Thẩm Tiện tổ chức lễ cưới cũng không gọi quá nhiều người không liên quan, cô chỉ phát thiệp mời cho họ hàng thân thích và những người bạn tốt của cô.
Trong số đó có Giang Hi là người hưng phấn nhất, buổi tối Mục Tư Vũ vừa tới Giang Hi liền gấp gáp nói chuyện kết hôn của Thẩm Tiện, "Mục tỷ tỷ, chị Thẩm Tiện muốn kết hôn!".
Mục Tư Vũ cười cười ôm eo Giang Hi, nói: "Người ta kết hôn em hâm mộ như vậy để làm gì?".
Giang Hi cọ cọ lên vai Mục Tư Vũ, "Vui vẻ cho hai chị ấy chứ sao, rất vất vả mới ở bên nhau lần nữa".
Mục Tư Vũ hôn hôn trán Giang Hi, "Ừm, nhưng Tiểu Hi không cần hâm mộ, chúng ta cũng có thể kết hôn nha, chờ thêm một thời gian nữa, cũng đến lúc ngẫm lại chuyện của chúng ta".
Giang Hi cười hỏi: "Chúng ta có chuyện gì nha?".
"Tiểu Hi không biết sao? Chính là chuyện kết hôn, phải biến Tiểu Hi thành bà Mục sớm một chút chị mới yên tâm được".
Mục Tư Vũ cười nói.
Trước một ngày khi Thẩm Tiện kết hôn, bà con họ hàng đều đến đây giúp Thẩm Tiện trang trí phòng tân hôn, nhóc con thấy nhiều người đến, vui vẻ nhào vào lòng Thẩm Tiện hỏi: "Mommy, mọi người đang làm gì vậy ạ?".
Thẩm Tiện nựng nựng khuôn mặt nhỏ của nhóc con: "Mọi người đang chuẩn bị để mẹ và mommy kết hôn nha, ngày mai Điềm Điềm làm thiên thần nhí cầm hoa hoa cho mẹ với mommy được không?".
Nhóc con gật gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Dạ được ~".
Nhóc con vui vẻ chơi, người lớn bắt đầu bơm bong bóng, dùng dải lục rực rỡ trang trí căn phòng, mọi người bận rộn vui vẻ vô cùng, Phương Tĩnh Lan và Thẩm Văn Khang lại càng vui vẻ, cười không khép được miệng.
Dì ba Phương Tĩnh Bình của Thẩm Tiện lôi kéo tay Phương Tĩnh Lan, vui vẻ nói: "Chị hai, phúc khí của chị ở phía sau nha, anh hai hết bệnh rồi, bây giờ Thẩm Tiện cũng có tiền đồ, lại kết hôn với Thanh Hàn, sau này đều là ngày lành".
"Haiz, cả nhà chúng ta sau này đều phải thuận lợi thuận lợi".
Mọi người bận rộn đến giữa trưa là xong, cả nhà liền ở chỗ Thẩm Tiện ăn một bữa, Thẩm Tiện và chồng dì ba - Triệu Kiến Nghiệp cùng nhau nấu cơm, chân của chồng dì ba làm phẫu thuật xong, khôi phục mấy tháng là có thể đi đường bình thường, còn thuận tiện cai được rượu.
Cả gia đình ngồi một bàn không đủ nên quyết định chia thành hai bàn, một bàn ở nhà ăn, một bàn ở phòng khách.
Nhóc con được Phương Tĩnh Lan bế đi ngồi cùng một chỗ với những người già thế hệ trước, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn thì ngồi ở phòng khách tiếp đãi mấy anh chị em cùng thế hệ ăn cơm, trước đó tình trạng buồn nôn của Lâm Thanh Hàn đã tốt hơn rất nhiều, Thẩm Tiện ngồi bên cạnh thấy Lâm Thanh Hàn không ăn được bao nhiêu liền biết cô lại không thoải mái.
Nhưng Triệu Hiểu Yến thấy Lâm Thanh Hàn ăn không được bao nhiêu nên hỏi: "Chị Thanh Hàn, sao chị ăn ít vậy?".
Thẩm Tiện mím môi cười cười, nói: "Mấy hôm nay Thanh Hàn ăn uống không ngon miệng, mọi người cứ ăn đi".
Ngay sau đó liền hỏi Lâm Thanh Hàn: "Muốn về phòng nghỉ ngơi một lát không?".
Lâm Thanh Hàn lắc lắc đầu, cười nói: "Không cần, cũng không có chuyện gì, em tiếp đãi mọi người là được, chị ăn đi".
"Ừm, không thoải mái nhớ phải nói với chị".
Thẩm Tiện nhe giọng trả lời.
Triệu Hiểu Yến che miệng cười trộm: "Chị, hai người đang khoe khoang tình cảm với tụi em sao? Tụi em đều còn đang độc thân nha".
"Không có, Thanh Hàn đang mang thai, mấy hôm nay dạ dày có chút không thoải mái, mọi người lo ăn đi".
Thẩm Tiện cười nói.
"Chị Thanh Hàn mang thai sao, sao chưa nghe hai chị nói nha, chúc mừng".
Lý Minh Vũ cười nói, Lý Minh Vũ là con trai của dì út Thẩm Tiện, bình thường sẽ đi nơi khác làm công trình, nghe nói Thẩm Tiện kết hôn nên trở về giúp đỡ.
"Bây giờ biết cũng có muộn đâu".
Thẩm Tiện ôm Lâm Thanh Hàn cười nói.
Phương Ngạn cười, hướng về phía bàn ăn bên kia kêu: "Dì hai, chị họ với chị Thanh Hàn có em bé sao dì không kể với tụi con nha?".
Phương Ngạn là con trai của cậu Thẩm Tiện, đứa nhỏ này lại không hề giống với ba mẹ của cậu ta, quan hệ giữa cậu ta và mấy người Triệu Hiểu Yến cũng không tồi, trước đó không thích Thẩm Tiện cũng chỉ vì khi đó nguyên thân vay tiền khắp nơi.
Phương Tĩnh Lan nghe xong thì sửng sốt, thời gian này Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn đều bận rộn, chuyện mang thai cũng quên nói với hai vợ chồng Phương Tĩnh Lan, bà vừa nghe Phương Ngạn nói vậy lập tức đứng lên, đi vài bước đến phòng khách, "Thẩm Tiện, Thanh Hàn thật sự có em bé?".
Thẩm Tiện mỉm cười gật gật đầu.
Phương Tĩnh Lan gấp gáp, tay vỗ vỗ đùi nói: "Chuyện lớn như vậy sao con không nói sớm? Hai đứa con thật là, sớm biết như vậy mẹ hầm một ít canh cho Thanh Hàn, canh có nhiều dinh dưỡng".
Lâm Thanh Hàn cười cười nói: "Không cần đâu mẹ, bây giờ cũng rất tốt, mẹ ăn cơm đi, không phải chuyện lớn gì".
Phương Tĩnh Bình cười nói: "Cái này càng tốt nha chị hai, gấp đôi chuyện vui, vừa kết hôn vừa có bảo bảo".
"Đúng vậy, chị cũng vừa mới biết, hai đứa nhỏ này cũng thật bất cẩn, chuyện lớn như vậy cũng không nói cho chúng ta một tiếng".
Phương Tĩnh Lan cười nói, vốn dĩ gần đây đều là chuyện vui, bà ăn uống cũng ngon miệng hơn nhiều, nghe Lâm Thanh Hàn có em bé càng vui vẻ không kiềm được.
"Tụi nhỏ trưởng thành, tụi nó không muốn chị làm lụng vất vả đó thôi, chị hai bây giờ là người hạnh phúc nhất nhà rồi, ngày mai Thẩm Tiện kết hôn, phải để tụi em xin một ít may mắn nha".
Phương Tĩnh Bình cười nói.
"Không thành vấn đề, muốn bao nhiêu may mắn cũng được".
Cả gia đình vui vẻ tụ lại bên nhau, trong lòng Thẩm Tiện cũng cảm thấy ấm áp, đây là một loại ấm áp mà đời trước dù cho giá trị con người lên đến chục tỷ cũng không thể cảm nhận được, hiện tại cô lại có chút muốn cảm ơn bản thân đời trước thường xuyên tăng ca, nếu không nhờ tăng ca cô sẽ không gặp được những người thân bên cạnh cô lúc này.
Cả gia đình náo nhiệt cả một ngày, phòng tân hôn cũng đã trang trí xong, tối nay Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn quyết định ngủ ở phòng nhóc con, nhóc con cả ngày hôm nay đều có người chơi cùng nên rất là hưng phấn, buổi tối mệt mỏi, tắm rửa xong liền lăn lên giường ngủ.
Thẩm Tiện buồn cười đưa tay khảy khảy hàng lông mi dài của nhóc con, cái mũi nhỏ của nhóc con nhăn lại thể hiện sự bất mãn của bản thân, Thẩm Tiện vội vàng dừng tay, nhóc con còn đang ngủ, đôi mắt vẫn đang nhắm lại.
Thẩm Tiện sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nhóc con, "Bộ dạng đang ngủ của Điềm Điềm thật đáng yêu".
Thẩm Tiện cầm điện thoại lên lén chụp lại hình ảnh nhóc con chu miệng nhỏ ngủ.
Lâm Thanh Hàn thấy Thẩm Tiện lại đang chơi xấu, vỗ nhẹ Thẩm Tiện một cái, "Không được bắt nạt Điềm Điềm, em thấy chị lại làm cái gì đó?".
Nhóc con dựa vào một bên tường ngủ, Thẩm Tiện nằm ở giữa, Lâm Thanh Hàn ở mép giường nhích lại gần, dựa vào vai Thẩm Tiện xem cô đang làm gì trên điện thoại.
Thẩm Tiện chuyển ảnh chụp của nhóc con vào phần mềm photoshop, Lâm Thanh Hàn thấy Thẩm Tiện chèn dòng chữ "Đêm nay muốn ngủ ngon nha ~" vào ảnh của nhóc con, rất phù hợp với bộ dạng đang ngủ của nhóc con.
Lâm Thanh Hàn mỉm cười hôn lên khóe môi Thẩm Tiện, "Mau gửi cho em, rất đáng yêu".
Thẩm Tiện ôm Lâm Thanh Hàn vào ngực, "Không cho chị bắt nạt Điềm Điềm? Vậy Thanh Hàn bắt nạt chị đi?".
Lâm Thanh Hàn cọ cọ cổ Thẩm Tiện, đưa tay chọt vào má Thẩm Tiện, cười nói: "Không đứng đắn".
Tuy nói thì nói như vậy nhưng trong lúc nói chuyện thì bờ môi đã tiến đến gần hôn lên môi Thẩm Tiện.
Bởi vì con gái đang nằm kế bên nên Lâm Thanh Hàn có hơi ngại ngùng, hai bên tai đỏ rực, Thẩm Tiện thì lại thấy rất vất vả mới được hôn môi, ôm Lâm Thanh Hàn hôn một hồi lâu, đến lúc tách ra thì cả hai đều gấp gáp hô hấp.
Thẩm Tiện hôn hôn vành tai Lâm Thanh Hàn, có hơi khó nhịn hỏi: "Thanh Hàn, còn bao lâu nữa mới có thể làm cái kia vậy?".
Ngón tay Lâm Thanh Hàn lướt lướt trên cổ Thẩm Tiện, "Chị suy nghĩ vớ vẩn cái gì đó? Dù thế nào cũng phải đợi ba bốn tháng, chờ em bé ổn định mới được".
"Chị biết rồi".
Thẩm Tiện nói, tiếp tục hôn Lâm Thanh Hàn hai cái mới buông người kia ra.
Ngày mai còn phải dậy sớm, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn cũng nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Khoảng hơn 4 giờ sáng, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn đều đã thức dậy, rửa mặt ăn sáng xong chỉ mới hơn 5 giờ, Phương Tĩnh Lan và mọi người cũng đã đến.
Nhiếp ảnh gia và chuyên viên trang điểm cũng đã đến rồi, mấy người Phương Tĩnh Lan đi kêu nhóc con thức dậy, bên này chuyên viên trang điểm đã bắt đầu trang điểm cho hai người, trang điểm xong hai người lại tiếp tục đi thay váy cưới mà Thẩm Tiện đã đặt may trước đó, Thẩm Tiện mặc một chiếc váy cưới màu đỏ, Lâm Thanh Hàn thì mặc một chiếc váy cưới màu trắng cùng kiểu dáng với chiếc váy của Thẩm Tiện, hai người đứng chung một chỗ trông vô cùng xứng đôi.
Nhóc con vừa mới tỉnh ngủ, chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt thì thấy mẹ và mommy của mình mặc đồ xinh đẹp như vậy, bé con ngây người, "Mẹ, mommy, xinh đẹp!".
Thẩm Tiện mỉm cười sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nhóc con, "Một lát nữa Điềm Điềm cũng sẽ xinh đẹp, đi rửa mặt với bà nội đi".
"Dạ ~".
Nhóc con dụi dụi mắt, ngoan ngoãn nói.
Chỉ một lát sau nhóc con đã rửa mặt xong, Phương Tĩnh Lan cũng thay cho nhóc con một bộ váy công chúa màu đỏ, nhóc con vui vẻ chạy tới chạy lui trong phòng.
Bởi vì Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn vốn đã ở chung một nhà, không cần rườm rà đi rước dâu, chỉ cần dựa theo tập tục của địa phương, hoàn thành tất cả quy trình cưới hỏi cũng đã không còn sớm.
Rất nhanh đã đến giữa trưa, đại đội xe cộ di chuyển liên tục cuối cùng cũng đến khách sạn, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn đứng ở trước cửa khách sạn đón tiếp các khách mời trong lễ cưới, Thẩm Tiện sợ Lâm Thanh Hàn mệt mỏi, thường xuyên giúp Lâm Thanh Hàn xoa xoa eo, "Thanh Hàn, có mệt không?".
Lâm Thanh Hàn mỉm cười nhìn Thẩm Tiện nói: "Có một chút, nhưng nghĩ đến đây là hôn lễ của chúng ta, em liền không cảm thấy mệt nữa".
"Ừm, tối nay chị giúp em xoa bóp chân, thai phụ vốn dễ bị phù chân, em cực khổ rồi".
Thẩm Tiện nhìn chân Lâm Thanh Hàn, nói.
"Ừm, vậy cảm ơn bà Lâm trước".
Người chủ trì hôn lễ là do Giang Hi tìm giúp hai người, người nọ rất biết cách dẫn dắt, mới bắt đầu được vài phút không khí đã nóng lên, "Tốt, vậy không tiếp tục nói nhiều nữa, chúng ta mời hai vị tân nhân cùng nhau từ giữa sân khấu đi lên".
Người chủ trì nói xong thì nhóc con cầm một bó hoa đi ở phía trước, Lâm Thanh Hàn khoác tay Thẩm Tiện đi ở phía sau nhóc con, nhóc con rất vui vẻ, bước chân không hề luống cuống, cả đoạn đường đều vui vui vẻ vẻ.
Đến khi Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn đi đến sân khấu, người chủ trì cười nói: "Vậy chúc mừng hai vị hỷ kết lương duyên, mọi người nói xem, hai cô dâu có xứng đôi không?".
Bạn bè, thân thích ngồi dưới sân khấu gào thét khàn cả giọng: "Xứng đôi!".
"Tiếp theo mời hai vị tân nhân mang nhẫn cho nhau".
Thẩm Tiện cầm nhẫn kim cương ra, thật cẩn thận mang lên ngón áp út của Lâm Thanh Hàn, "Bà Thẩm, đến lượt em đeo cho chị".
Thẩm Tiện cười nói.
Lâm Thanh Hàn cầm lấy chiếc nhẫn, nhẹ nhàng mang vào ngón áp út của Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện mỉm cười ôm Lâm Thanh Hàn vào ngực, phía dưới sân khấu đã bắt đầu ồn ào nhốn nhào, mọi người đều đang kêu "Hôn môi".
Mấy người Phương Tĩnh Lan nhanh tay ôm nhóc con đi xuống dưới, che kín đôi mắt nhóc con.
Trong chiếc đầu nhỏ của nhóc con xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng, sao lại không bé nhìn?
Thẩm Tiện thoáng lùi về sau một chút, mỉm cười hôn lên cánh môi Lâm Thanh Hàn, thật lâu sau hai người mới tách ra, mà lúc này, trong mắt cả hai chỉ có đối phương.
Lúc Lâm Thanh Hàn ném hoa, vừa lúc Mục Tư Vũ chụp được, Thẩm Tiện cười nói: "Giám đốc Mục, xem ra rượu mừng của hai người cũng đến lúc cần chuẩn bị rồi nhỉ?".
Mục Tư Vũ nhìn Giang Hi bên cạnh, cười nói: "Cái này đương nhiên, dù sao chúng tôi cũng dính được không khí may mắn của giám đốc Thẩm"..