Yến Đôn ôm di động, cứ dăm ba phút cậu lại làm mới vòng bạn bè để xem Ngạn Tảo có like cho mình không.
Nhưng ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu, Yến Đôn lại cảm thấy mình rất đần độn, nên cậu bèn lướt lướt app khác để phân tán sự chú ý.
Bạch Lệ Tô vẫn chiếm vị trí đầu bảng trên các nền tảng xã hội.
Vốn là cô muốn viết về buổi hẹn hò của mình và Ngạn Trì, cũng mời paparazzi đâu ra đó rồi.
Thế nhưng đến lúc đó Bạch Lệ Tô lại bị cho leo cây, cô nghĩ mình không thể cho qua một cách dễ dàng như vậy được, dù sao thì đám phóng viên cũng đã đến cả rồi.
Cô là một nữ phụ ác độc có dã tâm tràn trề mà, không thể bỏ qua cơ hội lên hot search được.
Vì Ngạn Trì không đến nên cô không thể lên hot search vì thể hiện tình cảm được.
Vậy nên cô thay đổi suy nghĩ rất linh hoạt, cho thả tin tức “Bạch Lệ Tô dùng cơm một mình đêm trước Giáng Sinh, nghi vấn tình cảm với Ngạn Trì đã có vấn đề” ra.
Khu bình luận cũng là một ngọn lửa nóng hừng hực:
> Mị đã chán nhìn hot search hết chia tay rồi quay lại của Ngạn Trì và Bạch Lệ Tô rồi.
> Tính hướng của Ngạn Trì lúc cong lúc thẳng như vậy, có thể trở thành top 10 câu hỏi chưa được giải đáp luôn rồi đó.
> Cái màn tạo hiệu ứng của Bạch Lệ Tô đúng là không có điểm dừng luôn, khoe ân ái cũng lên hot search mà thay đổi tình cảm cũng lên hot search!
> Nói cho cùng, cho dù Bạch Lệ Tô có tạo hiệu ứng thì Ngạn Trì vẫn là một tên đàn ông khốn nạn mà? Đúng là chẳng lỗi anh thì lỗi tôi! Ngạn Trì cũng chẳng phải loại gì tốt đẹp.
Có điều bây giờ Bạch Lệ Tô cũng có người hâm mộ của riêng mình, những bình luận hot đều là từ họ cả:
> Bạch Lệ Tô ra ngoài một mình để ăn bữa cơm đêm trước Giáng Sinh mà cũng lên hot search! Cô ấy hot thật.
> Ôm Bạch Lệ Tô về nè, tha giùm cái đi!
> Mấy cái tài khoản marketing này.
Không để Bạch Lệ Tô ăn bữa cơm cho yên ổn được hả?
> Gái đẹp ra ngoài ăn cơm thôi.
Mọi người thích ăn dưa như vậy thì chi bằng xem thử quảng cáo “Hạt dưa xịn!” của Bạch Lệ Tô đi.
……
Yến Đôn đang lướt mạng xã hội thì đột nhiên di động cậu rung lên.
Yến Đôn hoảng hốt nhìn kĩ lại, phát hiện ra trên màn hình hiển thị cuộc gọi đến của Ngạn Trì.
Yến Đôn đang xem tin hóng hớt về Ngạn Trì, nào ngờ chính chủ lại gọi điện thoại đến, điều này khiến cậu thấy chột dạ mà chẳng có lí do.
Cậu hơi sợ sệt tiếp điện thoại: “Cậu Trì?”
Ngạn Trì hừ một tiếng, nói: “Hôm nay cậu đi đâu vậy?”
Giọng nói vẫn ngang ngược như trước.
Yến Đôn cảm thấy bản thân không nhất thiết phải báo cáo hành tung của mình với Ngạn Trì, nên cậu bèn nói: “Không làm gì cả ạ, hôm nay không phải thứ bảy sao, tôi chỉ nghỉ ngơi thả lỏng một chút thôi.
Cậu Trì có dặn dò gì sao ạ?”
Ngạn Trì cũng không bỏ qua, hắn nói tiếp: “Tôi nghe Bạch Lệ Tô nói cô ấy nhìn thấy cậu trên đường? Cậu đến phố thương mại à?”
“À… Đúng ạ.” Nếu Ngạn Trì đã nói ra tin tức chính xác như vậy thì Yến Đôn cũng biết mình không thể nói dối nữa, cậu bèn thật thà thừa nhận.
Song, Yến Đôn đột nhiên thấy có chỗ nào sai sai, hỏi: “Hôm nay Giám đốc Ngạn gặp cô Bạch sao ạ?” — Mấy tài khoản marketing có viết vậy đâu!
Yến Đôn không kìm được mà bắt đầu hóng hớt.
Ngạn Trì lại nói: “Không gặp.
Chỉ nói chuyện điện thoại thôi.”
Yến Đôn bèn gật đầu: Vậy nên mấy tài khoản marketing cũng không nói bậy, đúng là không gặp thật.
Yến Đôn nghĩ Bạch Lệ Tô phát triển tình cảm với cái tên thẳng nam tồi tệ Ngạn Trì này cũng không dễ dàng, nên cậu ra vẻ nói đỡ: “À, hôm nay là đêm trước Giáng Sinh mà! Sao anh không đi ăn với bạn gái ạ? Chắc là cô Bạch thấy cô đơn lắm.”
Ngạn Trì nghe Yến Đôn nói vậy thì trong lòng càng khó chịu hơn, bèn bảo: “Cô ấy cũng không phải là bạn gái tôi.”
“K-Không phải sao ạ…” Yến Đôn nghẹn họng.
Ngạn Trì nói: “Tôi sẽ không lui tới với cô ấy nữa.”
Yến Đôn lập tức thấy lo lắng cho Bạch Lệ Tô: “Tại sao ạ? Cô Bạch là một người tốt như vậy…”
“Có thể tôi là gay.” Ngạn Trì nói.
Yến Đôn ngậm miệng lại.
Tuy Yến Đôn lặng đi nhưng trong lòng lại rối tinh rối mù: Gì? Gì cơ? Cuối cùng Ngạn Trì cũng come out hả? Vậy nên hắn ta là gay thật á! Trời ạ, Bạch Lệ Tô cũng đáng thương quá đi.
Một người mê trai đẹp như cô mà đến thế giới này thấy ai dễ nhìn cũng là gay hết.
Nhưng cậu không biết, thật ra đây là sự trừng phạt mà hệ thống đưa ra vì khi xưa Bạch Lệ Tô đã gây nghiệp quá nhiều.
Ngạn Trì dừng một chút rồi hỏi: “Vậy còn cậu?”
“Tôi?” Yến Đôn chưa kịp phản ứng lại, “Tôi sao ạ?”
Ngạn Trì nói: “Đêm nay cậu đi ăn với bạn trai à?”
“K-Không phải, không phải bạn trai ạ.” Yến Đôn nhanh chóng phủ nhận: Đây là chuyện còn chưa đến đâu cả.
Trái tim Ngạn Trì hơi thả lỏng: “Không phải bạn trai ư? Vậy là ai?”
Yến Đôn muốn nói “Là nam thần của tôi đó”, nhưng ngẫm lại thì cậu thấy mình không thân thiết với Ngạn Trì, không nên nói rõ việc tư ra như vậy.
Nên Yến Đôn bèn úp úp mở mở: “Chỉ là bạn bè bình thường thôi, đúng lúc có việc nên cùng nhau ăn bữa cơm luôn ạ.”
Ngạn Trì lại an tâm hơn chút, hắn tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao lại tặng hoa?”
“Hoa gì ạ?” Yến Đôn còn chưa kịp nghĩ đến.
Ngạn Trì nói: “Hoa trong vòng bạn bè của cậu ấy.”
Lúc bấy giờ Yến Đôn mới phản ứng lại được: Ngạn Trì nhìn thấy ảnh chụp giỏ hoa trong vòng bạn bè rồi à?
Yến Đôn bèn nói: “Chỉ là tôi đi ngang thấy một đứa bé bán hoa, thấy bé tội nghiệp nên mua hoa của bé thôi ạ.” — Đây cũng là lời nói thật lòng, nên cậu nói mà không hề chột dạ.
Ngạn Trì nghe thấy câu này thì mới dần dần bình tĩnh lại: “Ồ.
Tôi thấy cậu đăng trong vòng bạn bè, cậu thích hoa hồng lắm à?”
Yến Đôn xấu hổ cười cười: “Có thể xem là vậy ạ.”
“Ừ.” Ngạn Trì yên lặng nhớ kĩ, lại hỏi, “Ngày mai cậu có rảnh không?”
Yến Đôn coi Ngạn Trì là cấp trên của mình nên vâng vâng dạ dạ: “Có ạ, có ạ, Giám đốc Ngạn có dặn dò gì không ạ?”
Ngạn Trì nói: “Mai cậu lái xe đến nhà họ Ngạn đi, chúng ta cùng đến một nơi.”
“Vâng, tức là làm tài xế phải không ạ?” Yến Đôn cảm thấy hơi kì lạ, “Tôi có thể hỏi một chút là đi để làm gì không ạ? Sao không gọi thư kí Chu…”
“Tôi bảo cậu đi thì cậu phải đi!” Tổng tài bá đạo Ngạn Trì lại login, “Sao lại lắm vấn đề vậy hả!”
“V-Vậy cái này tôi có thể xin thành tăng ca không ạ?” Yến Đôn sợ sệt hỏi.
Ngạn Trì hơi nghẹn lại, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Cũng được.”
— Ngày mai là ngày nghỉ, Yến Đôn ra ngoài làm việc cho Giám đốc Ngạn có thể nhận tiền lương gấp ba lần.
Bây giờ cậu đổi ra, tiền lương hiện tại khoảng một nghìn, nếu tiền tăng ca gấp ba lần tiền lương thì tức là ba nghìn.
Vậy là ngày mai cậu đi với Ngạn Trì một tiếng ba nghìn, tám tiếng là hai vạn tư!
Ngạn Trì không biết bây giờ cái đầu nhỏ của Yến Đôn đang đếm tiền xoành xoạch, hắn lại hỏi: “Nếu tính lương tăng ca thì cậu sẽ đến phải không?”
“Đến, tất nhiên là đến rồi ạ!” Yến Đôn gật đầu như giã tỏi: Một tiếng ba nghìn! Không đến là ngu!
Yến Đôn đáp ứng với Ngạn Trì xong thì cúp điện thoại.
Sau khi nói chuyện, cậu lại chuyển màn hình điện thoại về vòng bạn bè, trái tim nhảy dựng lên: Ngạn Trì like bài đăng trong vòng bạn bè của cậu rồi!
Bên dưới bức ảnh chụp giỏ hoa kia có thêm một hình trái tim, bên cạnh trái tim đó lại ghi tên Ngạn Tảo.
Tổ hợp kì lạ này khiến cho Yến Đôn như nhìn thấy hình ảnh gì đó cực kì quý giá, trái tim cậu cũng bắt đầu vang lên theo.
Không ngờ một cái like cũng có thể đem lại cảm giác lãng mạn cho người khác.
Suy cho cùng thì cũng không phải là việc like lãng mạn, mà là mọi thứ người kia làm đều vô cùng lãng mạn.
Đôi khi Yến Đôn nghĩ, có thể “thích” cũng là một loại “hào quang của nhân vật chính”, chỉ có điều là “nhân vật chính” độc quyền của một người, là hào quang chỉ dành riêng cho mỗi một người mà thôi.
Sau khi nhận được tín hiệu từ cái like, Yến Đôn lập tức gọi điện thoại để chia sẻ tin vui này với Bạch Lệ Tô: “Chị ơi chị nói xem, đây có phải là có hi vọng không?”
Bạch Lệ Tô cười cười, nói: “Tôi đã nói cậu có hi vọng từ lâu rồi mà.
Cậu cứ chuẩn bị quà cho Lễ Tình Nhân đâu ra đó đi đã.
Đợi đến Tết thì hẹn anh ấy một lần nữa, làm cho mập mờ vào, đến Lễ Tình Nhân thì tỏ tình mạnh mẽ, tám phần là có thể tóm được.”
Yến Đôn mừng như điên trong lòng nhưng vẫn có một chút thận trọng: “Tám phần là có thể tóm được ư? Vậy còn hai phần thì…”
“Em giai à, không có gì trên thế giới này là ăn chắc được mười phần đâu, nhất là tình yêu.
Có tám phần đã là không tệ rồi.” Bạch Lệ Tô dùng giọng điệu của người từng trải nói, giọng điệu mang theo một chút bâng khuâng.
Yến Đôn nghe thấy sự bùi ngùi trong giọng nói của Bạch Lệ Tô thì liên tưởng ngay đến lời Ngạn Trì vừa nói, bèn hỏi: “Cô chia tay với Ngạn Trì rồi à?”
Bạch Lệ Tô “chậc” một tiếng: “Hai bọn tôi đâu có ở bên nhau bao giờ.”
Yến Đôn thở dài, nói: “Tiếc thật đó! Cô tính sao bây giờ?”
Dường như Bạch Lệ Tô lại nhớ đến gì đó, cô hỏi: “Hôm nay Ngạn Trì có tìm cậu không?”
Yến Đôn thật thà trả lời: “Có, mới vừa gọi điện thoại cho tôi đây, nói là chia tay với cô rồi, mà hình như có vẻ muốn come out.”
Bạch Lệ Tô thở dài: “Quả nhiên là vậy!” Nói xong, cô lại hỏi: “Vậy anh ta còn nói gì khác không?”
Yến Đôn nói: “Anh ta còn hẹn tôi ngày mai đi ra ngoài, nhưng tôi không biết là đi đâu, cũng không biết là vì lí do gì.”
Bạch Lệ Tô còn đang định nói gì đó thì tiếng hệ thống trong não cô lại vang lên.
Nghe hệ thống tuyên bố nhiệm vụ xong, Bạch Lệ Tô lại thở dài một cách bất đắc dĩ, nói: “Tôi biết anh ta muốn làm gì rồi.”
Yến Đôn kinh ngạc: “Sao cô biết được?”
Bạch Lệ Tô nói: “Vì tôi lại phải đến hãm hại cậu đây này, đồ ngốc!”
Thật ra Bạch Lệ Tô đã không còn ngạc nhiên với việc có nhiệm vụ ban xuống nữa rồi, suy cho cùng, dựa theo thiết lập, sau khi nữ phụ ác độc bị bỏ rơi thì chắc chắn phải trở nên ác độc hơn.
Lí do mà nữ phụ ác độc bị tổng tài bá đạo Ngạn Trì bỏ rơi vẫn là do hắn coi trọng Yến Đôn.
Vậy nên Bạch Lệ Tô nhất định phải ghen ghét Yến Đôn, cô nhất định phải ra tay hãm hại một người không có lỗi lầm gì cả.
Song, Bạch Lệ Tô thấy hệ thống cung cấp thuốc cho cô thì bắt đầu suy nghĩ sâu xa: Hóa ra đây là thuốc kích dục đặc biệt trong truyền thuyết đó à? Sở dĩ nói “đặc biệt” là vì rõ ràng là cùng một loại thuốc, nhưng công uống vào thì trở nên rắn chắc, thụ uống vào thì trở nên mềm nhũn, rõ ràng tất cả mọi người đều là đàn ông mà, không biết vì nguyên lí gì mà lại có phản ứng hoàn toàn khác nhau như vậy.
Nhưng Bạch Lệ Tô cũng không cảm thấy kì lạ.
Suy cho cùng, một nữ phụ ác độc mà không bỏ thuốc thì đúng là không trọn vẹn.
…
Sáng sớm hôm sau, Ngạn Trì ăn vận đẹp trai chết người.
Hắn không giống với Ngạn Tảo, không có nhận thức kiểu “không nên ăn mặc quá hoành tráng để không làm tăng áp lực tâm lý cho đối phương”, nếu hắn đã quyết tâm phải thể hiện ra sức hấp dẫn của mình thì phải làm sao để chói mắt hơn cả kim cương mới được.
Vì lẽ đó, mới sáng sớm, phong cách ăn mặc như vác cả mười triệu trên người của Ngạn Trì đã làm chói lòa đôi mắt của toàn thể nhà họ Ngạn luôn.
Thậm chí Ngạn Tảo còn nói: “Tuy hôm nay là Lễ Giáng Sinh nhưng em cũng đâu cần hóa trang thành cây thông Nô-en chứ.”
Ngạn Trì lại vung bàn tay to lên, nói: “Anh cứ nói xem em mặc đẹp hay không là được rồi!”
Ngạn Tảo nhìn thấy em mình như vậy thì đành nói một cách bất đắc dĩ: “Đẹp.”
Ngạn Trì lại nhìn về phía Trần Giáng Thần: “Em nói xem?”
Trần Giáng Thần ngoan ngoãn gật đầu: “Đẹp ạ.”
Ngạn Trì lại hỏi vòng vòng người giúp việc trong phòng: “Tôi đẹp không?”
Sao người giúp việc có thể nói ông chủ khó coi được, nên nguyên một đám phải kiềm chế ý muốn xỉa xói lại, gật đầu khen ngợi rằng hôm nay phong cách của Ngạn Trì rất xa hoa.
Bảo “xa hoa” thì cũng không xem như là nói dối.
Mặc mười triệu trên người mà có thể không xa hoa ư? Mỗi cái nhấc tay nhấc chân toàn là mùi thơm của nhân dân tệ, sao có thể không có sức hấp dẫn được đây?
Nhân vật thụ chính trâu bò, là một “vạn người mê”, nhưng đống nhân dân tệ này mới là tuyệt sắc, là “tỉ tỉ người mê” luôn.
Căn bản là không cùng mức độ so sánh!
Ngạn Trì phấn khởi ăn bữa sáng, hắn lại nói với cô Trương: “Cô Trương, hôm nay cháu có hẹn, tối không về ăn cơm.”
Trên bàn cơm, nghe Ngạn Trì nói vậy, cả Trần Giáng Thần và Ngạn Tảo đều ngẩng đầu rồi trao đổi một ánh mắt.
Ngạn Trì bỗng dưng mặc thành cây thông Nô-en để ra ngoài vào Lễ Giáng Sinh, lại còn nói là hẹn người khác nữa?
Đây chắc chắn là có vấn đề!
Chẳng lẽ cây vạn tuế trai thẳng này cuối cùng cũng nở hoa rồi?
Ngạn Tảo và Trần Giáng Thần đều trở nên tò mò, nhìn về phía Ngạn Trì.
Đúng lúc này, một người giúp việc từ bên ngoài bước vào, nói với Ngạn Trì: “Thưa cậu Trì, cậu Yến Đôn đến, cậu ấy nói là anh có hẹn cậu ấy ạ.”
Người Ngạn Trì hẹn là Yến Đôn ư?
Trong mắt Trần Giáng Thần và Ngạn Tảo đều lóe lên sự hoảng sợ.
Ngạn Trì lại rất vui, nói: “Đúng, là tôi hẹn cậu ấy!” Nói xong, Ngạn Trì lại hỏi: “Vậy người đâu? Mọi người không để cậu ấy đứng chờ bên ngoài đấy chứ?”
Kể ra Yến Đôn cũng là người đã đến nhà họ Ngạn nhiều lần, đám người giúp việc đều nhìn ra được việc cậu có mối quan hệ rất tốt với ba vị thiếu gia của nhà họ Ngạn, những người giúp việc này đương nhiên cũng đối xử tốt với Yến Đôn có thừa.
Người giúp việc bèn đáp: “Đã mời cậu ấy đến ngồi trong phòng khách rồi ạ.”
“Được, vậy tôi đi gặp cậu ấy.” Ngạn Trì bỏ muỗng dĩa trên tay xuống, hắn đứng lên đi về phía phòng khách.
Trần Giáng Thần còn nhỏ, cũng không dằn lòng được, cậu bỏ bộ dụng cụ sang một bên rồi nói: “Đã lâu rồi em cũng chưa gặp anh Tiểu Yến, em cũng phải đi đây.”
Bàn ăn chỉ còn lại mình Ngạn Tảo.
Suy cho cùng thì Ngạn Tảo cũng là một người trưởng thành, nên anh cũng có tí gánh nặng thần tượng trên người.
Anh không vội vã bỏ muỗng dĩa lại rồi chạy ra như vậy, mà vẫn đặt bộ dụng cụ làm bằng bạc xuống thật nhẹ nhàng để chúng không phát ra tiếng động khi chạm vào đĩa sứ, anh lại dùng khăn trắng lau tay, dùng nước trà xanh súc miệng, rồi mới bắt đầu đứng lên một cách nhã nhặn, cuối cùng thì dùng tốc độ như một cơn lốc mà đi nhanh đến phòng khách.