Xuyên Thành Thư Kí Bị Ép Khô Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo

Chương 62: Thu thập xong toàn bộ lời thoại của tổng tài bá đạo √ •




Edit: Shion.
Yến Đôn và Ngạn Tảo trải qua một đêm sung sướng.

Để Ngạn Tảo an tâm, Yến Đôn còn báo trước với anh: “Nếu em ngất đi thì anh đừng gọi xe cứu thương, cứ tiếp tục làm là được.”

Hệt như vừa nghe thấy chuyện nghìn lẻ một đêm, đến một người điềm tĩnh như Ngạn Tảo mà cũng phải há hốc kinh ngạc.

Yến Đôn điềm nhiên như không: “Không sao đâu ạ. Làm tí là em tỉnh ngay ấy mà.”

Nghe theo sự chỉ đạo của Yến Đôn, Ngạn Tảo nói làm là làm luôn.

Yến Đôn cũng được trải nghiệm cảm giác hiếm có trong thế giới thực là “một đêm bảy lần”, “làm đến ngất đi”, và cả sự sảng khoái đến mức “cả người như tan ra” vào ngày hôm sau theo đúng ý muốn của cậu.

Là nhân vật thụ chính, sau khi trải qua một đêm với tổng tài bá đạo, nếu Yến Đôn dậy quá sớm vào ngày hôm sau thì sẽ khiến cho tổng tài bá đạo mất mặt. Vậy nên cậu cũng dựa vào thiết lập mà ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, Yến Đôn chợt nhận ra một chuyện vô cùng quan trọng: “Các đồng nghiệp đâu ạ?”

Ngạn Tảo nói: “Bọn họ về rồi.”

Tuy Yến Đôn có thể nói mấy câu hùng hổ trên giường, nhưng đến khi sự kịch liệt qua đi, cậu bỗng trở nên xấu hổ vô cùng. Nghe Ngạn Tảo nói vậy, hai má Yến Đôn lập tức đỏ bừng như cà chua chín: “Vậy bọn họ biết rồi ạ…?”

Ngạn Tảo muốn nói: Chắc chắn là bọn họ biết rồi.

Nhưng anh thấy Yến Đôn ngại quá nên cũng không trêu cậu nữa. Để giữ thể diện cho cậu, Ngạn Tảo bèn nói: “Anh nói với bọn họ là tối qua em ngâm suối nước nóng ngoài trời nên bị cảm, hiện giờ không thoải mái nên phải ở lại đây nghỉ ngơi. Xe buýt không đợi được nên anh bảo bọn họ về trước.”

Yến Đôn bèn gật đầu rồi nói: “À, ra là vậy ạ.”

Trên thực tế, Yến Đôn cũng không hề ngốc, cậu nghĩ rằng một chuyện ầm ĩ như vậy thì chắc chắn là toàn bộ văn phòng đều biết cả rồi. Tuy Ngạn Tảo nói rằng Yến Đôn phát sốt, nóng đến mức không thể rời giường; thế nhưng cả văn phòng sẽ nói rằng Yến Đôn phát tao, chân tay bủn rủn nên không thể rời khỏi giường.

Yến Đôn cảm thấy hơi thẹn thùng, nhưng cậu sờ cơ bụng của Ngạn Tảo hai cái xong thì tỉnh táo lại: Mình thích thật mà, đâu cần giả vờ làm bạch liên trong trắng làm gì.

Ngạn Tảo hỏi Yến Đôn có khó chịu ở đâu không, cậu nghĩ bụng, “thân thể của nhân vật thụ chính vạn người mê như tui mà sao lại khó chịu được chứ”. Nhưng cậu không nói vậy mà chỉ xấu hổ bảo: “Chỉ hơi đói thôi ạ.”

Ngạn Tảo hỏi Yến Đôn muốn ăn gì, cậu bèn đáp mà không chút nghĩ ngợi: “Vậy ăn hạt dẻ mà anh bóc đi ạ.”

Ngạn Tảo bèn cười cười rồi cầm hạt dẻ đến, anh dùng những ngón tay tinh tế, hiện rõ khớp xương mà thay cậu bóc đi lớp vỏ hạt dẻ chặt cứng, anh lại dùng miệng cắn lấy phần nhân nhẵn nhụi, ngậm lấy bờ môi đỏ hồng của Yến Đôn rồi ngọt ngào thưởng thức.

Ngoài cửa sổ vẫn là cảnh núi bạt ngàn, mây mù như lớp sa mỏng bao phủ lấy khoảng trời bao la, như mộng như ảo, như sương như điện.

Giữa đất trời dường như chỉ còn lại hai người bọn họ, môi lưỡi khắng khít.

Hai người quấn lấy nhau cả ngày trời, cuối cùng vẫn phải đối mặt với một ngày làm việc đã đến.

Trong ánh chạng vạng lóe lên qua ô cửa kính, Ngạn Tảo hôn hôn lên vành tai Yến Đôn: “Không muốn đi làm đâu…”

Bây giờ xem như anh cũng thấu hiểu được cảnh “đêm xuân ngắn ngủi, ngày mau tới, từ rày về sau vua không lên triều”.

Yến Đôn cười ha ha, cậu nghĩ bụng: Thật ra anh không đi làm cũng được mà. Vốn là tổng tài bá đạo không cần phải đi làm, ai cũng biết rằng chức vụ chính của tổng tài bá đạo là nói chuyện yêu đương, quản lý công ty chỉ là việc làm thêm mà thôi.

Yến Đôn tít mắt cười với Ngạn Tảo, trong mắt cậu có chứa nội dung mà anh đọc không hiểu.

Mỗi lần như thế, Ngạn Tảo luôn cảm thấy rằng Yến Đôn cách mình rất xa. Anh siết chặt bàn tay cậu: “Có đôi lúc anh cảm thấy như mọi thứ chỉ là giả vậy…”

Trái tim Yến Đôn nảy lên: Anh ấy nhận ra điều gì rồi ư?

Cậu vô thức tránh xa khỏi đề tài này: “Vâng, đúng vậy! Mọi thứ tốt đẹp cứ như một giấc mơ vậy… Nhưng bọn mình vẫn phải đi làm thôi ạ.”

“Ừ.” Ngạn Tảo gật đầu rồi nói, “Cả hai ta.”

Dường như Ngạn Tảo cũng không có ý định tránh né, anh quay về công ty cùng Yến Đôn, ánh mắt nhìn cậu cũng tràn ngập vẻ lưu luyến. Chỉ cần không mù thì ai cũng có thể nhìn ra được rằng hai người bọn họ có một chân.

Thật ra, dựa vào tâm tính của Ngạn Tảo, nếu anh muốn yêu đương thầm kín, không muốn cho người khác biết thì cũng không phải việc gì khó. Thế nhưng Ngạn Tảo lại không làm như vậy, anh đã trải đệm cho mối quan hệ không hề bình thường giữa hai người từ trước cả Lễ Tình Nhân, anh cũng rũ bỏ sạch sẽ scandal của cậu và tổng tài bá đạo, để bộ phận ngoại giao đi tuyên truyền khắp nơi trên mạng rằng CP của Hoa Đại Mạo và Ngạn Trì là thật.

Đây là hành động cố tình tuyên bố chủ quyền của Ngạn Tảo.

Anh nào có muốn yêu đương thầm kín. Thậm chí anh còn mong cả thế giới biết rằng Yến Đôn là người của anh nữa kìa.

Thời điểm hiện tại, khi Yến Đôn tùy ý đi lại trong văn phòng, cậu cũng có thể cảm nhận được đãi ngộ của “bà chủ tương lai”. Ai cũng trở nên cung kính đối với cậu.

Cả Tiểu Tề luôn kiêu căng lúc trước cũng trở nên nịnh nọt với Yến Đôn. Trong gian trà nước, Tiểu Tề còn nhỏ giọng giải thích với Yến Đôn: “Chuyện lúc trước là do tôi không đúng, tôi tưởng Chủ tịch Ngạn muốn dùng quy tắc ngầm với cậu… Tôi sai rồi…”

“Anh sai rồi ấy ạ?” Trên mặt Yến Đôn hiện lên vẻ kinh ngạc, “Sao lại sai ạ?”

“Sao lại là quy tắc ‘ngầm’ chứ? Đây rõ ràng là quy tắc ‘nổi’ mà.” Tiểu Tề đáp.

“Ngầm” tức là ở dưới đáy sâu, không thể nhìn thấy ánh mặt trời.

“Nổi” tức là ở trên mặt nước, ngẩng mặt nhìn lên trời.

Đương nhiên là khác bọt rồi.

Nói cách khác, ai sáng suốt đều đã nhìn ra rằng Ngạn Tảo coi Yến Đôn là một người bạn trai đứng đắn, chứ không phải là một cậu trai mà anh tùy ý đùa giỡn.

Trước khi đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, Ngạn Tảo và Yến Đôn luôn ra vào cùng nhau, nhưng những người khác không nhìn ra được gì. Sau khi trở về từ khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, hai người bọn họ vẫn ra vào cùng nhau như trước, thế nhưng tất cả mọi người đều đã ý thức được sự thay đổi. Lí do là vì, đường đường là Chủ tịch, vậy mà Ngạn Tảo lại ấn cửa thang máy cho Yến Đôn rồi để cậu đi trước. Lúc ngồi xe cùng nhau, anh sẽ để tài xế hoặc Tiểu Tề, hoặc bản thân mình lái xe, nhưng lại không bắt Yến Đôn phải lái xe bao giờ. Lúc ăn cơm cùng nhau, anh sẽ tham khảo ý kiến và sở thích của Yến Đôn trước rồi mới tới bản thân mình. Nói chung, tất cả những thứ đó không phải là đãi ngộ dành cho một thư kí bình thường.

Bản thân Yến Đôn cũng có thể cảm giác được. Vậy nên cậu mới nói mình không nhìn nhầm người, ngay từ đầu cậu đã không nghĩ Ngạn Tảo là một người sẽ dùng quy tắc ngầm với cấp dưới.

Sự xác nhận rõ ràng hơn lại nảy sinh tại bữa tiệc từ thiện lần này.

Cả Yến Đôn và Tiểu Tề đều tham dự bữa tiệc với Ngạn Tảo. Theo lẽ thông thường, một người không thích khoa trương như Ngạn Tảo chỉ mang theo một thư kí hoặc một trợ lí, thế nhưng lần này anh lại dẫn theo tận hai người, bởi lẽ Yến Đôn không làm công việc của thư kí, cậu không đến với thân phận thư kí mà đến với thân phận bạn cặp của Ngạn Tảo. Tiểu Tề mới là cậu “thư kí nha hoàn” phải cơm bưng nước rót.

Yến Đôn mặc một bộ âu phục được may vừa người, cậu sóng vai tham dự cùng Ngạn Tảo, nên nhanh chóng thu hút được sự chú ý của những người khác. Có kha khá người đã nghe nói đến tin đồn dạo gần đây: Những scandal trước đây của Yến Đôn với Ngạn Trì và Hoa Đại Mạo đều là giả. Thực tế là hai “ma vương” Hoa Đại Mạo và Ngạn Trì chung chạ, nên dẫn đến việc một con “quỷ nhỏ” như Yến Đôn bị vạ lây. Ngạn Tảo không thích sự càn quấy của cậu em, nên anh bèn điều Yến Đôn đến văn phòng mình, nào ngờ lại nảy sinh tình cảm. Bây giờ thì Yến Đôn và Ngạn Tảo đã thành một đôi.

Đương nhiên tin đồn này là do Ngạn Tảo bày ra, mục đích là để cho Yến Đôn có một danh tiếng trong sạch.

Nếu không nhờ vậy, e rằng Yến Đôn sẽ bị lan truyền thành một chàng trai lẳng lơ, một người có thủ đoạn cao tay, xoay được các tổng tài bá đạo như dế, một tên khốn nạn không có đạo đức.

Ngạn Tảo không muốn để danh tiếng của Yến Đôn bị vấy bẩn một chút nào, nhưng anh lại không sợ Ngạn Trì và Hoa Đại Mạo cảm thấy oan ức khi bị làm dấy lên scandal chẳng biết từ đâu ra.

Dù sao thì Ngạn Trì cũng có da mặt dày như sắt, nên hắn có thể chống lại sóng to gió lớn mà.

Quan trọng hơn cả, Ngạn Trì là một người có địa vị cao, mà người ở địa vị cao thì không sợ lời ra tiếng vào. Đối với người có quyền lực thì tin tức gièm pha chỉ là chuyện vặt vãnh mà thôi. Nhưng đối với một người bình thường như Yến Đôn, những scandal này có thể phá hủy toàn bộ thanh danh, thậm chí còn gạt bỏ những thành quả và nỗ lực trong công việc của cậu. Bất kể là cách đối nhân xử thế của cậu tốt như thế nào, làm việc chăm chỉ đến bao nhiêu thì đều sẽ bị bỏ qua, cậu sẽ phải mang tiếng xấu là leo lên nhờ vào việc ăn nằm với sếp.

Ngạn Trì và Hoa Đại Mạo cũng có mặt tại bữa tiệc tối lần này. Bọn họ còn đang xào CP, cho nên phải bán hủ một phen. Yến Đôn cũng bùi ngùi: Thế giới tổng tài bá đạo cũng khôi hài thật đấy, dù có là những ông trùm tỉ phú thì vẫn phải đi bán hủ, đây là thế giới gì vậy chứ!

Tuy Ngạn Trì và Hoa Đại Mạo không hợp nhau, nhưng vì xào CP đã lâu nên hai người cũng khá ăn ý. Dù lúc ở riêng thì hai người chỉ muốn bóp chết lẫn nhau, nhưng ở những nơi công cộng thì bọn họ vẫn hài hòa vô cùng, còn kéo tay nhau cười đùa nữa, đúng là một đôi “kim đồng ngọc nam”.

Khi thấy Ngạn Tảo và Yến Đôn nắm tay nhau đi đến, trong khoảnh khắc, cả Ngạn Trì và Hoa Đại Mạo đều phải loạn nhịp tim. Khi tới phòng VIP, không còn người ngoài, Ngạn Trì giãy ra khỏi Hoa Đại Mạo rồi hỏi thẳng: “Hai người yêu nhau thật à?”. Hắn nói mà không thể tin nổi.

Ngạn Tảo vô cùng bình tĩnh mà gật đầu: “Đúng như em thấy đấy, anh và Nhóc Hiền Lành đang hẹn hò với nhau.”

Ngạn Trì trưng ra biểu tình như long trời lở đất, sắc mặt hắn bỗng chốc trở nên thâm cừu đại hận cứ như vừa bị bỏ rơi vậy.

Yến Đôn vừa không nỡ lại vừa tò mò, cậu nói: “Giám đốc Trì, chuyện này khiến anh khó chấp nhận đến vậy sao ạ?”

“Em đừng gọi ‘Giám đốc Trì’, nghe khách sáo quá.” Ngạn Tảo nói, “Em gọi nó là em trai là được rồi.”

Ngạn Trì nghe vậy thì nổi giận: “Em trai? Em trai cái rắm ấy!” Hắn thật sự rất phẫn nộ: “Tiểu Yến, không phải cậu thích tôi sao?”

Những lời này như một tia sấm sét bổ vào đầu Yến Đôn và Ngạn Tảo. Ngạn Tảo nhìn Yến Đôn rồi trưng ra vẻ mặt đăm chiêu.

Da đầu Yến Đôn run lên, cậu trưng ra vẻ mặt vô tội: “G-Gì cơ? Giám đốc Trì, có phải anh hiểu lầm gì đó không ạ?”

Ngạn Trì hơi nhấp miệng, vẻ mặt hắn cứng đờ.

Hoa Đại Mạo cũng không kìm lòng được mà nói: “Ngạn Trì, cậu điên à. Con mắt nào của cậu nhìn thấy bé Tiểu Yến thích cậu vậy?”

Nếu Yến Đôn nói là hiểu lầm, thì Ngạn Trì còn có thể chịu đựng mà không phản bác. Thế nhưng đến phiên Hoa Đại Mạo xem thường Ngạn Trì thì hắn lại không nhịn nhục được, lớn tiếng cãi lại: “Anh mới bị điên đấy? Rõ ràng là Tiểu Yến từng ám chỉ rằng cậu ấy thích tôi mà!”

Tất cả những người ở đây đều ra vẻ hoảng hốt.

Đặc biệt là Yến Đôn, cậu liên tục lắc đầu: “Tôi đâu có ạ, anh đừng có lung tung!”. Yến Đôn vừa phủ nhận vừa nhìn sang Ngạn Tảo. Anh mỉm cười đáp lại với Yến Đôn, nhưng cũng không biết có ý tứ gì.

Ngạn Trì lại nói tiếp: “Không phải cậu nói cậu thích kiểu người như tôi à?”

“Giám đốc Trì, tôi nghĩ anh nhớ lầm rồi ạ!” Yến Đôn hô lên một cách oan uổng, “Tôi có nói bao giờ đâu ạ?”

Hoa Đại Mạo cũng thấy không khả thi, bèn bảo: “Ngạn Trì, không phải cậu uống nhầm rượu giả đó chứ?”

Ngạn Trì cũng nóng nảy, hắn lớn tiếng nói: “Yến Đôn, cậu có dám chắc là cậu chưa từng bảo cậu thích mẫu đàn ông “chín chắn và chững chạc, có sự nghiệp thành công, anh tuấn và phóng khoáng, thông minh đa tài, tính tình ngay thẳng thật thà, dù không còn trẻ nhưng chưa từng yêu đương, bởi vậy nên trong sự khôn khéo còn có sự thanh thuần, ngọt ngào và say đắm lòng người như nước hoa quả” không?”

Yến Đôn hết sức hoảng sợ.

Cậu hoảng sợ vì Ngạn Trì có thể thuật lại một câu dài như vậy mà không vấp một chữ nào.

Có điều, hình như đây là một kĩ năng cần thiết đối với các nhân vật trong tiểu thuyết, suy cho cùng, dù có nói dài hơn thì tác giả cũng chỉ cần copy rồi dán vào là được mà.

Dưới ánh nhìn chăm chú từ sáu con mắt của các tổng tài bá đạo, Yến Đôn không chịu được áp lực mà gật đầu: “Đúng là tôi đã nói vậy, nhưng cái đó thì có liên quan gì đến anh đâu ạ?”

“…” Ngạn Trì mang vẻ mặt bi thương, “Không phải cậu nói tôi à?”

Yến Đôn còn chưa kịp đáp thì Hoa Đại Mạo đã nở nụ cười trước: “Cậu tự kỉ thật đấy.”

Vẻ mặt Yến Đôn ngây thơ vô số tội: “Tôi nói sếp Tảo cơ ạ.”

“Ra là vậy à?” Biểu tình của Ngạn Trì như vừa bị cứt chim rơi trúng đầu.

“Ra là vậy à?” Biểu tình của Ngạn Tảo như vừa được một cái bánh ngon rơi trúng đầu.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…” Hoa Đại Mạo cười đến mức không ngừng được.

Vẻ mặt Ngạn Trì ấm ức vô cùng, hắn dự đoán là Hoa Đại Mạo sẽ lấy chuyện này ra trêu chọc mình suốt quãng đời còn lại mất.

Sau khi bữa tiệc từ thiện kết thúc, Ngạn Tảo đưa Yến Đôn vọt thẳng đến Vu Sơn (không có ý nghĩa đặc biệt gì về mặt địa lý).

Kể từ lúc kết thúc, Yến Đôn có thể cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của Ngạn Tảo. Chắc là có liên quan đến trò khôi hài ban nãy, cậu ngẫm lại mà cũng hơi ngượng ngùng.

Ngạn Tảo cũng mặt dày ghê gớm, anh bảo: “Hóa ra em đã thích anh lâu như vậy rồi.”

Yến Đôn nghĩ bụng: Thật ra còn lâu hơn thế cơ. Cậu bèn cười cười rồi nói: “Chuyện này đáng để anh vui như vậy sao ạ?”

“Đương nhiên.” Ngạn Tảo cười, thường thì nụ cười của anh duyên dáng vô cùng, thế nhưng lần này anh lại nở một nụ cười phóng khoáng hơn rất nhiều, khóe miệng sắp kéo đến tận mang tai luôn rồi, “Anh vẫn luôn tiếc rằng mình xuất hiện quá muộn, muộn hơn cả Ngạn Trì và Hoa Đại Mạo, điều đó khiến anh không vui. Nhưng bây giờ ngẫm lại thì cũng không phải là muộn lắm.”

Yến Đôn nghe vậy thì bùi ngùi: “Anh mới là người xuất hiện sớm nhất đó ạ.”

Ngạn Tảo cũng không hiểu được câu nói này của Yến Đôn.

Yến Đôn nhắm mắt lại giả vờ ngủ, nhưng trong lòng thì lại meo meo mà gõ nhân viên chăm sóc khách hàng: Sao vẫn chưa có thông báo nhiệm vụ thành công vậy? Có phải xảy ra vấn đề gì rồi không?

Nhân viên chăm sóc khách hàng online giải đáp nghi vấn: Thưa quý khách, ý cậu là nhiệm vụ nào thành công ạ?

Yến Đôn nói: Đương nhiên là Nhiệm vụ nhánh: thu phục thành công tổng tài bá đạo Ngạn Tảo rồi. Bây giờ bọn tôi cũng ngủ rồi, thân phận bạn trai cũng đã xác định, chẳng lẽ không được xem là thu phục thành công ư?

Nhân viên chăm sóc khách hàng online giải đáp nghi vấn: Vâng, thưa quý khách, bên phía chúng tôi vẫn biểu hiện là chưa thành công ạ.

Yến Đôn bỗng trợn mắt: Ngủ rồi, sờ nhau rồi, còn chuẩn bị ở chung mà vẫn chưa thành công á? Không lẽ Ngạn Tảo là một tên cặn bã?

Nhân viên chăm sóc khách hàng nói: Có khi quý khách mới là tên cặn bã đó ạ?

Yến Đôn:?

Nhân viên chăm sóc khách hàng online nhắc nhở: Bên chúng tôi hiển thị rằng, tuy độ hảo cảm của Ngạn Tảo đối với cậu đã đầy, thế nhưng độ tín nhiệm thì lại dao động rất lớn, có khi thì đầy, có khi lại rơi xuống dưới mức tiêu chuẩn ạ.

Khi nhân viên chăm sóc khách hàng nhắc nhở như vậy thì Yến Đôn chợt hiểu ra: Móa, hóa ra mình mới là một tên cặn bã!

Sau khi Yến Đôn hồi tưởng lại quá khứ, cậu thấy biểu hiện của mình đúng là quá sức khả nghi. Mà Ngạn Tảo cũng đã nói bóng nói gió để thử cậu, thậm chí anh còn dứt khoát hỏi “không phải em có bí mật gì đấy chứ”. Song, Yến Đôn cứ đáp lại anh một cách lòng vòng mà không hề trả lời thẳng thắn. Không phải đây giống như biểu hiện chột dạ của một tên cặn bã đó ư?

Với biểu hiện như vậy mà độ tín nhiệm của Ngạn Tảo vẫn có thể dao động, không hề rơi thẳng xuống đáy, thật đúng là chân ái mà.

Yến Đôn nghĩ bụng, có lẽ đây là lúc nên thẳng thắn với Ngạn Tảo.

Chẳng qua cậu lại không thể vạch trần chân tướng của thế giới này với một người không làm nhiệm vụ.

Vả lại, cho dù có thể vạch trần thì cậu cũng không thể nói thẳng ra. Những việc này đúng là khó mà tưởng tượng nổi. Yến Đôn không thể chạy đến trước mặt Ngạn Tảo rồi nói: “Thật ra thế giới này là một quyển tiểu thuyết không não, tuy anh là người thật, nhưng lại biến thành một nhân vật trong sách, tuy anh không phải người này nhưng anh lại đóng vai người này. Mà em cũng không phải người kia, chỉ là đóng vai người kia mà thôi. Vì phải đóng vai người kia nên em phải đi theo tình tiết kịch bản của người kia, vậy nên trông em rất giống một tên cặn bã nhưng thật ra tấm lòng em thuần khiết lắm. Yêu anh, moah moah.”

Cậu sợ sau khi nói ra những thứ này thì đánh giá của Ngạn Tảo về cậu sẽ chuyển từ “cặn bã” sang “bị điên” luôn.

Cũng vì vậy mà Yến Đôn quyết định sẽ truyền đạt những thiết lập này một cách chậm rãi.

Yến Đôn và Ngạn Tảo hẹn nhau xem phim, những bộ phim được chọn đều là những bộ như “The Truman’s Show”, “Inception” và “The Matrix”. Ngạn Tảo rất có hứng thú, anh nói: “Anh có cảm giác mình đã xem những bộ phim này rồi.”

“Vâng, toàn phim kinh điển đó ạ.” Yến Đôn nói, “Chúng khiến cho con người ta tỉnh ngộ, chúng có khiến anh suy nghĩ đến điều gì không ạ?”

Ngạn Tảo ngẫm nghĩ, dường như anh cũng rơi vào sự trầm tư.

Trong bộ phim “The Matrix”, một đại ca da đen bảo nam chính chọn những viên thuốc dẫn đến các tình huống khác nhau. Đại ca da màu trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, nói với nhân vật chính bằng chất giọng âm u: Có một viên thuốc màu xanh và một viên thuốc màu đỏ, nếu uống viên màu xanh thì anh sẽ quên hết những gì hắn nói và tiếp tục sinh sống trong thế giới giả lập. Nếu uống viên màu đỏ thì anh có thể thoát khỏi thế giới giả lập và quay về thế giới thực.

Thế nhưng thế giới thực tại thì vô cùng tàn khốc, mà thế giới giả lập lại phồn thịnh quang vinh.

Yến Đôn hơi hoảng hốt, chẳng phải thế giới giả lập hiện tại của cậu cũng rất tốt đẹp ư? Tuy rất não tàn, nhưng thật ra lại là một thế giới cổ tích.

Người tốt sẽ được đền đáp, sống một cuộc sống vô ưu.

Ngạn Tảo không cần phải tranh chấp với ai để ngồi vững trên vị trí của mình. Yến Đôn có thể nhận lương một triệu một năm mà không cần phải làm việc 996.

Chính Yến Đôn cũng bắt đầu dao động.

Một lát sau, cậu mới hỏi Ngạn Tảo: “Vậy anh thì sao ạ? Sếp Tảo này, nếu là anh thì anh sẽ chọn thế giới nào?”

Dường như Ngạn Tảo đã tìm ra câu trả lời từ rất lâu, anh đáp mà không hề do dự: “Anh sẽ lựa chọn thế giới nào có em.”

Yến Đôn không ngờ Ngạn Tảo sẽ nói vậy, trong khoảnh khắc, trái tim cậu đập mạnh như sấm, hốc mắt đột nhiên trở nên ươn ướt. Cậu nghiêng đầu rồi tựa lên bờ vai Ngạn Tảo, cậu ngửi thấy mùi hương phát ra từ trên người anh — Một mùi hương giống với Ngạn Tảo của thế giới thực y như đúc. Yến Đôn chợt nghĩ: Rốt cuộc đây có thật sự là thói quen đã có từ lâu của Ngạn Tảo hay không, hay là hệ thống chỉ đang bắt chước trí nhớ của cậu mà thôi?

Yến Đôn có hơi hoảng hốt nhìn Ngạn Tảo, cậu dùng ngữ điệu hết sức kiên định mà nói, “Em cũng thế.”

Dường như Ngạn Tảo bị xúc động bởi sự kiên định trong khoảnh khắc đó của Yến Đôn, ánh mắt anh chợt trở nên dịu dàng vô cùng. Anh nhẹ nhàng gạt đi phần tóc mái của Yến Đôn rồi điềm đạm nói: “Đôi khi, anh cảm thấy thế giới này vô cùng giả dối… Anh nghi ngờ tất cả mọi thứ.”

Đáy mắt Yến Đôn chợt rung động mãnh liệt.

Giọng nói của Ngạn Tảo vẫn mềm mại: “Nhưng anh lại nhanh chóng xua đi suy nghĩ đó trong đầu.”

“Tại sao ạ?” Yến Đôn hỏi một cách khó hiểu.

“Bởi vì em đấy.” Đầu ngón tay của Ngạn Tảo quét qua trước trán Yến Đôn, “Sự tồn tại của em khiến anh cảm nhận được sự chân thật.”

Yến Đôn càng lộ vẻ xúc động, cậu chôn mặt trên bờ vai anh, “Rốt cuộc bao giờ biệt thự của anh mới trang trí xong vậy ạ?”

Ngạn Tảo nở nụ cười: “Sắp xong rồi, đang chờ em vào ở đấy, ‘bà chủ’.”

Yến Đôn nhớ về việc dấu vân tay của mình bị biệt thự ghi chú lại thành “bà chủ”, cậu cảm thấy không được tự nhiên nên đòi sửa lại cho bằng được. Tuy Ngạn Tảo đáp ứng luôn miệng nhưng anh cũng không sửa lại.

Cứ như vậy, Yến Đôn và Ngạn Tảo bắt đầu ở chung một cách hợp tình hợp lý. Trước khi đi ngủ, Yến Đôn nói với Ngạn Tảo: “Hồi trước lúc em ở bệnh viện, anh có đọc truyện cho em nghe mà, sao bây giờ anh không đọc nữa ạ?”

Ngạn Tảo nói: “Anh nghĩ em không thích câu chuyện ‘ngày xửa ngày xưa có một cậu bạn nhỏ, một ngày nọ, cậu ấy ngủm củ tỏi’ đâu.”

“Đúng là không thích.” Yến Đôn ngẫm nghĩ về mấy câu chuyện xưa, nhưng rồi cậu cũng không nhớ ra được bộ nào cả, “Nhưng em thích nghe giọng nói của anh.”

Đây cũng không phải nói dối, bởi giọng nói của Ngạn Tảo thật sự rất hay.

Ngạn Tảo cười: “Được rồi, vậy em thích nghe câu chuyện nào?”

Yến Đôn đã chuẩn bị sẵn rồi, cậu lôi cả đống truyện từ trong ngăn kéo ra: “Đọc cái này cho em nghe đi.”

Ngạn Tảo cầm lên thì thấy toàn là “Cô dâu trăm triệu mang thai rồi bỏ trốn”, “Tổng tài bá đạo yêu tôi”, “Cô dâu trăm triệu của tổng tài bá đạo”, “Tổng tài bá đạo mang thai rồi bỏ trốn”, “Tổng tài trăm triệu yêu tôi”, “Sau khi cô dâu trăm triệu là tổng tài mang thai rồi bỏ trốn thì yêu tôi”…

Ngạn Tảo chau mày, anh nghĩ mấy quyển tiểu thuyết này còn không bằng những mẩu truyện cổ tích kiểu “xưa xửa xừa xưa có một cậu bạn nhỏ, một ngày nọ, cậu ấy ngủm củ toi” của anh nữa.

Song, vì đây là yêu cầu của Yến Đôn nên Ngạn Tảo cũng không thể không đồng ý.

Vì lẽ đó, Ngạn Tảo bắt đầu dùng chất giọng nam trung tuyệt vời của anh để đọc diễn cảm.

Thú thực, độ nhục nhã của mấy quyển truyện này đã đến mức bùng nổ, thế nhưng cũng may là Ngạn Tảo đã luyện tập được kĩ năng giữ khuôn mặt vô cảm dù núi Thái Sơn có sập ngay trước mắt, nên anh đọc diễn cảm lên xuống một cách vô cùng chuyên nghiệp.

Yến Đôn cũng nghe đến mức lơ mơ, giữa đường cậu còn ngủ vài lần, nhưng cậu đều bị tiếng nhắc nhở của hệ thống đánh thức:

Thu thập thành công lời thoại của tổng tài bá đạo [Em đúng là một tiểu yêu tinh thích giày vò người khác] √

Thu thập thành công lời thoại của tổng tài bá đạo [Em đã đốt lửa thì phải tự mình dập] √

Thu thập thành công lời thoại của tổng tài bá đạo [Tôi có muốn bao nhiêu cũng không đủ mà] √

Thu thập thành công lời thoại của tổng tài bá đạo [Ngồi lên, tự mình di chuyển đi] √

……

Nói chung, để mà nói ngắn gọn thì, dưới sự cố gắng không ngừng của Ngạn Tảo, nội trong vòng một đêm thì Yến Đôn đã hoàn thành nhiệm vụ thu thập lời thoại của tổng tài bá đạo.

Điều này cực kì đáng mừng.

Yến Đôn giơ tay lên đếm đếm, vậy thì cậu cũng chỉ còn hai nhiệm vụ nữa:

Một, trở thành bạn tốt nhất của Cố Cố.

Hai, giúp Cố Cố phản bội Ngạn thị, sau đó thẳng thắn nhận lỗi với tổng tài bá đạo, được tha thứ, cuối cùng thì liên hợp với tổng tài bá đạo để đánh bại Cố Cố.



Hết chương 62.