Edit: Shion.
Đúng là vừa khéo, ngay ngày hôm sau thì Yến Đôn đã nhận được mệnh lệnh của Cố Cố.
Cố Cố: Nếu cậu làm xong chuyện này thì tôi sẽ thả Bạch Lệ Tô đi. Tôi nói thì sẽ giữ lời.
Yến Đôn hành động dựa theo kịch bản, cậu hỏi: Anh có biết bây giờ tôi đang hẹn hò với Ngạn Tảo không? Vậy mà anh bảo tôi phản bội anh ấy ư? Anh có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?
Cố Cố: Không.
— Sao không chịu đi theo kịch bản vậy?
Yến Đôn nghĩ nếu chỉ mình mình đi theo kịch bản thì cũng vô nghĩa, nên cậu không diễn sâu nữa mà chỉ nói: Được rồi.
Cậu biết việc mình đánh cắp tư liệu không khó, việc khó khăn chính là có được sự tha thứ.
Nhân viên chăm sóc khách hàng xác nhận với cậu hết lần này đến lần khác: Cậu có hào quang nhân vật chính mà, chắc chắn tổng tài bá đạo sẽ tha thứ cho cậu!
Yến Đôn: Không phải hào quang nhân vật chính của tôi không có hiệu quả đối với Ngạn Tảo ư?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Đúng ạ, nhưng tôi nghĩ sức ảnh hưởng của bản thân cậu đối với anh ấy còn mạnh mẽ hơn cả hào quang nhân vật chính đó ạ.
Yến Đôn cũng cảm nhận được rằng Ngạn Tảo rất dung túng mình. Nhưng càng là như vậy, cậu lại càng không muốn lợi dụng sự nuông chiều đó, không phải việc đó là giẫm đạp lên tình cảm của người khác ư?
Ngạn Tảo là một người thận trọng, nên anh khá mẫn cảm đối với sự thay đổi trong tâm trạng của người khác — Nếu là người chung chăn chung gối với anh thì càng khỏi phải nói.
Vào một đêm Yến Đôn lại mất ngủ, Ngạn Tảo mở to mắt nhìn cậu: “Có phải gần đây em gặp chuyện gì buồn lòng không?”
Yến Đôn im lặng.
Dường như Ngạn Tảo nhận ra điều gì đó: “Lại không thể nói với anh sao?”
Chữ “lại” này được dùng một cách rất khéo léo. Nó như một cây châm đâm thẳng vào lương tâm cắn rứt của Yến Đôn.
Cậu không chịu nổi sự dày vò từ lương tâm, trong đầu cậu nảy ra một suy nghĩ. Như một bánh xe chuyển động không ngừng, nó tỏa ra đốm lửa khắp bốn phía, thiêu đốt tâm trí người khác rồi lấp kín cảm giác tồn tại của mình. Yến Đôn không thể bắt được luồng suy nghĩ mỏng như tơ này, cậu bèn thốt ra chân tướng mà không để tâm đến cách cư xử gì nữa sất: “Thật ra Bạch Lệ Tô bị Cố Cố bắt giữ ạ.”
Ngạn Tảo ngẩn ra: “Ồ? Vậy sao lúc trước em không nói?”
Yến Đôn không nghe thấy lời nhắc rằng nhiệm vụ đã thất bại, nên cậu an tâm hơn một chút, nói tiếp: “Cố Cố dùng tính mạng của Bạch Lệ Tô để uy hiếp em, y nói, nếu em kể với bất kì ai thì y sẽ giết Bạch Lệ Tô ạ.”
Ngạn Tảo im lặng một lúc lâu rồi nói: “Cậu ta uy hiếp em để làm gì?”
Yến Đôn tiếp tục thăm dò ranh giới thất bại của nhiệm vụ: “Y muốn em hợp tác với y để tiêu diệt Ngạn thị, bắt em đánh cắp một phần tài liệu cơ mật.”
Sau khi nói xong những lời này, hô hấp của Yến Đôn chợt nghẹn lại, cậu không dám thở mạnh dù chỉ một hơi.
Ngạn Tảo nhìn ra được sự căng thẳng của Yến Đôn, anh tưởng cậu sợ mình trách cứ, nên bèn nở một nụ cười thong dong: “Đây là việc nhỏ mà, em đừng lo lắng như vậy.”
Yến Đôn thở phào nhẹ nhõm. Trên thực tế, điều cậu lo lắng không phải là bị Ngạn Tảo trách mắng, mà là sợ nhiệm vụ thất bại. Nhưng rất dễ nhận thấy rằng bây giờ không xảy ra chuyện gì cả, nói cách khác, Yến Đôn đã thành công lách qua kẽ hở.
Trước đó, ở phân đoạn bỏ thuốc, Bạch Lệ Tô đã từng chỉ Yến Đôn, những người làm nhiệm vụ như bọn họ có thể chơi chữ với hệ thống. Cũng nhờ vào việc lợi dụng sự sơ hở, mà nhiệm vụ thu thập lời thoại tổng tài bá đạo của Yến Đôn mới có thể hoàn thành sớm như vậy.
Nhiệm vụ lần này cũng giống như thế, nhiệm vụ được giao là Yến Đôn phải thẳng thắn với tổng tài bá đạo “sau khi sự việc xảy ra”. Nhưng không có quy định nào nói rằng Yến Đôn không thể báo cho những người khác “trước đó”.
Hơn nữa, nhiệm vụ cũng không quy định chính xác “tổng tài bá đạo” là “tổng tài bá đạo” nào.
Nói cách khác, Yến Đôn có thể trao đổi tin tức với “tổng tài bá đạo số 1” là Ngạn Tảo trước, sau đó mới nói thật với “tổng tài bá đạo số 2” là Ngạn Trì. Hào quang nhân vật chính của Yến Đôn có tác dụng với Ngạn Trì, do đó chỉ cần tổng tài bá đạo Ngạn Trì tha thứ cho cậu thì nhiệm vụ này sẽ thành công.
Suy nghĩ của Yến Đôn quay mòng mòng, cậu vừa cảm thấy may mắn, lại vừa tự hào vì sự lanh trí của bản thân.
Sau khi Ngạn Tảo biết được kế hoạch của Cố Cố từ lời kể của Yến Đôn, anh bèn nói với cậu: “Em không cần lo chuyện này đâu, anh sẽ phái người đi cứu Bạch Lệ Tô.”
Yến Đôn lại bảo: “Nếu bây giờ phái người đi cứu Bạch Lệ Tô thì e rằng sẽ đánh rắn động rừng đó ạ. Em nghĩ, không ấy chúng ta tương kế tựu kế, biết người biết ta…”
“Nói thật, anh nghĩ tương kế tựu kế không phải là phương pháp tốt nhất đâu.” Ngạn Tảo nói.
“V-Vậy sao ạ?” Yến Đôn ngây người: Nhưng bây giờ cậu chắc chắn phải tương kế tựu kế! Bởi vì nhiệm vụ bắt cậu phải đánh cắp tư liệu mà, nếu không làm thì tan tành mất!
Ngạn Tảo lại nở nụ cười, anh nói: “Nhưng anh nhìn ra được em có lí do không thể không làm như vậy, nếu thế thì em làm đi.”
Yến Đôn ngẩn ra.
Ánh mắt Ngạn Tảo như nhìn thấu được hết thảy, anh rất lý trí, nhưng cũng bao dung vô cùng. Anh vươn tay xoa xoa lưng Yến Đôn, nói: “Ngủ sớm đi.”
Yến Đôn do dự nhắm mắt lại, nhưng rồi cậu lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say trong hơi thở quen thuộc của Ngạn Tảo.
…
Dựa theo tiến độ của tiểu thuyết, Yến Đôn bèn nghĩ cách bán tư liệu cho Cố Cố. Y cũng giữ lời hứa đáng giá nghìn vàng mà thả Bạch Lệ Tô ra. Cô trở về mà không hề tổn hại một chút nào, cô đang chuẩn bị ôm Yến Đôn khóc rống lên thì bị Ngạn Tảo ngăn cản. Anh nói với cô: “Cách xa bạn trai tôi một chút.”
Bạch Lệ Tô ngơ ngác: Thật ra khi còn làm Mary Sue, cô cũng đã từng bị nữ phụ cảnh báo “cách xa bạn trai tôi một chút” rất nhiều lần. Thế nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe thấy câu nói đó phát ra từ một người đàn ông.
Đúng là một trải nghiệm mới mẻ và thú vị.
Cố Cố lợi dụng tài liệu cơ mật để tấn công Ngạn thị, khiến toàn bộ Ngạn thị trở nên ảm đạm và thê lương. Ngay lúc Ngạn Trì đang phẫn nộ mà nện vào tường, Yến Đôn chạy đến văn phòng hắn rồi khóc lóc bộc bạch, để cứu lấy mạng sống của Bạch Lệ Tô nên cậu mới phải bán tư liệu đi.
Ngạn Trì nghe xong thì phẫn nộ vô cùng: “Cái tên cặn bã Cố Cố này! Hóa ra y đê tiện như vậy!”
Dù Yến Đôn biết mình được hào quang nhân vật chính bảo vệ, nhưng cậu cũng bị sự bất công của Ngạn Trì dọa sợ. Cậu còn tưởng, ít nhiều gì thì Ngạn Trì cũng phải nổi giận với cậu một trận rồi sau đó mới bắt đầu tha thứ, nào ngờ hắn cứ thế mà bỏ qua cho cậu một cách dễ dàng.
Ai ai cũng biết, trong truyện tổng tài bá đạo, chỉ cần công ty của tổng tài bá đạo gặp chuyện bất trắc thì nhất định giá cổ phiếu sẽ sụt giảm, không biết vì lí do gì, cứ sụt giảm là được. Giảm đến mức mọi người phải lo cuống cuồng lên là được.
Trên lưng Ngạn thị có cõng số mệnh của nhân vật chính, vậy nên không cần phải lo gì cả, họ chỉ cần quay đầu lại dùng chiêu “giải quyết tận gốc” — Đây cũng là một biện pháp kinh điển trong truyện tổng tài bá đạo. Ngạn Tảo đột nhiên thu mua “Tập đoàn Khoa học Kĩ thuật Tạc Thiên” mà không có lí do, các độc giả cũng không cần quan tâm thủ tục thu mua thông thường là như thế nào, mọi người chỉ cần biết trong truyện tổng tài bá đạo thì việc thu mua công ty cũng không khác mấy với việc mua đồ ăn. Nói chung đập tiền là mua được thôi.
Không cần quan tâm đến việc thông báo với công chúng, chuyển nhượng, hay lập hồ sơ gì cả. Nói chung, lúc Cố Cố còn đang ăn lẩu tại công ty thì Ngạn Tảo đột nhiên dẫn cả đám người đến rồi nói: “Công ty của các người đã bị tôi thu mua rồi.”
Các nhân viên của Tập đoàn Tạc Thiên há hốc mồm ngay tại chỗ.
Các nhân viên của Tập đoàn Ngạn thị thì lại hừng hực khí thế.
Ngạn Tảo nhìn Cố Cố với ánh mắt ngạo nghễ: “Cậu còn gì muốn nói không?”
Cố Cố cười bảo: “Cho tôi ăn xong cái lẩu đã được không?”
Y vô cùng bình tĩnh, hệt như đã dự đoán trước được sự việc sẽ thành ra như vậy.
Ngạn Tảo cảm thấy phản ứng của Cố Cố cũng rất thú vị, nên anh cười cười: “Được.”
Cố Cố nhìn Ngạn Tảo và Yến Đôn rồi hỏi: “Hai người đang yêu nhau à?”
Ngạn Tảo và Yến Đôn nhìn nhìn đối phương rồi gật đầu.
Sau đó thì ba người ngồi ăn lẩu trong văn phòng của “Tập đoàn Tạc Thiên”.
Ngạn Tảo quan sát phản ứng của Cố Cố, anh cảm thấy kì lạ nên không khỏi nói: “Hình như cậu không bất ngờ lắm thì phải?”
Cố Cố cười, đáp: “Có phải đôi lúc anh cảm thấy thế giới này rất hoang đường không?”
Ngạn Tảo giật mình, những lời này của Cố Cố đã chạm được đến đáy lòng anh. Anh bèn nói: “Có lẽ thế giới hoang đường như vậy đấy.”
“Anh có thể nhận ra sự vô lý của thế giới này, bởi lẽ thế giới này luôn thiên vị anh.” Cố Cố nhúng một miếng thịt bò vào nồi nước sôi, để rồi y nhìn màu hồng nhạt của nó biến thành một màu xám ngoét, mất đi toàn bộ sinh mệnh, “Nếu thế giới này luôn gây khó dễ cho anh mọi lúc mọi nơi, bất kể anh làm việc gì thì cũng sẽ thất bại, anh vẫn có thể dễ dàng chấp nhận thiết lập như vậy ư?”
Ngạn Tảo nhíu mày, dường như anh đang nghiêm túc tự hỏi về câu nói của Cố Cố.
Mà lời của Cố Cố lại khiến Yến Đôn phải kinh ngạc và hoảng sợ: Chẳng lẽ y…
Cố Cố mỉm cười, đôi ngươi đen sẫm của y vẫn khiến Yến Đôn sởn tóc gáy như trước.
Y đứng lên rồi nói: “Tôi ăn xong rồi, hai người cứ ăn từ từ.” Cố Cố vừa dứt lời thì bỏ đi. Y rời đi một cách vô cùng phóng khoáng, có thể nói là “vẫy tay đi rồi, chẳng lưu một áng mây”.
Lúc bấy giờ, trong não Yến Đôn chợt vang lên một tiếng động: [Hoàn thành nhiệm vụ tình tiết chính – Đánh cắp tư liệu cơ mật của Ngạn thị, sau đó khóc lóc thú nhận với tổng tài bá đạo vì lương tâm cắn rứt, được tổng tài bá đạo thương tiếc và tha thứ, cuối cùng liên hợp với tổng tài bá đạo để đánh bại nhân vật phản diện lớn nhất].
Nói như vậy, để có thể sống lại, Yến Đôn chỉ còn thiếu Nhiệm vụ: Trở thành bạn thân của Cố Cố.
Nhưng Yến Đôn lại cảm thấy nhiệm vụ này còn khó hơn cả việc đánh cắp tư liệu, hay đánh bại nhân vật phản diện.
Hệ thống vẫn cổ vũ cậu như trước: Hào quang nhân vật chính của cậu có thể giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ này một cách thuận lợi ạ.
Yến Đôn yên lặng lắc đầu, cậu cứ cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, nhưng hiện tại thì cậu chỉ có thể mò mẫm mà đi, nên chỉ có thể nghe theo đề nghị của hệ thống. Vả lại lời đề nghị của hệ thống cũng khá hợp lý: Giúp đỡ Cố Cố – Người đang gặp phải khó khăn trong cuộc sống.
Bây giờ Cố Cố đã mất đi “Tập đoàn Tạc Thiên” của y, đang phải đối mặt với một cuộc sống vô cùng khó khăn. Vậy nên hệ thống đề nghị nhân vật thụ chính thánh mẫu sẽ ra tay giúp đỡ y. Nhưng thú thực, tuy là nhân vật chính nhưng Yến Đôn cũng không biết nên giúp đỡ Cố Cố như thế nào.
Bởi lẽ, tuy Cố Cố không còn công ty của mình nữa, nhưng y vẫn là một kẻ có tiền, vẫn là một hacker siêu giỏi với nguồn tiền vào như nước.
Yến Đôn thật sự không biết phải tiếp cận với Cố Cố như thế nào. Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, cậu vẫn làm theo gợi ý của hệ thống, gửi cho Cố Cố một tin nhắn: Tôi rất xin lỗi về những việc anh đã phải trải qua, tôi chưa từng muốn làm hại anh. Thật ra tôi rất muốn làm bạn với anh.
Lúc Yến Đôn soạn tin nhắn này thì cậu cũng tự thấy mình có vấn đề, phá hoại người ta cho đã rồi lại muốn làm bạn bè, cũng không biết đây là mạch não kiểu gì nữa.
Nhưng hệ thống lại nói với cậu rằng các chàng thụ thánh mẫu đều như thế cả.
Yến Đôn cứ tưởng Cố Cố sẽ kéo mình vào sổ đen, nào ngờ y lại trả lời cậu: Tôi hiểu mà, vậy chúng ta làm bạn bè đi.
Yến Đôn sợ hãi vô cùng: Cứ vậy mà thành công á? Hóa ra đề nghị của hệ thống lại đúng ư?
Cố Cố thật sự làm bạn với Yến Đôn. Thỉnh thoảng bọn họ sẽ hẹn gặp nhau rồi tâm sự về tình hình cuộc sống gần đây. Thoạt nhìn, một Cố Cố không-phải-là-tổng-tài-bá-đạo cũng không khác mấy với người bình thường. Yến Đôn có thể nhìn ra y không thích tiếp xúc với loài người lắm, vậy nên y làm tổng tài bá đạo cũng chẳng vui vẻ gì. Trái lại, Cố Cố lại thích ở lì trong nhà và làm một tên nghiện kĩ thuật hơn.
Có đôi lúc, trong ánh mắt Cố Cố sẽ hiện ra sự lạnh lùng của một người đã nhìn thấu hết thảy, chính là sự lạnh lùng khiến Yến Đôn phải sởn tóc gáy. Nhưng rồi một cách rất nhanh chóng, Cố Cố sẽ lấy lại sự bình tĩnh, dùng sự dịu dàng có phần giả lả để đối đãi với cậu.
Yến Đôn cảm thấy Cố Cố đúng là một người thật kì diệu, có lẽ làm bạn bè với một người như vậy cũng không lỗ chút nào. Mặt khác, hiện tại thì Yến Đôn có thể được xem như là bạn bè của Cố Cố, nhưng cậu vẫn chưa thăng cấp thành “bạn tốt nhất”, cũng vì vậy mà nhiệm vụ vẫn dừng lại ở một trạng thái nửa vời.
Yến Đôn lại nghĩ, chỉ nhìn thôi thì cũng biết Cố Cố là một người có sự đề phòng rất cao, nếu muốn trở thành bạn tốt nhất của y thì phải thật chậm rãi.
Yến Đôn thì nhẫn nại được, nhưng Ngạn Tảo lại là người không chịu đựng được trước tiên. Anh nói với Yến Đôn: “Anh không thích việc em làm bạn với cậu ta lắm.”
Đây là lần đầu tiên mà Ngạn Tảo can thiệp vào chuyện bạn bè của Yến Đôn.
Lúc trước, tuy Yến Đôn cũng rất mập mờ đối với bọn Ngạn Trì, thế nhưng cho đến bây giờ thì Ngạn Tảo vẫn chưa từng can thiệp vào chuyện qua lại giữa bọn họ. Nhưng Cố Cố thì lại khác. Ngạn Tảo dùng giọng điệu khá cương quyết để nói ra sự phản đối của mình.
Yến Đôn cực kì ngạc nhiên: “Tại sao vậy ạ?”
Ngạn Tảo nói: “Y mang lại cảm giác rất nguy hiểm.”
“…” Thú thực, Yến Đôn cũng có cảm giác tương tự: Cố Cố là một nhân vật nguy hiểm.
Song, Yến Đôn ôm lấy Ngạn Tảo rồi nói: “Anh tin em đi, mọi thứ em làm đều là vì chúng ta.”
Ngạn Tảo không nói gì mà chỉ im lặng,
Yến Đôn cũng cảm thấy càng ngày mình càng giống một tên cặn bã.
Ngạn Tảo đặt quá nhiều sự chú ý lên Yến Đôn nên đã bỏ qua một chuyện: Gần đây Cố Cố rất hay tiếp xúc với Ngạn Trì.
Có điều Cố Cố cũng chỉ dùng thân phận “hacker siêu giỏi” để tiếp cận Ngạn Trì ở trên mạng mà thôi. Thủ đoạn của y khá bí ẩn và cũng khá giỏi giang nên Ngạn Tảo không hề phát hiện ra rằng em trai mình đã bị lừa.
Ngạn Trì là một nam chính tổng tài bá đạo, do đó hắn sở hữu công năng “có thể bị gây chia rẽ rồi hiểu lầm nhân vật chính ở mọi nơi mọi lúc”. Cố Cố dùng những thủ đoạn công nghệ để làm giả cả đống ảnh chụp và video, chúng có thể chứng minh rằng Yến Đôn là một gián điệp thương mại rắp tâm hại người. Ngạn Trì không dùng não nên hắn tin tưởng ngay tắp lự.
Vì sự ảnh hưởng của tình tiết “dù có hiểu lầm thì cũng không chịu nói rõ ràng” trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo, nên Ngạn Trì cũng không chịu đi chứng thực với Yến Đôn, mà hắn chỉ tự mình bứt rứt rồi suy nghĩ vớ vẩn, ảo tưởng ra cả đống thứ.
Ngạn Trì cứ nghi ngờ rồi lại nghi ngờ, bỗng dưng hắn nhận được tin nhắn của hacker giỏi nhất: “Đường XX, Yến Đôn muốn giết anh trai cậu, nguy hiểm, đến mau!”
Thân là tổng tài bá đạo, Ngạn Trì vừa nghe tin thì lái xe chạy thẳng đến hiện trường luôn, đã thế hắn cũng sẽ không gọi điện thoại cho Yến Đôn hay Ngạn Tảo, chứ đừng nói gì đến chuyện báo cảnh sát.
Trên thực tế, đúng là Yến Đôn đang ở đường XX.
Nhưng đương nhiên, cậu không hề giết người mà chỉ đang đi đến cuộc hẹn với Cố Cố mà thôi. Suy cho cùng, bây giờ cậu đang cố gắng trở thành bạn tốt nhất của Cố Cố, nên khi y hẹn cậu thì chắc chắn cậu phải ra ngoài rồi.
Yến Đôn đang đi trên đường thì nhìn thấy một người bước đến. Sự xuất hiện của người nọ khiến Yến Đôn phải sởn gai ốc — Trông người này cực kì giống với Ngạn Tảo, đặc biệt là thân hình và cách ăn mặc. Thế nhưng hắn ta lại khiến Yến Đôn nhớ đến đám người hầu ở trang viên của Cố Cố. Ánh mắt bọn họ trống rỗng, luôn làm những việc lặp đi lặp lại, và cũng không bao giờ tức giận.
Trong ánh mắt của người kia không chứa nổi tia sáng, hắn trưng ra vẻ mặt không chút biểu cảm mà đi về phía Yến Đôn. Cậu vô thức muốn bỏ chạy. Nào ngờ hắn ta lại móc một con dao ra khỏi túi rồi đâm mạnh về phía Yến Đôn. Cậu tránh né theo lẽ tự nhiên, không ngờ tên này lại yếu ớt vô cùng, cậu chỉ tùy tiện đá một cú mà hắn ta đã run rẩy gục xuống mặt đất, hệt như ăn vạ vậy.
Yến Đôn ngây ra, trong chốc lát cậu cũng không hiểu được tình huống hiện tại.
Đúng lúc này, cậu lại nghe thấy tiếng động cơ ô tô vang lên ầm ầm.
Yến Đôn vừa quay đầu lại thì thấy một chiếc xe ô tô đang nhắm thẳng về phía mình, hơn nữa nó còn đang ở trong trạng thái tăng tốc, hiển nhiên là muốn đâm chết cậu!
Đầu óc Yến Đôn trở nên trống rỗng.
Khoảnh khắc ánh đèn lóe lên tia lửa, một người lao tới chắn trước mặt Yến Đôn.
Yến Đôn mở to mắt, cậu nhìn thấy người che trước mặt mình chính là Ngạn Tảo.
Cũng không biết là ai đặt ra quy định, thế nhưng những tình tiết đứng máy như thế này phải được chiếu chậm lại. Yến Đôn có thể nhìn ra người định đâm chết mình là Ngạn Trì, cậu cũng có thể nhìn thấy Ngạn Tảo dùng tốc độ slow-motion mà vươn hai tay ra rồi chắn trước mặt mình. Cũng vì thiết lập chiếu chậm không mang tính khoa học này, mà Yến Đôn có thể đưa ra phản ứng ngay trong tích tắc đó.
Đáy lòng Yến Đôn chợt xúc động, cậu lập tức đẩy Ngạn Tảo ra, vươn hai tay nghênh đón sự nghiền áp của chiếc xe.
Nào ngờ, chiếc xe phanh lại kịp thời khi chỉ còn cách Yến Đôn đúng 1 xen-ti-mét.
Mồ hôi lạnh của Yến Đôn túa ra.
Ngạn Tảo bị đẩy ra cũng đứng lên lần nữa, hiển nhiên là cũng chưa hết hoảng hồn. Khi thấy Yến Đôn không gặp bất kì tổn thương gì, trái tim anh mới có thể thả lỏng một hơi, anh vừa thương vừa giận mà ôm ghì lấy Yến Đôn vào lòng.
Song, cảm giác nghẹt thở khi đứng trước lằn ranh sinh tử vẫn quanh quẩn trong lòng hai người.
Hốc mắt Yến Đôn ngân ngấn nước, trái tim cậu vẫn còn đập thình thịch không ngừng.
Mà Ngạn Tảo cũng như thế. Cảm giác sợ hãi khi mất đi và sự mừng rỡ khi tìm lại được tình yêu chân thành đồng thời lấp đầy trái tim anh, khiến cảm xúc của anh tuôn ra dào dạt —
Một giọng nói vang lên trong não Yến Đôn:
[Hoàn thành nhiệm vụ nhánh: Thu phục tổng tài bá đạo Ngạn Tảo].
[Giành được phần thưởng thêm: Giữ lại kí ức.]
Yến Đôn bỗng chốc ngẩng đầu lên một cách khó tin, cậu nhìn vào gương mặt Ngạn Tảo.
Ngạn Tảo thấy cậu ngửa mặt lên thì cũng không muốn làm gì khác nữa, anh cúi đầu dùng sức hôn lên môi Yến Đôn. Từ trước đến nay Ngạn Tảo luôn là một người dịu dàng, anh chưa bao giờ hôn cậu một cách mãnh liệt như vậy. Yến Đôn cảm nhận được môi mình bị mút đến mức phát đau, nhưng chỗ đau đớn này lại trở nên chân thật và đẹp đẽ đến mức khó hiểu.
Mặt khác, Ngạn Trì bước từ trên xe xuống lại thấy xấu hổ vô cùng: Xém tí nữa là tôi đã đâm chết anh dâu của mình, bây giờ cậu ấy lại đang hôn hít nồng nhiệt với anh trai tôi, tôi phải làm sao bây giờ?
Mấy ngày nay, Ngạn Trì vẫn luôn bị Cố Cố lừa dối rồi hiểu lầm Yến Đôn thành một người xấu. Sau khi nhận được tin nhắn của hacker, hắn lao đến đường XX ngay lập tức. Khi hắn lái xe đến hiện trường thì thấy Yến Đôn đang làm hại “Ngạn Tảo” từ xa — Cái tên “Ngạn Tảo” kia là do Cố Cố cố tình sắp đặt, hắn có thân hình và cách ăn mặc cực kì giống với Ngạn Tảo, nếu nhìn từ xa thì đúng là không thể nào phân biệt được. Vậy nên một tên ngốc nghếch như Ngạn Trì bèn hăng máu lái xe đến định đâm bay anh dâu…
May mà có hào quang nhân vật chính bảo vệ, dù chiếc xe có bay nhảy thế nào thì vẫn sẽ vừa khéo phanh lại ngay trước mặt nhân vật chính.
Ngạn Trì cũng không phải chịu trách nhiệm hình sự gì cả. Bởi nói cho cùng thì trong thế giới tổng tài bá đạo cũng không có luật pháp gì sất.
Dẫu vậy, trong thế giới tổng tài bá đạo, nếu không có luật pháp thì cũng có “luật nhà”.
Ngạn Trì bị anh trai hắn cấm túc. Phải nói, từ lúc học tiểu học đến nay hắn cũng chưa bị nhốt trong phòng tối bao giờ, ấy vậy mà bây giờ phải ôn lại “luật nhà”, đúng là mất mặt hết sức. Nhưng Ngạn Trì cũng sẵn lòng nghe lời, chính hắn cũng rất lúng túng, không ngừng bám theo để giải thích với anh dâu: “Tôi đúng là thằng ngu! Vậy mà tôi lại đi tin cái tên cặn bã Cố Cố kia!”
Thấy Ngạn Trì thật lòng hối lỗi, Yến Đôn cũng định nói câu tha thứ cho hắn, song cậu lại bị Ngạn Tảo cản lại. Anh lạnh lùng nhìn Ngạn Trì rồi nói: “Em đúng thật là thằng ngu. Nếu em không phải em trai anh thì anh đã treo em lên đánh rồi.”
Ngạn Trì nói với vẻ mặt đau lòng: “Nếu anh chưa hết giận thì cứ treo em lên đánh đi!”
Ngạn Tảo bị cảm động bởi thái độ của Ngạn Trì, vậy nên anh treo hắn lên đánh thật luôn.
Cuối cùng thì Ngạn Trì không bị nhốt trong phòng nữa, bởi hắn đã bị đánh gãy cả chân, đang nằm viện luôn rồi.
Yến Đôn vô cùng bất ngờ về sự nghiêm khắc của Ngạn Tảo đối với Ngạn Trì. Nhưng cậu cũng không nói đỡ được gì, bởi suy cho cùng, việc tổng tài bá đạo đánh gãy chân một tổng tài bá đạo khác cũng không hiếm lạ.
Điều Yến Đôn quan tâm hơn cả chính là tung tích của Cố Cố. Ngạn Trì là em trai ruột của Ngạn Tảo mà còn bị đánh gãy một chân. Vậy ít nhất Cố Cố sẽ bị đánh gãy ba chân nhỉ?
Vì lẽ đó, Yến Đôn bèn hỏi thăm tung tích của y.
Ngạn Tảo nắm lấy tay Yến Đôn, anh nói một cách dịu dàng: “Anh cho người giam Cố Cố lại rồi, em muốn đi thăm cậu ta không, Nhóc Hiền Lành?”
Yến Đôn giật nảy. Cậu nhận ra sự thay đổi vi diệu trong giọng nói của Ngạn Tảo, cảm giác quen thuộc này khiến cậu phải hoảng hốt một phen.
Yến Đôn lại bảo: “Sẵn nói, lúc em suýt nữa bị xe tông ấy, sao anh lại xuất hiện ở đó vậy ạ?”
Ngạn Tảo giải thích: “Mỗi lần em hẹn Cố Cố thì anh luôn lo lắng, vậy nên lần nào anh cũng đi theo cả. Nhưng hiển nhiên là cậu ta biết anh có mặt ở đó. Vậy nên lần này cậu ta quyết định vừa tính kế em, vừa tính kế cả anh. Lúc anh bám theo thì bị người ta ăn vạ trên đường. Vậy nên anh mới không thể xuất hiện đúng lúc để giúp đỡ em.”
Yến Đôn bừng tỉnh, mãi một lúc sau cậu mới nói: “Lúc đó anh không nên lao đến…”
Ngạn Tảo nói: “Em gặp nguy hiểm mà, đương nhiên là anh phải chắn ở phía trước rồi.”
Anh nói câu này một cách đúng lý hợp tình, nhưng lại khiến cho đáy lòng Yến Đôn lên men.
Cậu nói: “Anh không được làm như vậy nữa.”
Ngạn Tảo chỉ mỉm cười, nhưng anh cũng không đáp ứng.
Yến Đôn có hơi hoảng hốt, cậu sợ Ngạn Tảo lại gặp rủi ro vì mình, bèn bảo: “Anh không biết đâu, em sẽ không sao cả. Anh thì chưa chắc.”
Yến Đôn được hào quang nhân vật chính bảo vệ, nên cậu sẽ không gặp bất trắc mà sẽ luôn bình yên vô sự. Nhưng hào quang tổng tài bá đạo của Ngạn Tảo yếu hơn, cường độ bảo vệ cũng không mạnh mẽ bằng. Nói cho cùng, tổng tài bá đạo tàn tật cũng là xu hướng mà.
Nhưng Yến Đôn nói xong những câu này thì cũng có chút ảo não, gì mà “em sẽ không sao” chứ, nói như đúng rồi vậy. Ai có thể đảm bảo rằng bản thân họ sẽ không sao đây?
Song, Ngạn Tảo nghe xong thì lại ra vẻ bừng tỉnh, mãi một lúc sau anh mới hỏi: “Em biết mình sẽ không gặp chuyện bất trắc nên mới đẩy anh ra ư?”
Anh nói ra câu này mà có chút ủ rũ.
Yến Đôn chớp chớp mắt, cậu có hơi khó hiểu.
Ngạn Tảo tiếp tục nói: “Tuy anh không mong em bị thương vì anh, nhưng khi em đẩy anh ra, anh cảm động lắm…”
Yến Đôn chợt hiểu ra lí do mà cậu hoàn thành nhiệm vụ nhánh đúng vào khoảnh khắc ở bên ranh giới sống chết. Hóa ra là do việc cậu đẩy Ngạn Tảo ra khiến anh cảm động!
Một lúc sau, Ngạn Tảo mới cười cười rồi nói: “Có điều khi đó ngàn cân treo sợi tóc, chắc chắn là em không nghĩ nhiều như thế đâu.” Nói xong, anh lại nâng tay Yến Đôn lên hôn hôn: “Nhóc Hiền Lành à, anh vui lắm.”
Hai má Yến Đôn chợt đỏ lên, cậu không thể mặt dày mà nói ra bất cứ điều gì.
Khi Yến Đôn đến thăm Cố Cố, trông y vẫn hệt như lúc trước với dáng vẻ âm u.
Yến Đôn nhìn Cố Cố rồi cười khổ một tiếng: “Tôi còn tưởng chúng ta thật sự là bạn bè chứ.”
Cố Cố nở nụ cười, trong sự tươi vui lại tràn ngập nét châm biếm: “Cậu thật sự muốn làm bạn với tôi ư?”
Yến Đôn nhìn y một cách khó hiểu: “Đương nhiên rồi.”
Cố Cố nói với chất giọng mỉa mai: “Khoan hẵng nói đến việc cậu muốn làm bạn với tôi thật hay không, tôi chỉ muốn hỏi cậu, cậu có xem tôi là một con người thực thụ không?”
Con ngươi Yến Đôn co rụt lại: “Ý anh là gì?”
Cố Cố nói: “Thế giới này là giả, phải không?”
Yến Đôn im lặng. Phải nói, khi đối mặt với sự chất vấn của Cố Cố, cậu đã không còn kinh ngạc nữa. Cậu vẫn có cảm giác như trước đây: Cố Cố đã biết điều gì đó.
Cố Cố tự biên tự diễn, y nói tiếp: “Tôi đã nhận ra thế giới này bất thường từ lâu rồi. Có lẽ vì là hacker, nên tôi có thể cảm nhận được một lá chắn. Có một nền văn minh rất cao cấp đang sử dụng công nghệ để điều khiển cuộc sống… Cuộc sống của tất cả mọi người. Mà tôi, nhất định là một tên thất bại, phải không?”
Yến Đôn chăm chú nhìn vào Cố Cố. Cuối cùng cậu cũng hiểu được lí do mà trông y luôn có vẻ nặng nề. Một người biết rõ về sinh mệnh của bản thân, cuối cùng lại bước lên con đường hủy diệt tất cả, thì sao có thể không chết lặng được đây?
Trong lòng Yến Đôn cảm thấy day dứt vô cùng, cậu chỉ nói: “Tôi không biết phải giải thích như thế nào.”
Cố Cố cười cười một cách giễu cợt: “Không sao. Dù sao thì trong mắt cậu, tôi cũng không phải là người.”
“Nếu anh không phải người, vậy thì tôi cũng không phải.” Yến Đôn lắc đầu, cậu thở dài, “Tôi và anh đều giống nhau, chúng ta đều là những thứ để bọn họ giải trí mà thôi. Chỉ có thể nói rằng tôi có vận may tốt hơn một chút, nên mới trùng hợp lấy được một thân phận khá hơn.”
Cố Cố giật mình, dường như y đang tự hỏi về ý nghĩa trong lời nói của Yến Đôn.
Đây là lần đầu tiên Yến Đôn nghiêm túc, và không hề sợ hãi mà đánh giá Cố Cố. Thoạt nhìn, y vẫn là một người đàn ông trẻ tuổi có dáng vẻ đẹp đẽ, dù rằng nội tâm của y lại tang thương vô cùng. Yến Đôn không kìm lòng được mà nghĩ, nếu Cố Cố không biết đến chân tướng của tất cả mọi thứ, phải chăng y sẽ sống rất vui vẻ? Tựa như Hoa Đại Mạo, phải chăng y cũng có thể thoải mái hưởng thụ cuộc sống, hăng hái làm một đứa con cưng của trời, một tên cuồng phạm pháp?
Nhưng hiếm ai có thể đưa ra câu trả lời chính xác cho những vấn đề mang tính giả thiết như vậy.
Yến Đôn chậm rãi nói: “Bây giờ anh đang có được tài hoa, tiền bạc và cả quyền thế, những thứ này đều là những thứ mà người thường khó có thể với tới. Nếu anh thoát khỏi nơi này rồi đến ‘thực tại’, thì rất có thể anh sẽ mất đi toàn bộ những thứ đó, anh cũng sẵn lòng chứ?”
Cố Cố lạnh nhạt cười: “Nếu không muốn thì tại sao tôi lại đấu tranh?”
“Đấu tranh?” Yến Đôn ngây ra.
Cố Cố nói: “Tôi nhìn ra được, Ngạn Trì và cậu đều là những người ‘đặc biệt’.”
Lúc bấy giờ Yến Đôn mới hiểu vì sao hồi trước Cố Cố luôn bảo mình ‘đặc biệt’. Vậy hóa ra Cố Cố có thể cảm nhận được “hào quang nhân vật chính” của cậu ư? Nhưng vì y không biết hào quang nhân vật chính là gì, nên mới miêu tả sự may mắn này là ‘đặc biệt’.
Hệt như vất vả lắm mới tìm ra được một người mà mình có thể dốc lòng tâm sự, lời nói của Cố Cố không ngừng tuôn ra: “Tôi đã thử rất nhiều lần, nhưng bất kể có làm thế nào thì cũng không thể tấn công Ngạn thị và hai anh em nhà họ Ngạn được. Tôi bắt đầu nghĩ, phải chăng chỉ có người may mắn mới có thể gây thương tổn được cho người may mắn? Vậy nên tôi mới định lợi dụng cậu. Tôi muốn lợi dụng cậu để tấn công Ngạn thị… Sau đó, tôi lại nghĩ, nếu người nhà họ Ngạn giết cậu, hoặc là cậu giết người nhà họ Ngạn, thì sẽ gây ra hậu quả gì đây?
Yến Đôn hiểu ra: Hóa ra đây chỉ là một lần “thử nghiệm”.
Mà Cố Cố đã từng thử rất nhiều loại “thí nghiệm” tương tự như vậy, cho nên khi thất bại, trông y cũng vô cùng bình tĩnh. Bởi vì y đã quen rồi.
Cố Cố thản nhiên nói: “Kết quả rất rõ ràng, cả cậu và nhà họ Ngạn đều sẽ không sao. Người duy nhất gặp chuyện bất trắc chính là tôi.”
Yến Đôn im lặng.
Trong mắt Cố Cố, sự im lặng của cậu chính là một lời tán thành lặng lẽ.
Nhưng trên thực tế, Yến Đôn im lặng là vì cậu đang trao đổi với hệ thống.
Yến Đôn hỏi: Không phải các cậu nói là nền văn minh cao cấp sẽ bảo vệ cho kẻ yếu ư? Rõ ràng Cố Cố là một AI đã thức tỉnh, anh ta không thể có nhân quyền ư?
Yến Đôn nghĩ bụng, tuy việc một AI có ý thức riêng có thể được xem như là một điều viển vông trong thế giới của cậu. Song, ở một nền văn minh cao cấp như chỗ ở của hệ thống, e rằng việc này nhan nhản khắp nơi. Bản thân nhân viên chăm sóc khách hàng cũng nói nó là AI, điều đó cho thấy AI thực sự có thể có nhân quyền.
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Thưa quý khách, xin cảm ơn phản hồi của cậu, tình huống này đã được báo cáo lên cấp trên rồi ạ. Nếu xác nhận Nhân vật – Cố Cố có ý thức của riêng mình, chúng tôi sẽ căn cứ vào “Luật Nhân Quyền AI” để trao cho anh ta những quyền lợi tương ứng ạ.
Yến Đôn nghe nói vậy thì trong lòng chợt thả lỏng, cậu lại hỏi: AI có thể hưởng thụ nhân quyền ư?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Vâng, AI có thể tham gia học tập và làm việc, ví dụ như làm nhân viên chăm sóc khách hàng như tôi, hoặc những việc khác ạ.
Nghe thấy câu trả lời của nhân viên chăm sóc khách hàng, gương mặt Yến Đôn chợt hiện ra nét cười.
Trong khoảnh khắc, Cố Cố thấy Yến Đôn đột nhiên nở nụ cười thì có chút hoang mang.
Yến Đôn lại nói: “Anh sẽ không bị giam giữ ở nơi này lâu lắm đâu.”
Trong cái chớp mắt, gương mặt Cố Cố chợt toát ra vẻ hoảng sợ, y không hiểu mô tê gì: “Ý cậu là gì?”
Yến Đôn biết mình không thể tiết lộ quá nhiều với nhân vật trong kịch bản, nên cậu không nói gì nữa, phải một lúc lâu sau, cậu mới nhìn về phía y, thở dài một hơi rồi nói: “Tôi chỉ muốn trả lời câu hỏi ban nãy của anh thôi. Anh hỏi tôi có xem anh là con người không. Đương nhiên là có. Dù là anh, hay Ngạn Trì, hay là những người khác, chỉ cần tiếp xúc với tôi thì tôi đều cho rằng bọn họ chính là những con người thật sự. Có thể đôi lúc logic của bọn họ không giống với tôi, nhưng điều đó cũng không có ý nghĩa gì cả. Đối với tôi, anh cũng giống như thế.”
Nói xong, ánh mắt Yến Đôn nhìn Cố Cố lại càng trở nên sâu thẳm: “Thú thực, tôi còn có hơi ngưỡng mộ anh đấy.”
Cố Cố nghe vậy thì mỉm cười. Trước giờ nụ cười của y luôn có vẻ lạnh lùng. Nhưng lần này, trong mắt y đã có độ ấm. Cố Cố chăm chú nhìn Yến Đôn một lúc lâu rồi nói: “Cảm ơn.”
Yến Đôn còn đang muốn nói thêm điều gì, thì một giọng nói bỗng vang lên trong đầu cậu:
[Thành công hoàn thành tình tiết – Trở thành người bạn tốt nhất của Cố Cố].
Yến Đôn ngơ ngác, trong thoáng chốc cậu cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cùng lúc đó, tiếng của hệ thống lại vang lên:
[Thành công hoàn thành tất cả các nhiệm vụ tình tiết]
[Chuẩn bị khởi động quá trình thuyên chuyển ý thức]
[Đếm ngược thời gian truyền: 3, 2, 1…]
Trước mắt Yến Đôn chợt hiện lên một tia sáng chói lóa, theo tiếng đọc, ý thức cậu rơi vào hỗn độn.
…
Tít tít tít —
“Người bệnh tỉnh rồi!”
Yến Đôn mở bừng mắt, đập vào mắt cậu là màu trắng bệch của vách tường, còn có gương mặt của các bác sĩ và y tá.
Cậu còn chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, nên bèn thử gọi nhân viên chăm sóc khách hàng, ấy vậy mà lại vô ích.
Giọng nói luôn ở trong đầu không còn đáp lại cậu nữa.
Cậu tìm kiếm một lúc lâu rồi mới sực hiểu ra:
Cậu đã quay về thực tại rồi.
Trước khi hôn mê, cậu và sếp Tảo đã gặp tai nạn xe, cả hai được đưa đến bệnh viện. Bây giờ cậu đã tỉnh dậy, trong đầu vẫn còn quay mòng mòng. Cậu có cảm giác như mình đã mơ một giấc mộng thật dài.
Có thứ gọi là thế giới tổng tài bá đạo, có thứ gọi là hệ thống chăm sóc khách hàng, cứ như tất thảy chỉ là mộng tưởng của cậu, và chưa bao giờ thực sự xảy ra vậy.
Qua ngày hôm sau thì Yến Đôn đã có thể xuống giường, các y tá và bác sĩ đều phải tấm tắc kinh ngạc, họ nói cậu đúng là một kì tích của y học.
Yến Đôn không khỏi nghĩ bụng: Chẳng lẽ đây là kĩ thuật chữa trị của nền văn minh cao cấp ư?
Trên thực tế, hơn cả việc một nền văn minh cao cấp mời Yến Đôn đến trải nghiệm cuộc sống vạn người mê, và cho cậu một mạng sống, điều khiến Yến Đôn cảm thấy kì ảo hơn cả, lại là việc cậu và sếp Tảo yêu nhau.
Nghĩ đến sếp Tảo, thoáng cái Yến Đôn đã nhảy xuống giường, cậu không thể chờ được mà đi đến phòng bệnh của sếp Tảo.
Không giống với Ngạn Tảo đã mất cả bố lẫn mẹ trong thế giới tổng tài bá đạo, Ngạn Tảo trong thế giới thực vẫn còn bố, còn mẹ. Anh vừa gặp chuyện thì người nhà đã tức tốc chạy đến bệnh viện, đợi đến khi tình hình của Ngạn Tảo ổn định thì họ chuyển anh đến phòng bệnh VIP.
Lúc Yến Đôn đến phòng bệnh thì Ngạn Tảo đang nằm trên giường.
Y tá đã từng đề cập với Yến Đôn, Ngạn Tảo và cậu giống như nhau, đều là kì tích của y học. Lẽ ra hai người đã phải chết rồi, nhưng kết quả là trái tim bỗng nhảy vọt lên.
Song, những thương tổn của Ngạn Tảo nghiêm trọng hơn Yến Đôn một chút, vậy nên anh không thể xuống giường ngay hôm sau như cậu được. Sở dĩ Ngạn Tảo bị thương nặng hơn Yến Đôn, là vì vào khoảnh khắc xảy ra tai nạn, anh đã dùng thân mình để bảo vệ cho Yến Đôn.
Khi nghe y tá nói như vậy, trái tim Yến Đôn như bị bóp nghẹn.
Cậu vội vã đi vào phòng bệnh của Ngạn Tảo. Lúc bấy giờ, Ngạn Tảo cũng ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy gương mặt Yến Đôn, anh cũng giật mình, trong mắt tràn ngập nỗi ưu tư mà người ngoài rất khó lòng nắm bắt: “Nhóc Hiền Lành.”
Nghe thấy tên gọi vô cùng thân mật đó, Yến Đôn tưởng chừng như bật khóc.
Yến Đôn kìm lại nước mắt, cậu đi đến ngồi xuống bên giường Ngạn Tảo, cố gắng hết sức để giữ thái độ bình tĩnh rồi nói: “Sếp Tảo, anh có ổn không ạ? Anh tuyệt đối đừng gặp chuyện gì bất trắc nhé…” Yến Đôn nói xong thì nhận ra giọng mình đang run rẩy, dường như sẽ thất thố bất cứ lúc nào. Cậu vội vàng dụi dụi khóe mắt chua xót, ra vẻ thong dong mà nói đùa: “Tôi còn đợi anh phát tiền lương đấy ạ.”
Ngạn Tảo cười cười rồi bảo: “Cậu có nhớ rõ những gì tôi nói trước vụ tai nạn không?”
Yến Đôn cố gắng ngẫm lại một phen rồi mới nói: “Hình như anh nói anh rất vui vì cuối cùng cũng đã có thể trả lương một triệu một năm cho tôi thì phải?”
Ngạn Tảo gật đầu rồi bảo: “Thật ra tôi vẫn còn nửa câu chưa nói.”
“Ồ? Là gì vậy ạ?” Yến Đôn tò mò nhìn anh.
Ngạn Tảo lại nghiêm túc nói: “Anh muốn hỏi rằng, em có đồng ý làm bạn trai của anh không?”
Khuôn mặt Yến Đôn thoáng chốc ửng đỏ. Mãi một lúc lâu sau, cậu mới rụt cổ như một chú chim cút, gật gật: “Đ-đồng ý ạ.”
Ngạn Tảo chăm chú nhìn Yến Đôn rồi nói: “Cố Cố cũng là một người đáng thương. Hình như anh hiểu được ý nghĩa của những lời cậu ta nói, về việc thế giới là giả rồi.”
Yến Đôn đột nhiên trợn mắt nhìn anh: “Sếp Tảo?”
Biểu cảm của Ngạn Tảo chồng lên bản thân anh ở thế giới thực: “Anh nhớ ra rồi.”
Lúc này Yến Đôn mới hiểu ra, việc Giữ lại kí ức mà hệ thống ban thưởng là có ý gì. Hóa ra là ban thưởng để Ngạn Tảo giữ lại kí ức của mình! Đây rõ ràng là nhiệm vụ của Yến Đôn mà, sao lại thưởng cho Ngạn Tảo chứ!
Yến Đôn có hơi kích động mà nhìn Ngạn Tảo: “T-thật ra là…”
“Em không cần nói nữa.” Ngạn Tảo rất bình tĩnh, anh không hề hốt hoảng chút nào, “Bây giờ anh đã hiểu tại sao em lại làm những việc kì quái, tại sao lại bắt anh xem ‘The Matrix’ rồi…”
Yến Đôn run bắn, cậu ngẫm lại về những hành động lẳng lơ trong thế giới tiểu thuyết của mình mà lạnh sống lưng.
Anh ấy nhớ rõ, anh ấy nhớ rõ…
Ngạn Tảo cười cười rồi nói: “Thật ra, không lẽ thứ được gọi là ‘thực tại’ thì chính là ‘thực tại’ sao? Đối với những sinh vật cấp cao mà nói, có khi ‘thực tại’ của chúng ta cũng chỉ là một quyển sách, hay một bộ phim đối với họ mà thôi, không phải ư?”
Yến Đôn nghe anh nói vậy thì cũng hoảng hốt trong chốc lát: “Đúng vậy, ai biết được chúng ta đang ở trong một thế giới như thế nào chứ?”
“Không sai, nhưng anh vẫn giữ câu nói kia.” Ngạn Tảo dịu dàng bảo, “Anh sẽ luôn luôn chọn thế giới nào có em.”
Đáy lòng Yến Đôn khẽ động, cậu cũng bỏ hết tất cả những suy ngẫm về triết học: “Em cũng vẫn giữ câu nói kia — Em cũng vậy.”
—
Hết.