm đặt Vệ Vân Chiêu xuống đối diện người đàn ông, rồi chắp tay chào hắn ta: “Quá khen, ngươi như vậy thì hẳn là ta cũng đánh được.”
Vệ Vân Chiêu phát hiện, hôm nay phu nhân của hắn đến đây đã bước lên con đường chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nhau. Người đàn ông kia cười khẽ hai tiếng, giọng còn khá là êm tai.
Giang Lâm thuận miệng nói: “Ngươi không dám gặp người khác bằng mặt thật, giọng lại khá là êm tai, ông trời cũng ưu ái ngươi đấy.”
Tiếng cười của người đàn ông kia càng rõ ràng: “Giang đại thiếu gia đúng là người thú vị, sao lúc trước ta không phát hiện chứ.”
Sau đó hắn ta lại nói với Vệ Vân Chiêu: “Vệ công tử, phu nhân của ngươi khen giọng nói của ta êm tai, ngươi có ghen tị không?” Hắn ta châm ngòi ly gián rất rõ.
Vệ Vân Chiêu rất tự nhiên: “Không sao, cậu ấy cũng từng khen giọng A Hoàng vang dội êm tai.”
Người đàn ông áo đen khựng lại: “Không biết A Hoàng này là?”
Ngay cả bản thân Giang Lâm cũng không biết từ khi nào đã có một A Hoàng.
Vệ Vân Chiêu: “Chó con nuôi trong phủ.”
“Phụt!” Hắn đang mắng tên đàn ông áo đen hệt như con chó con, Giang Lâm vô ý bật cười thành
tiếng, cũng thu hút ánh mắt của người ở đây thành công.
Giang Lâm vội xua tay: “Đừng để đến ta, các ngươi nói tiếp đi.”
Tên đàn ông áo đen bị Vệ Vân Chiêu mắng, cũng chẳng tức giận mà hỏi hắn: “Hôm nay Vệ công tử đến đây là vì muốn chuộc ngũ thúc của ngươi về nhà?”
Vệ Vân Chiêu lắc đầu: “Không, ta đến cược với ngươi.”
“Ồ, không biết Vệ công tử muốn cược cái gì?”
Vệ Vân Chiêu: “Cái gì cũng được, ta chỉ có một điều kiện, nếu ta thắng, ngươi phải chặt hết hai chân của Vệ An.”
Bình tĩnh lạnh nhạt, nhẹ nhàng bâng quơ nói ra một câu hung tàn khiến người ta không thể tưởng tượng được.
Người đàn ông áo đen chớp mắt một cái, cảm thấy bất ngờ, sau đó hắn ta bình tĩnh nói: “Vệ công tử không hổ là tướng quân còn trẻ mà có thể đánh trận thắng lợi, đủ quyết đoán, ta đồng ý chuyện này với ngươi.”
Hắn ta chỉ vào chiếc bàn bên cạnh: “Mời!”
Một vắn quyết định thắng hay thua, chơi trò đại hay tiểu.
Giang Lâm rất muốn Vệ Vân Chiêu thắng, hơn nữa người đàn ông kia cũng không đề cập đến điều kiện nếu Vệ Vân Chiêu thua, Giang Lâm bèn xắn tay áo chủ động đề nghị: “Hay là để ta chơi?”
Nguyên thân là một người biết đánh bạc, còn đánh rất tài tình, hơn nữa bây giờ tai của Giang Lâm rất nhạy bén, khả năng nghe cực tốt, nếu để cậu ra mặt thì tỷ lệ thắng rất lớn.
Vệ Vân Chiêu từ chối: “Để ta làm là được.”
Không có giương cung bạt kiếm gì, hai người cầm một ống trúc chứa năm con xúc xắc bắt đầu lắc trái lắc phải, sau đó mở ra xem số lớn hay nhỏ là được.
Tiếp theo, đúng như sắp xếp, Vệ Vân Chiêu lắc ra được năm con sáu, người đàn ông lắc ra bốn con sáu, một con năm, chỉ còn thiếu một chút như thế.
Giang Lâm nhìn người áo đen: “Không ngờ ngươi cũng muốn chặt chân Vệ An như vậy.” Bây giờ Giang Lâm đã hiểu được Vệ Vân Chiêu muốn chặt hai chân nào của Vệ An.
Giang Lâm chậc chậc hai tiếng, cảm thán: “Sở thích của ngươi thật là đặc biệt.”
Tên áo đen: “Một Vệ An để đổi lấy ơn tình Vệ công tử thiếu ta, không thiệt thòi.”
Vệ Vân Chiêu không phản bác câu này, nói cho tên áo đen chặt đứt một chân và chân giữa của Vệ An.
Tên áo đen: “…” Ta đánh giá quá cao tình cảm chú cháu của các ngươi.
Hắn ta cũng đã hiểu được ý trong lời Giang Lâm nói.
Thấy không còn chuyện gì khác, Giang Lâm bèn đẩy Vệ Vân Chiêu ra cầu thang, bắt đầu nhấc cả người lẫn xe lăn xuống lầu.
Người đàn ông áo đen nhìn hai người bỏ đi, khóe môi dưới lớp mặt nạ hơi cong lên, hắn ta cảm thấy việc này thú vị hơn trong tưởng tượng nhiều.
Rời khỏi sòng bạc, Vệ Vân Chiêu không lên xe ngựa mà để Giang Lâm đẩy hắn đi trên đường một lát.
Giang Lâm nói: “Ta không ngờ là ngươi kiên quyết tự đến làm cho người ta phế bỏ Vệ An.”
Vệ Vân Chiêu nói: “Có lẽ số người ta giết trên chiến trường còn nhiều hơn người sống mà ngươi từng gặp, từ trước đến nay ta không phải người mềm lòng tốt bụng gì cả.” Nếu không thì đã chẳng biết đã phải chết bao nhiêu lần.
“Cái đó không giống…”
Vệ Vân Chiêu nói: “Không có gì không giống, đều là ngươi chết ta sống cả thôi, nếu để Vệ An tiếp tục hoành hành, sớm muộn gì nhà họ Vệ cũng sẽ bị lão liên lụy, cơ nghiệp trăm năm sẽ bị phá hủy trong chốc lát.”
“Ngươi nói cũng đúng.” Giang Lâm thầm nghĩ, dù gì thì Vệ An cũng là điểm mấu chốt để phá hủy nhà họ Vệ.
“Vậy ngươi định ăn nói thế nào với tổ mẫu?”
Vệ Vân Chiêu chỉ đường cho Giang Lâm: “Bên trái, không cần đến ta, sẽ có người tự giải quyết với bà ấy.”
Giang Lâm cũng chả sốt ruột, dù sao không bao lâu nữa sẽ có đáp án thôi, nhưng cậu lại nhìn hướng mà Vệ Vân Chiêu chỉ: “Ngươi đến Tây Thị làm gì?”
Tây Thị là nơi có nhiều người nhất kinh thành, long xà hỗn tạp, đủ loại hạng người, cũng là nơi mua may bán đắt nhất, vì người ta có thể mua được bất kỳ thứ gì ở đây.
Vệ Vân Chiêu không đáp, chỉ bảo Giang Lâm đẩy hắn đến trước một sạp bán chó con, rồi chọn một con chó vàng, một con chó trắng.
Vệ Vân Chiêu kêu con chó con màu vàng kia một tiếng A Hoàng.
Giang Lâm: “???”
Vệ Vân Chiêu giải thích: “Người nói phải giữ lời, ta đã nói trong phủ chúng ta có một con chó con tên là A Hoàng, thì không thể gian dối.”
Giang Lâm: “…” Câu “nói không giữ lời” này dùng như thế à?
Còn nữa, nối dối trước rồi sau đó bù đắp lại thì không tính là nói dối ư?
Giang Lâm: “…Vậy nên sau khi ta về còn phải khen giọng nó vang dội êm tai ý hả?”
Vệ Vân Chiêu: “Phải làm đấy.”
Vệ Vân Chiêu lại xoa xoa con chó con màu trắng kia: “Con này tên là Tiểu Bạch, giọng lanh lảnh nghe hay.”
Giang Lâm: “…Được, ta nhớ rồi.”
Nếu có cơ hội, cậu phải giới thiệu hai con chó con này cho ông chủ sòng bạc để làm quen, cậu cảm giác đối phương thích Tiểu Bạch hơn một chút, ai bảo giọng của cả hai đều nghe hay chứ?
Khi quay về phủ, bọn họ đi ngang qua cửa hàng làm xe lăn, ngoài cửa có treo một bức tranh Vệ Vân Chiêu cao ngang người thật, người ra vào rất nhiều, vừa nhìn là biết kinh doanh rất tốt. Giang Lâm còn trông thấy nhiều người trả năm xu để chạm vào bức tranh của Vệ Vân Chiêu.
Giang Lâm buột miệng: “Nếu sau này chúng ta không có tiền, ta sẽ đẩy người trên đường để bọn họ sờ người thật, ít nhất thu mỗi người ba mươi xu.”
Vệ Vân Chiêu khựng một lát, hắn hỏi: “Vậy thì làm phiền phu nhân tính xem, ngươi sờ hết từ đầu đến chân ta rồi, ta phải thu bao nhiêu tiền của ngươi.”
Giang Lâm hừ một tiếng, cười: “Vệ Vân Chiêu, ngươi có hiểu được một chuyện rằng ta là ân nhân cứu mạng ngươi không?”
“Nên phu nhân muốn ta lấy thân báo đáp?”
Giang Lâm: “Cái đó thì không cần, chỉ cần để ta muốn sờ lúc nào thì sờ là được.”
Vệ Vân Chiêu: “Được chứ, phu nhân thích là được.” Vệ công tử vẫn dễ nói chuyện như trước.
Khiến Giang Lâm cảm thấy mình không khác gì tên lưu manh đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng, mặc dù cậu không thấy áy náy gì cả.
Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu về phủ không bao lâu, Vệ An đã được người ta nâng về, đặt ở cửa nhà họ Vệ, máu tươi chảy đầm đìa, nhìn có vẻ nửa chết nửa sống.
Vệ lão phu nhân vừa tỉnh lại không bao lâu biết con trai bảo bối của mình đã quay lại, vội vàng chống gậy đi ra đón người, sau đó thấy Vệ An như vậy, suýt lại ngất đi lần nữa.
Vệ An yếu ớt gọi nương: “Chân… chân con trai mất rồi, cũng không còn là… đàn ông nữa.”
Tiểu Chu thị đi cùng Vệ lão phu nhân lập tức la hét kinh hoàng: “Ngươi nói cái gì? Người nói ngươi không còn là đàn ông sao?”
Không biết Vệ An đau trên người hay là đau trong lòng, nước mắt nước mũi đầy mặt, hốc mắt sưng đỏ, cực kỳ thê thảm.
Lão nghe lời Tiểu Chu thị nói, lập tức càng khóc tợn, kêu to một tiếng “nương” vô cùng thảm thiết.
Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu đã có mặt nhưng không đứng gần, Giang Lâm nghe Vệ An gọi nương, cậu lắc đầu: “Người mấy chục tuổi đầu rồi mà còn chưa dứt sữa.”
Vệ lão phu nhân ngồi xổm xuống ôm lấy Vệ An, liên tục “con trai của ta, con trai của ta”, kêu khóc hết sức đau lòng. Còn Tiểu Chu thị lại chú ý đến chỗ khác, bà ta đẩy Vệ An: “Vừa rồi ngươi nói thật hay nói dối vậy? Ngươi không còn là đàn ông nữa à?”
Vệ An chỉ lo khóc kêu đau, hoàn toàn không để ý đến bà ta, Tiểu Chu thị bất mãn giơ tay lột quần lão: “Ngươi cởi ra cho ta xem, nếu ngươi không phải là đàn ông nữa, bà đây còn sống với ngươi làm gì hả?”
Chân của Vệ An bị chặt sống, mất rồi nhưng vẫn còn có thể cảm giác được đau, Tiểu Chu thị vừa đụng vào lão, lão lập tức gào la ghê gớm: “Đau, đau quá, ả đàn bà độc ác này, ngươi muốn giết phu quân mình sao, ả đàn bà kia, bà thật là tàn nhẫn!”
Vệ lão phu nhân xót con mình, vội sai người kéo Tiểu Chu thị đi: “Ngươi muốn làm gì, đây là phu quân của ngươi, ngươi không thấy nó đau à?”
Giang Lâm lại chê trách ở sau lưng: “Nếu để ý đến tính mạng của Vệ An, hẳn là phải nâng vào phòng rồi mời đại phu từ sớm rồi, chứ không phải gào rú như giết heo trước cửa đâu.”
Ngoại trừ Vệ Vân Chiêu, những người khác không nghe Giang Lâm nói gì, mà ở cửa, Tiểu Chu thị và Vệ lão phu nhân, cùng với Vệ An, đã bắt đầu gây cãi.
Chủ đề cãi nhau là Vệ An không còn là đàn ông, Tiểu Chu thị chán ghét không muốn sống với lão nữa. Sau đó hai mẹ con Vệ An mắng Tiểu Chu thị ác độc, Tiểu Chu thị cũng là một người sòng phẳng, mắng nhiếc khinh miệt Vệ An rồi dẫn nha hoàn đi thẳng ra ngoài.
Còn lại là cảnh hai mẹ con Vệ An ôm nhau khóc lóc.
Rốt cuộc khi Vệ lão phu nhân nhớ ra phải đưa Vệ An vào phủ, mời đại phu đến khám, một đám nha sai chạy ào ào vào từ bên ngoài, tên thủ lĩnh nha sai giơ chỉ thị viết tay của nha môn lên: “Phụng lệnh của phủ doãn đại nhân, thân là quan viên triều đình nhưng Vệ An lại làm sai pháp lệnh, công khai chơi kỹ nữ, vào sòng bạc, bây giờ phải bắt về nha môn đợi thẩm tra ngay, người không liên quan mau mau lùi lại, nếu có người dám làm trái pháp lệnh thì bắt giữ theo!”
Hai người đang khóc lóc đều ngây ra, nha sai nói xong bèn đến kéo Vệ An, Vệ An giơ tay giãy dụa, liên tục gọi nương.
Dĩ nhiên là Vệ lão phu nhân không chịu để người khác bắt con trai bảo bối của mình đi, đứng dậy cản người: “Các người làm gì vậy? Nơi này là nhà họ Vệ, đường đường là phủ tướng quân, các người là cái thá gì mà dám bắt người ở cửa phủ tướng quân chứ?”
Thủ lĩnh nha sai bật cười: “Vệ lão phu nhân còn đang nằm mơ à, nhà họ Vệ đã không còn là phủ tướng quân gì từ lâu rồi. Đã lớn tuổi thế này mà bà còn không rõ, nếu bà còn dám cản trở thì ta sẽ bắt cả bà đi luôn!”
Hắn ta nói xong, bèn giơ tay về phía Vệ lão phu nhân, bà ta sợ quá, vội vàng liều mạng lùi về sau.
“Coi bộ Vệ lão phu nhân cũng biết sợ, nếu sợ thì đừng cản trợ chuyện công, dẫn đi!”
Vệ An giãy dụa bị áp giải đi mất, Vệ lão phu nhân hoàn hồn muốn chạy theo, má Diệp bên cạnh bà ta lập tức cản bà ta lại: “Lão phu nhân, người bình tĩnh chút đi, người không thể bị bắt theo, nếu không ai đi cứu Ngũ gia chứ? Lão phu nhân, trên dưới cả phủ này chỉ có một mình người thương Ngũ gia thôi.”
Vệ lão phu nhân lập tức đáp lời: “Thúy Hương nói đúng, ta phải đi cứu An Nhi, ta cũng chỉ còn lại một đứa con như nó, ta phải đi cứu nó!”