Xuyên Thành Thư Ký Khổ Bức Trong Truyện Bá Tổng

Chương 53: Xin Chào Tôi Là Kẻ Bắt Cóc Đây






Nhân viên chăm sóc khách hàng cũng không có ý định sỉ nhục cậu mà chỉ muốn nói, nếu như chỉ số thông minh của cậu không có vấn đề thì sao không nghe ra được ý bóng gió của Ngạn Tảo vậy?
Đối mặt với sự nghi ngờ của Yến Đôn, nhân viên chăm sóc khách hàng trả lời với giọng điệu lễ phép: Chúng tôi là một hệ thống vô cùng chuyên nghiệp, nên sẽ không đi sỉ nhục người khác một cách tùy tiện.

Đây là đề xuất được đưa ra sau khi phân tích tất cả mọi thứ đó ạ.

Mong quý khách đừng hiểu lầm.
Tuy Yến Đôn nhìn ra được rằng nhân viên chăm sóc khách hàng không có cảm tình gì với mình, nhưng nó cũng chưa bao giờ biểu hiện ra sự khinh bỉ hay ác ý gì cả.

Vậy nên Yến Đôn cũng không nghĩ nhân viên chăm sóc khách hàng đang sỉ nhục mình thật.

Sau khi nhân viên chăm sóc khách hàng giải thích như vậy thì Yến Đôn cũng tin rằng đây đúng là một đề nghị của hệ thống.
Cậu bèn bắt đầu suy nghĩ: Sao hệ thống lại đề nghị mình đi kiểm tra chỉ số thông minh nhỉ? Kết quả đo chỉ số thông minh của mình có ích cho nhiệm vụ ư?
Nhân viên chăm sóc khách hàng không thể để lộ thông tin mấu chốt của nhiệm vụ nên đành nói bóng nói gió: Bên phía bọn tôi thấy cách phán đoán tình huống trước mắt của quý khách có vẻ không toàn diện lắm, cho nên mới nghĩ có phải là có liên quan đến chỉ số thông minh hay không ạ…
Yến Đôn lập tức cảm thấy bị nhục mạ: Không phải cậu đang nói tôi ngu quá nên mới không làm được nhiệm vụ đó à?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: …Thật ra cậu cũng không ngu quá đâu.
Trong chốc lát, Yến Đôn cũng không hiểu được câu nhắc nhở của nhân viên chăm sóc khách hàng, thế nhưng đúng lúc này thì di động cậu đột nhiên nháy lên.

Cậu là dân kinh doanh, đặc biệt là còn làm thư kí nữa nên cậu đã có thói quen on call 24 giờ, di động vừa reo lên thì cậu đã cầm lên xem theo phản xạ có điều kiện.
Một tin nhắn hiện lên trên điện thoại:
Muốn biết Bạch Lệ Tô ở đâu không?
Yến Đôn phúc chí tâm linh: Nhiệm vụ về tình tiết kịch bản xuất hiện rồi!
Nhân vật chính là mình phải bộc lộ sức mạnh khổng lồ để làm anh hùng cứu mỹ nhân nhỉ?
Sự thay đổi trên sắc mặt của Yến Đôn khiến cho người bên cạnh phải chú ý.

Ngạn Tảo thấy khuôn mặt Yến Đôn bị màn hình di động chiếu vào mà trắng bệch ra, song đôi mắt cậu lại óng ánh sáng ngời, ánh lên vẻ động lòng người khác.
Ngạn Tảo bèn hỏi: “Có chuyện gì tốt xảy ra à?”
Yến Đôn đang định nói gì đó thì trong đầu cậu bỗng vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống: Xin nghĩ cách cứu Bạch Lệ Tô một mình, không thể tiết lộ thông tin liên quan đến nhiệm vụ với người khác.
Yến Đôn sực nhớ ra, đúng là lúc tuyên bố nhiệm vụ có nói rằng cậu phải “một mình một ngựa” đi cứu người.
Chậc, nhân vật chính đúng là một sinh vật kì lạ mà.
Gặp phải khó khăn mà không chịu tìm đến chú cảnh sát, cũng không tìm đến bạn bè để bàn bạc mà tự mình làm liều luôn!
Mấy tiểu thuyết như này đúng là rất dễ dạy hư các bạn nhỏ.

Song, Yến Đôn lại ngẫm nghĩ: Chắc mấy bạn nhỏ cũng sẽ không đọc mấy kiểu văn học tổng tài bá đạo này đâu nhỉ?
Nhân viên chăm sóc khách hàng lại không nghĩ vậy: Quý khách nhìn thấy mấy nam chính trong truyện tổng tài bá đạo trên ba mươi tuổi đã được gọi là “chú” hay “trai già” là biết độ tuổi trung bình của độc giả và tác giả rồi đó…
Vì Yến Đôn đang nói chuyện với nhân viên chăm sóc khách hàng nên cậu mang vẻ mặt sững sờ, trong mắt Ngạn Tảo thì có vẻ như là cậu chưa nghe thấy lời anh nói.

Vì thế Ngạn Tảo bèn lặp lại lần nữa: “Vui vậy à? Có chuyện gì tốt xảy ra sao?”
Lúc này Yến Đôn mới lấy lại tinh thần: “Không có gì ạ, một người bạn cũ tìm tôi có chút việc gấp.

Tôi nói chuyện với cậu ta vài câu được không ạ?”
Ngạn Tảo ra dấu “cứ tự nhiên”.
Tuy gạt Ngạn Tảo sang một bên cũng không tốt, thế nhưng bây giờ Bạch Lệ Tô đang bị bắt cóc, suy cho cùng thì việc ổn định bọn bắt cóc tương đối quan trọng hơn.
Yến Đôn cúi đầu trả lời đối phương: Ai đó?
Đối phương gửi lại một địa chỉ, nói: Bây giờ cậu đến đây, hoặc cô ta sẽ chết.
Yến Đôn ngẩn ra: Cái loại người gì thế này?
Đối phương lại bổ sung: Cậu đến một mình, không được báo cảnh sát, bằng không thì cô ta sẽ chết.
Yến Đôn nghĩ bụng: Không cần nói thì tui cũng tới một mình, dù sao thì tui cũng là nhân vật chính mà, gọi nhiều cảnh sát đến thì mất mặt lắm.
Song, Yến Đôn thấy đối phương có giọng điệu ngang ngược và bực dọc nên cậu bèn trả lời lại một câu: Mắc gì tôi phải nghe theo mấy người?
Đối phương đáp: Bởi vì cậu không muốn cô ta bị thương.
Yến Đôn càng gửi càng thấy giọng điệu này đáng ghét, bèn nói: Đúng là tôi không mong cô ấy bị thương, nhưng cũng không đến mức phải mạo hiểm vì cô ấy.

Cô ấy là mẹ tôi hay gì?
Lần này đối phương trả lời chậm hơn một chút, dường như không ngờ rằng Yến Đôn lại nói như vậy.
Tên bắt cóc nhìn thấy câu trả lời của Yến Đôn thì đúng là có hơi bất ngờ, hắn quay đầu lại nói với Bạch Lệ Tô: “Yến Đôn nói cô không phải mẹ cậu ta, cậu ta sẽ không mạo hiểm vì cô.”
Vốn là Bạch Lệ Tô còn đang ăn dưa hấu, cô nghe tên bắt cóc nói vậy thì sợ đến mức suýt rớt cả dưa trong tay: “Cái gì? Cậu ấy nói như vậy á?”
Sao bảo làm nhân vật thụ chính và nữ phụ ác độc trông coi lẫn nhau cơ mà?
Nhưng Bạch Lệ Tô phản ứng lại rất nhanh, nói tiếp: “Cậu ấy không thể bỏ mặc tôi đâu, có lẽ là sợ yêu cầu của anh nên mới ra vẻ không để ý đặng thử giới hạn của anh đó!”
Tên bắt cóc nói: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Nói xong, tên bắt cóc bước đến giữ chặt đầu Bạch Lệ Tô lại, chụp một tấm hình cô bị hành hung rồi gửi cho Yến Đôn.

Yến Đôn nhìn ảnh chụp, Bạch Lệ Tô đang bị người ta giẫm trên mặt đất, trên nền còn chảy ra một vũng máu (trên thực tế là nước dưa hấu đã bị P màu).
Yến Đôn cũng lắp bắp sợ hãi, cậu chân thành lo lắng cho nữ phụ ác độc, vội vã trả lời: Rốt cuộc mấy người muốn gì?
Tên bắt cóc đáp: Cậu đến đây.
Có lẽ là sợ Yến Đôn không dám tới nên tên bắt cóc lại gửi thêm một câu: Tôi sẽ không làm cậu bị thương.

Tên bắt cóc gửi xong thì lại hỏi Bạch Lệ Tô: “Tôi còn cam đoan sẽ không làm cậu ta bị thương nữa, chắc cậu ta sẽ đến nhỉ?”
Bạch Lệ Tô lại bảo: “Nhưng giọng điệu của anh nghiêm quá, có lẽ cậu ấy vẫn còn đang sợ lắm đó.”
Tên bắt cóc nói: “Giọng điệu của tôi rất nghiêm hả?” Để Yến Đôn không thấy mình quá nghiêm, tên bắt cóc bèn gửi một cái meme heo peppa sang để tỏ vẻ mình thân thiện và vô hại.
Yến Đôn gửi đến một câu: Có phải đến bây giờ không?
Tên bắt cóc bảo: Phải.
Yến Đôn lại nói: Nhưng bây giờ khuya rồi, mai được không? Ngày mai tôi nghỉ, không cần đi làm.
Tên bắt cóc suy nghĩ một chút rồi đáp: Vậy mai đi.
Yến Đôn cũng ngây ra, vừa nãy cậu chỉ muốn thử một chút thôi, nào ngờ tên bắt cóc lại đồng ý thật.

Nói vậy thì tên bắt cóc này cũng dễ thương lượng ghê nhỉ?
Yến Đôn bèn thử thêm một bước nữa: Xa quá à… Đổi địa chỉ được không?
Tên bắt cóc lại hỏi: Sợ xa à? Có cần tôi gọi xe đến đón cậu không?
Yến Đôn nói: Cũng được á.
Tên bắt cóc nói: Mẹ nó ông đây còn phải gọi xe cho mày à? Hay là tiện đường gọi máy bay đến cho mày luôn đi? Ăn c*t đi thằng kia, coi tao là đứa thiểu năng hả?
Yến Đôn: …Xem ra cũng không dễ nói chuyện như trong tưởng tượng ha.
Tên bắt cóc cho rằng Yến Đôn không tôn trọng uy nghiêm của một thế lực tà ác như mình, nên hắn bèn gửi một tấm hình của Bạch Lệ Tô với khuôn mặt đầy máu (thật ra vẫn là nước dưa hấu được P thành màu máu) sang để đe dọa: Mẹ nó mày thành thật một chút cho ông! Cho mày để giữ đó thôi, không là ông đây giết con tin đó.
Yến Đôn vội đáp: Đại ca à, chuyện gì cũng từ từ, đừng làm khó phụ nữ.
Tên bắt cóc đáp: Hừ, bớt ra vẻ đi, ngày mai nhớ đến!
Sẽ đến mà.

Yến Đôn bật hào quang nhân vật chính lên, cậu không sợ hãi một chút nào cả.
Yến Đôn hẹn thời gian với tên bắt cóc đâu ra đó xong thì lại nhét điện thoại vào túi.
Vốn là Ngạn Tảo muốn thổ lộ tình cảm với Yến Đôn ở đây, nhưng rồi đoạn đối thoại lại bị cắt ngang.

Yến Đôn nói chuyện với đối phương qua điện thoại một lúc lâu nên hiển nhiên là không còn ở trong bầu không khí tâm tình nữa.

Ngạn Tảo bèn không nói gì nữa mà chỉ cười nhạt nhòa: “Nói chuyện với bạn xong chưa?”
Yến Đôn gật gật đầu: “Nói chuyện xong rồi ạ.” Dứt lời, cậu lại bảo: “Có hẹn gặp mặt ngày mai ạ.”
Ngạn Tảo nói: “Vậy chắc giờ cậu cũng phải về nhà rồi nhỉ, để tôi đưa cậu về.”

Yến Đôn nói cảm ơn rồi rời khỏi căn biệt thự cùng Ngạn Tảo, ngồi xe về nhà.
Dọc đường đi, hai người cũng chẳng nói gì, một chút kì lạ chợt lóe lên trong bầu không khí yên ắng.
Cả hai người Yến Đôn và Ngạn Tảo đều ôm tâm sự nên đương nhiên cũng chẳng ai nói gì.
Đúng là nơi mà Bạch Lệ Tô bị bắt cóc cách nội thành rất xa.

Dựa theo thiết lập của truyện tổng tài bá đạo, thường thì cách mà Mary Sue bị bắt cóc là bị trói trong một kho để hàng, cũng không biết tại sao lại có nhiều kho hàng không có người quản lí, chỉ chuyên dùng để bắt cóc vật hi sinh ác độc như vậy nữa.
Cũng vì nơi này rất hẻo lánh nên Yến Đôn phải tìm một lúc lâu, cậu lái xe vòng vòng cả buổi mà vẫn không tìm ra được đường.

Trong lòng cậu không khỏi bội phục các nam chính có thể chạy đến hiện trường để cứu nữ chính chỉ trong vòng ba mươi phút.
Nhân viên chăm sóc khách hàng cũng không nhìn nổi nữa, đành phải mở chế độ lái tự động cho cậu, để ô tô tự động chạy đến nơi diễn ra tình tiết kịch bản, nếu không thì đến đêm Yến Đôn cũng chưa tới được mất.
Yến Đôn lại phải cảm thán lần nữa: Bạch Lệ Tô nói đúng ghê, hệ thống quá là có ích luôn! Chỉ là do mình chưa phát hiện ra nhiều chức năng hơn mà thôi!
Đợi đến khi xe chạy đến kho hàng, Yến Đôn bèn xuống xe rồi đi vào trong kho.

Đương nhiên là trong kho hàng chẳng có hàng hoá gì cả, chỉ có kẻ bắt cóc và con tin thôi.

Con tin Bạch Lệ Tô bị trói trên một cái ghế, còn tên bắt cóc thì ngồi ở một nơi khác, khi thấy Yến Đôn đến thì tên bắt cóc bèn đứng dậy.

Tên này rất vạm vỡ, vừa đứng lên cái là trông như một ngọn núi vậy, khiến cho người ta có một cảm giác bị áp bách rất mạnh.

Trong tay hắn cầm một cây gậy, hắn dùng sức đập xuống mặt đất để phát ra âm thanh uy hiếp: “Rốt cuộc mày cũng đến rồi à?”
Yến Đôn ra điều có lỗi: “Ngại quá, chỗ này khó tìm nên tôi tới muộn một chút.”
Tên bắt cóc nói: “Vậy thì mày phải nhắn tin báo cho tao chứ.” Hại hắn và Bạch Lệ Tô ngồi tạo dáng chờ nửa ngày trời, ngâu si hết sức.
“Rất xin lỗi, rất xin lỗi.” Yến Đôn giải thích luôn miệng, sau đó lại nhìn về phía Bạch Lệ Tô rồi hỏi: “Chị Bạch, cô không sao chứ?”
Bạch Lệ Tô trưng ra biểu cảm của Bạch Liên Hoa, cô quật cường và kiên định cắn răng, đôi mắt rưng rưng hét lên: “Cậu đừng tới đây! Cậu đi mau đi! Cậu đừng lo cho tôi! Chạy mau —”
Yến Đôn không biết cái câu “cậu đi mau đi đừng lo cho tôi” là do người ta quy định ra như vậy, còn tưởng là thật nữa.

Vậy nên cậu ngẩn ra một chút rồi thật thà chạy thẳng ra ngoài luôn.
Bạch Lệ Tô há họng hô “chạy ngay đi”, thế nhưng khi thấy đối phương chạy đi thật thì cô ngẩn tò te.
Tên bắt cóc phản ứng khá là nhanh: “Thằng nhóc kia, mày đừng có chạy!” Nếu tên bắt cóc đã làm được cái nghề này thì đương nhiên là hắn có thể lực siêu cao, cách ba bước nhưng chỉ chạy có hai, nhoắng cái đã xách Yến Đôn có thể trạng yếu ớt về như một con gà con.
Sau khi Yến Đôn bị xách về thì cụp mắt xuống, nói: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Tên bắt cóc cười khà khà, nói: “Không phải mày trâu bò lắm à? Cho tao thấy bản lĩnh của mày đi!”
Yến Đôn ngây cả ra: “Ai nói với anh là tôi rất trâu bò vậy? Đây chắc chắn là hiểu lầm rồi!”
Nói xong, Yến Đôn chỉ vào mặt mình: “Anh dòm tôi như này có giống người trâu bò không? Tôi trâu bò mà thoáng cái đã bị anh xách về à?”
Tên bắt cóc sờ sờ cằm, nói: “Sự trâu bò của mày không phải nằm ở mặt đó.”
“Thế xin hỏi là nằm ở mặt nào vậy ạ?” Vẻ mặt Yến Đôn rất thành khẩn, “Nói thật thì tôi cũng tò mò lắm á.”
Tên bắt cóc bèn nói: “Nghe nói mày là cục cưng của ba tên trùm mà.


Vậy mà còn không trâu bò ư?”
Sắc mặt Yến Đôn cứng đờ: “Cái gì? Đây chắc chắn là có hiểu lầm rồi!”
Nói xong, Yến Đôn lại chỉ vào mặt mình: “Anh dòn tôi như này có giống người trâu bò như vậy không?”
Tên bắt cóc đánh giá Yến Đôn một hồi, song hắn cũng không nói lên được gì, bèn bảo: “Tao cũng có phải gay đâu, sao tao biết được? Có điều tao thấy thân thể mày nhỏ nhắn, có khi cũng hơi quá sức.

Nhưng cũng có thể mày là cái loại người thân thì mềm nhưng mông thì chắc.”
Yến Đôn rất đỗi ngạc nhiên: “Xin lỗi nhưng anh có thể nói cho tôi biết ba người này là ai được không?”
“Còn giả vờ giả vịt nữa!” Tên bắt cóc dựng thẳng ngón tay lên rồi đếm cho cậu xem, “Ngạn Tảo, Ngạn Trì và cả Hoa Đại Mạo, phải không?”
“Không phải.” Yến Đôn nói, “Tôi thật sự chỉ là một thư kí bình thường thôi.

Nói chắc anh không tin nhưng tôi vẫn còn là trai tân đó.”
Tên bắt cóc nghe xong thì cảm thấy nghi ngờ, thế nhưng dòm vẻ mặt của Yến Đôn thì không giống như đang lừa bịp.
Yến Đôn chỉ tay lên trời thề, tự chứng minh mình trong sạch: “Tôi thề mình nhất định không nói dối.

Chỉ tiếc bây giờ không có con quỷ nào, nếu không thì tôi đã vẩy nước tiểu của trẻ con ra trừ tà để anh tin tôi rồi.”
“Cái đó thì không cần!” Tên bắt cóc khoát tay.
Yến Đôn nghe thấy tên bắt cóc nói vậy thì vui mừng quá đỗi: “Vậy nên anh tin tôi à?”
“Tin, tin.” Tên bắt cóc nói, “Nếu mày không phải là người được ba tổng tài bá đạo cưng tận đáy lòng thì mày không còn giá trị gì nữa rồi, hầy, bây giờ tao phải giết mày thôi.”
“Ể???” Yến Đôn ngơ ngác.
“Đợi đã!” Bạch Lệ Tô hét lớn một tiếng, “Cậu ấy thực sự là người được các tổng tài bá đạo cưng tận đáy lòng màaa!”
Tên bắt cóc nhíu mày: “Phải không đó?”
Bạch Lệ Tô gật đầu: “Đúng vậy, nếu không tin thì anh có thể lấy cậu ấy ra để uy hiếp ba tổng tài bá đạo mà? Nếu uy hiếp thành công thì anh có thể lấy được tiền chuộc.

Nếu uy hiếp không thành công thì sau đó anh giết cậu ấy cũng đâu có muộn.”
Tên bắt cóc nghĩ nghĩ rồi nói: “Cũng đúng.

Vậy bây giờ tao phải gọi điện cho từng người bọn họ à?”
“Vậy phiền lắm.” Bạch Lệ Tô nói, “Tạo nhóm khỏe hơn á.”
Yến Đôn thấy chỉ số thông minh của tên bắt cóc này có vẻ không cao lắm.

Hắn ta thực sự nghe theo đề nghị của Bạch Lệ Tô luôn mới ghê.

Chẳng qua tên bắt cóc cũng không có điện thoại chứa công nghệ đen để kéo các tổng tài bá đạo thành một nhóm ngay lập tức, nên hắn chỉ có thể thêm bạn tốt với từng người mà thôi.
Vì lẽ đó, gần như cùng một lúc, trên điện thoại của ba tổng tài bá đạo hiện ra một lời mời kết bạn giống hệt nhau.
Xin chào, tôi là kẻ bắt cóc đây, cảm phiền chấp nhận tôi cái nha.