Editor: Rain
Beta: Snivy
————————
“Phu nhân! Không hay rồi, phu nhân ngất rồi.”
“Nhanh, nhanh đi mời đại phu!”
“Tên tiểu súc vật kia đâu, quản gia, bảo tên tiểu súc vật kia quay lại cho ta, bổn Hầu hôm nay phải đánh chết đứa khốn nạn đó.”
Phủ An Dương Hầu trong chốc lát đã loạn hết cả lên. Ồ, lần này ngất thật.
Giang Lâm hét với Thường An đang chỉ huy một tiếng: “Kết thúc thôi.”
Thường An vừa nghe thấy chỉ lệnh liền ném một túi tiền cho tên cầm đầu rồi bảo bọn họ nhanh chóng đi, Thường An còn chưa nói xong thì những người kia đã xoay người chạy rồi, động tác nhanh chóng giống như chạy thoát thân vậy, vô cùng nhanh.
Giang Lâm cười nhẹ một tiếng, đẩy Vệ Vân Chiêu đến trước xe ngựa.
Chẳng qua là nhìn thấy Vê Vân Chiêu không thể tự mình lên xe ngựa được thì có chút tiếc nuối: “Nếu như chân của tướng quân không sao thì đã chuẩn bị hai con ngựa ở cửa này rồi, chúng ta cưỡi ngựa rồi chạy, nhất định là sẽ tiêu soái hơn.”
Vệ Vân Chiêu vỗ lên chân của mình, ánh mắt nhìn về nơi nào đó: “Là ta không tốt, đã liên lụy đến ngươi rồi.”
“Nói lời này thật khách sáo quá, hơn nữa ta tin rằng ngươi sẽ khỏi thôi.” Giang Lâm ý trên mặt chữ.
Bảo Tuân Thất ôm Vệ Vân Chiêu lên xe ngựa, chính mình cũng lên cùng, khi An Dương Hầu đuổi theo ra thì xe ngựa đang đi rồi, nhưng mà tiếng mắng hổn hển của An Dương Hầu vẫn truyền đến bên tai của bọn họ.
Giang Lâm mở màn, duỗi đầu ra và làm mặt quỷ về phía An Dương Hầu, vốn dĩ còn muốn hét mấy câu nhưng bị Vệ Vân Chiêu giữ lấy đầu và kéo lại: “Như vậy nguy hiểm lắm, có chuyện gì thì lần sau rồi nói.”
Giang Lâm nghĩ đến cảnh tượng có thể xuất hiện vào lần gặp tiếp theo, không nhịn được mà cười thành tiếng: “Ta sợ lần gặp mặt tiếp theo, có thể ta không còn phụ thân nữa.”
Nhất thời có chút đắc ý vênh váo, Giang Lâm nói xong thì phát hiện ánh mắt của Vệ Vân Chiêu nhìn mình chăm chú hơn.
Cậu buộc phải bổ sung: “Khụ, điều quan trọng là trước khi không có phụ thân thì nên không có kế mẫu, như thế ta mới vui vẻ.”
“Ừm.” Vệ Vân Chiêu gật đầu, giống như tin vào lời nói của cậu vậy.
“Quan hệ giữa ta và kế mẫu không tốt, hôm nay ngươi đã thấy rồi chứ, ta cảm thấy bọn họ chắc chắn sẽ không thành thật mà trả của hồi môn cho ta đâu, vậy nên lần gặp mặt tiếp theo nhất định sẽ tiếp tục chuẩn bị các tiết mục để hiếu kính bọn họ. Hôm nay cảnh tượng nhỏ này đã khiến bà ta ngất đi thì lần sau chắc chắn sẽ càng không chịu nổi.” Giang Lâm chăm chú giải thích, một bộ dạng ta chỉ nhắm vào kế mẫu chứ không muốn phụ thân chết.
“Ừm, ta thấy được, ngươi rất thông minh.” Vệ Vân Chiêu cũng rất phối hợp, thậm chí còn khen ngợi.
So với thủ đoạn của những sát nhân giết người không thấy máu kia thì những phương pháp này của Giang Lâm đơn giản quá nhưng cậu quang minh chính đại, quan trọng nhất là ồn ào. Mà phần lớn con người đều thích ồn ào, Vệ Vân Chiêu tin rằng chuyện Triệu Thu Như dùng của hồi môn của chính thê không giấu được lâu nữa rồi, bách tính Thịnh Kinh sẽ bàn tán chuyện này thêm một khoảng thời gian dài nữa.
Vệ Vân Chiêu đoán rằng đây có lẽ mới là ý đồ thật sự của Giang Lâm.
Những chuyện lộ ra nhẹ nhàng thì người ta cũng nhanh quên đi, chỉ có những chuyện náo loạn lớn ai ai cũng biết thì mới để lại ấn tượng sâu đậm, sau lần này, sẽ có rất nhiều người biết đến Giang Lâm một lần nữa.
Mà hắn, ngay từ đầu đã biết Giang Lâm là một người không giống với lời đồn.
Vệ Vân Chiêu cảm thấy cũng lạ và thú vị.
Không ai là không thích được khen thông minh cả, bản thân Giang Lâm hôm nay đã hoàn thành được hai chuyện tốt, tâm trạng rất tốt, cậu cười và nói với Vệ Vân Chiêu: “Hôm nay ngươi đã vất vả chạy cùng ta ra ngoài một chuyến, buổi tối khi trở về ta sẽ làm đồ ăn ngon cho ngươi.”
Vệ Vân Chiêu nói được, xem ra vô cùng dễ nói chuyện.
Lần đi và về này cộng thêm cả thời gian dây dưa ở Hầu phủ nữa, lúc bọn họ về đến phủ Tướng quân thì trời cũng đã gần tối rồi.
Vừa mới xuống xe ngựa, Giang Lâm đã bị người nhà họ Vệ đứng kín cửa phủ Tướng quân dọa sợ, tất cả nữ quyến đã được điều động, ngay cả Vệ Vân Kỳ cũng đứng bên cạnh Vệ Vân Hà.
Giang Lâm lên bậc thềm, còn chưa hỏi được họ đang làm gì thì Vệ lão phu nhân đứng đầu tiên đã giơ cây gậy ở trong tay ra đánh vào đầu gối của Giang Lâm: “Quỳ xuống!”
Giang Lâm không đề phòng bà ta đột nhiên ra tay, chịu đựng một chút, đầu gối đau đớn.
Thật là thú vị, hôm nay ai cũng muốn cậu quỳ xuống, trông cậu thật sự dễ bắt nạt thế sao?
Lúc Vệ Vân Chiêu được Tuân Thất ôm xuống, nhìn thấy Vệ lão phu nhân đã giơ cây gậy lên muốn đánh Giang Lâm cái thứ hai thì không thèm để ý đến vai diễn “yếu ớt” nữa mà vội vàng lên tiếng chặn lại: “Tổ mẫu!”
“Vân Chiêu, con trai của ta, con sao rồi, có chuyện gì không, có chỗ nào không thoải mái không? Con vừa mới tỉnh dậy mà đã ra ngoài chạy loạn làm gì, nếu như con xảy ra chuyện gì thì nương phải làm sao, Vệ gia phải làm sao đây.”
Vệ Vân Chiêu mới ngồi ổn định trên xe lăn thì Vệ phu nhân đã chạy mấy bước đến trước mặt hắn, trực tiếp ôm lấy đầu của Vệ Vân Chiêu và bắt đầu khóc.
“Đồ sao chổi, Vệ gia của ta sao lại đen đủi như thế lấy phải cái thứ như ngươi về chứ, ở ngoài mất mặt đã không nói gì, bây giờ còn lừa Vân Chiêu bất chấp thân thể mà bôn ba vì ngươi, hồ ly tinh, một người đàn ông như ngươi lại học những thủ đoạn thấp hèn này, thật mất mặt!”
Bên kia là Vệ phu nhân đang đối diện với Vệ Vân Chiêu mà khóc, bên này Vệ lão phu nhân chống gậy mắng chửi Giang Lâm.
Điều làm Giang Lâm sững sờ đó là bà ta giận quá hóa buồn cười: “Lão phu nhân, trước đây tôn trọng người là trưởng bối, cũng là tổ mẫu của Vệ Vân Chiêu nên ta vẫn luôn chưa nói gì nặng lời với người cả, bây giờ xem ra là ta đã quá nể mặt người rồi.”
“Chưa nói tới chuyện ta bị ép gả tới phủ Tướng quân, nói đến chuyện của Vệ Vân Chiêu đi, hắn tự nguyện theo ta ra ngoài, tự nguyện đi gặp nhạc phụ của hắn, ta còn có thể cản hắn sao. Hơn nữa, ta được coi là một hồ ly tinh biết cách dụ dỗ người khác, vậy cũng chỉ có thể trách Vệ Vân Chiêu không có nghị lực, hồ ly tinh tùy tiện nói với hắn hai câu mà hắn đã ngoan ngoãn đi theo rồi. Một người đàn ông không thể quản nổi nửa dưới của bản thân thì thường không làm được chuyện lớn gì. Vệ Vân Chiêu dễ dàng bị ta câu dẫn như thế, ngày Vệ gia nhà các người hoàn toàn lụi bại không còn xa nữa đâu.”
“Im miệng! Cái đồ sao chổi nhà ngươi, ngươi dám nguyền rủa Vệ gia, gan của ngươi cũng lớn thật, hôm nay ta không đánh chết ngươi thì không được.” Vệ lão phu nhân thở phì phì, giơ cây gậy lên đang muốn chào hỏi thân thể của Giang Lâm.
“Tổ mẫu, không được!” Bản thân Giang Lâm còn chưa có phản ứng gì, Vệ Vân Chiêu ngược lại đã vội vàng gầm lên trước.
Hắn đẩy Vệ phu nhân đang ôm hắn khóc ra: “Nương, con rất tốt, không có chuyện gì cả, người không cần lo lắng.”
Sau đó Tuân Thất vội vàng đẩy hắn lên bậc thềm, Vệ Vân Chiêu trực tiếp chắn ở trước Giang Lâm: “Tổ mẫu, khụ khụ…” Khuôn mặt sốt ruột của Vệ Vân Chiêu trắng bệch, tiếng ho vang lên không ngừng.
Vệ lão phu nhân muốn rút cây gậy lại, Vệ Vân Chiêu hiểu nhầm cho rằng bà ta vẫn muốn đánh Giang Lâm, chống đỡ muốn bắt lấy cây gậy, nhưng vì chân không có sức nên đã lật đổ xe lăn, trong chốc lát đã ngồi trên mặt đất.
Lúc ngã xuống, xe lăn trực tiếp nện vào chân của hắn, Vệ Vân Chiêu không rên tiếng nào, chỉ ho không dừng, nhìn có vẻ vô cùng nhếch nhác.
Vệ lão phu nhân bị dọa: “Chiêu Nhi, Chiêu Nhi con làm sao vậy?”
Những người khác của Vệ gia cũng vây quanh mồm năm miệng mười hỏi thăm tình hình của Vệ Vân Chiêu, Vệ Vân Chiêu ngẩng đầu lên dường như muốn giải thích nhưng vì ho nên không nói được, trong lòng gấp gáp, đột nhiên trợn trắng mắt rồi trực tiếp ngất đi luôn.
Giang Lâm thở dài trong lòng, cái danh “đồ sao chổi” này của cậu thật sự đã được chứng minh rồi.
Vệ gia cũng loạn hết cả lên, mời đại phu, đun thuốc, đi đi lại lại nhiều lần đến khi trăng lên giữa trời.
Biết được Vệ Vân Chiêu vì thân thể quá yếu, trúng gió kèm theo tinh thần không thoải mái nên mới ngất đi, Vệ lão phu nhân lại giơ cây gậy lên muốn đi tìm Giang Lâm để tính sổ.
Lần này Vệ Vân Hà đứng cản trước mặt của Giang Lâm, sắc mặt của cô bé không được tốt lắm: “Tổ mẫu vẫn chưa hiểu rõ sao, đại ca tinh thần không thoải mái vì tổ mẫu muốn phạt đại tẩu, bây giờ tổ mẫu lại muốn ra tay, vậy là muốn đại ca sau khi tỉnh lại biết được lại ngất đi sao?”
“Hà Nhi, sao lại nói chuyện với tổ mẫu của con như vậy.” Vệ phu nhân ở phía sau trách mắng cô bé.
Vệ Vân Hà không quan tâm đến Vệ phu nhân, tiếp tục nói: “Đại ca hành động luôn luôn có chừng có mực, huynh ấy rõ ràng biết thân thể của mình yếu đuối mà vẫn kiên trì ra ngoài, tất nhiên có dụng ý của mình. Các người không hỏi câu nào đã đẩy hết tất cả lỗi lầm lên đầu đại tẩu. Tổ mẫu, Vệ gia chúng ta lúc nào lại không phân phải trái, không nói đạo lý như vậy.”
Vệ lão phu nhân rõ ràng bị lời nói này làm tức giận, tay cầm gậy run lên: “Ngươi! Ngươi đang dạy dỗ tổ mẫu sao?”
Vệ Vân Hà: “Tôn nữ không dám, tôn nữ chỉ là có gì nói nấy, tin rằng đại ca tỉnh lại cũng sẽ nói với người những lời giống như vậy.”
Vệ Vân Hà: “Tổ mẫu nhất định phải giáo huấn người mà huynh ấy quan tâm lúc huynh ấy hôn mê sao, tổ mẫu không sợ làm cho đại ca không vui, lục đục với huynh ấy sao?”
Bây giờ, Vệ Vân Chiêu đón nhận tất cả sự kỳ vọng của nhà họ Vệ, chỉ cần Vệ lão phu nhân không già hồ đồ thì sẽ không lựa chọn đối chọi với Vệ Vân Chiêu.
“Tốt, rất tốt, to gan lớn mật dám dạy dỗ cả người tổ mẫu này rồi.”
Đập gậy trên đất, Vệ lão phu nhân tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng: “Được lắm, ta không quản được đồ sao chổi này, ta còn không quản được cả ngươi nữa, nếu ngươi đã có bản lĩnh lớn như thế thì đến từ đường quỳ hai ngày hai đêm đi, để ta xem xem rốt cuộc là ngươi có bao nhiêu bản lĩnh!”
Vệ Vân Hà khom người hành lễ, không chút do dự quay người đi.
Vệ phu nhân lúc này bắt đầu tiến lên trước cầu xin giúp Vệ Vân Hà.
Giang Lâm thấy đám nữ nhân không đi theo thì cười lạnh, bước lên, đi cùng với Vệ Vân Hà ở phía trước.
Phía sau có một chiếc đuôi nhỏ cũng theo cậu, Giang Lâm trực tiếp ôm chiếc đuôi nhỏ này rồi cùng Vệ Vân Hà đến từ đường.
Bài vị của tổ tiên nhà họ Vệ giống như kim tự tháp vậy, một tòa rất cao, Vệ Vân Hà quỳ xuống ở trước đệm hương bồ*, sống lưng của tiểu cô nương thẳng tắp, không lo lắng không sợ sệt.
(*: CÉ ÊU QUÝ, TỪ NGÀN VẠN DẶM TRÙNG DƯƠNG EM RẤT KẺM ƯN CỴ CHÈN HỘ EM CÁI ẢNH NỆM NGỒI EM THẢ TRONG FILE ẢNH MINH HỌA NHE. NỚP DU SÂU MẮT.)
Giang Lâm đặt Vệ Vân Kì xuống, quỳ ở bên cạnh, nói với Vệ Vân Hà: “Muội thích người đại tẩu là ta như thế cơ à, thà bị phạt quỳ cũng muốn nói giúp ta.”
Vệ Vân Hà nói: “Ngươi cứu đại ca của ta, là ân nhân của của Vệ gia ta. Huống chi ngươi còn là đại tẩu của ta nữa, ta là muội muội, nên bảo vệ ngươi.”
Cô bé rất nghiêm túc, không hề nói dối.
Giang Lâm nghĩ, tiểu cô nương này còn biết khiến người ta cảm động.
“Nhưng ta là hồ ly tinh, chuyên dụ dỗ kiểu đàn ông như ca ca của muội, muội thấy đó hắn sáng sớm tỉnh lại, đến chiều đã nguyện ý cùng ta chạy về nhà nương chống lưng giúp ta, bản lĩnh của ta lớn như thế, về sau nói không chừng sẽ khiến hắn làm ra những chuyện ghê gớm hơn.”
Vệ Vân Hà quay đầu nhìn Giang Lâm: “Các người đã thành hôn rồi, không còn gọi là câu dẫn nữa. Hơn nữa trong lòng của ngươi có đại ca của ta, sẽ không đi ra ngoài dụ dỗ người đàn ông khác, đó là chuyện tốt.”
Giang Lâm nhếch mép, khóe miệng hiện ra ý cười, cậu đưa tay ra xoa đầu tiểu cô nương: “May mắn là Vệ gia các người vẫn còn muội là tỉnh táo, nếu không chỉ dựa vào một mình Vệ Vân Chiêu, cho dù hắn có ba đầu sáu tay thì cũng không cứu nổi những người này.”
Vệ Vân Hà: “Đại ca không chỉ có một mình, huynh ấy còn có ngươi nữa, đại tẩu, ngươi sẽ giúp huynh ấy đúng không?”
Nói sao thì cũng là một tiểu cô nương thông minh, còn biết bày mưu cậu để giúp đỡ cho đại ca của cô bé.