Cảm nhận được bàn tay to ở bên hông buột chặt, lo sợ cô thật sự sẽ ngã xuống, Tô Từ lúc này mới thu hồi suy nghĩ hỗn loạn.
Cảm giác khác thường trong cơ thể tiếp tục xuất hiện, nếu vấn đề của bản thân xuất hiện ở chỗ nào, Tô Từ liền sẽ tích cực giải quyết.
Cô nâng thân trên lên, mềm mại mà ghé vào trong ngực Lục Chiết, đuôi mắt nhẹ cong, mở miệng nói: "Ngày mai em liền phải trở về thành phố B, anh còn một đoạn thời gian nữa mới cùng chú Phương đến đó, có phải anh nên hôn em hay không?"
Lục Chiết tính thời gian, xác thật là nên.
Hắn nâng cằm lên, nhẹ nhàng hôn lên môi thiếu nữ một cái, nhẹ chạm liền ngừng.
Lúc hắn tiếp tục hôn lần thứ hai, Tô Từ trực tiếp nghiêng mặt đi, cô cố ý ghét bỏ nói: "Lần trước chúng ta tách ra mới hơn một tháng, kỹ thuật của anh liền lùi bước thành như vậy sao?" Giao lưu nước miếng cũng đã giao lưu, hắn còn nhẹ nhàng chạm vào cô một chút cho có lệ như vậy!
Tô Từ bất mãn thật sự.
Cô nhìn mặt mày thanh lãnh của thiếu niên, luôn muốn làm chút gì đó để trêu chọc hắn đến mức hắn mất khống chế rồi lại không thể làm gì.
Trong phòng chỉ mở một cái đèn nhỏ.
Đuôi mắt Tô Từ cong lên, nhẹ nhàng liếc nhìn Lục Chiết: "Có bản lĩnh thì anh cũng đừng hôn em." Cô cảm thấy người giống Lục Chiết là người không có sắc tâm, hoặc là không được, hoặc là đời trước chính là hòa thượng.
Nói xong, cô cúi đầu, cố ý dùng môi mình vuốt ve môi mỏng của hắn, hàm răng mở ra, khẽ cắn một chút.
Thiếu nữ thật sự xấu xa, lại thật sự mê người, cô còn cố ý dò ra cái lưỡi hồng mà miêu tả trên môi mỏng.
Bàn tay to rũ ở một bên gắt gao nắm chặt, cánh tay được rèn luyện thô tráng hiện lên gân xanh.
Giây tiếp theo, đường môi của hắn bị cạy ra.
Ánh mắt của Lục Chiết thâm thâm, hắn cảm thấy thiếu nữ thật sự thích tìm đường chết.
Tay Lục Chiết vốn đặt trên eo thiếu nữ dịch tới chỗ cái ót của cô, đem người áp sát vào mình, môi mỏng dùng sức, ở giữa hai con ngươi trợn tròn của thiếu nữ, hắn ám hạ ánh mắt.
Trong gian phòng nhỏ không có trang bị điều hòa, chỉ có quạt trần lắc lắc sắp rớt xuống đất.
Cho dù mùa hè ban đêm ngẫu nhiên thổi qua gió lạnh, nhiệt độ không khí vẫn rất cao như cũ.
Tô Từ vốn đã nóng, mà hiện tại hơi thở ấm áp của thiếu niên lại dừng trên mặt mình, cô cảm thấy bản thân đã nóng đến sắp ra mồ hôi.
Cô dính sát vào Lục Chiết, muốn hấp thụ lạnh lẽo trên người hắn, để cho bản thân thoải mái một chút.
Trên môi có chút đau, nhưng môi răng tiếp xúc như vậy, cảm giác khác thường trên người cô lại tiêu trừ rất nhiều, cô thoải mái thật sự.
Tô Từ tham lam muốn càng nhiều hơn.
Thiếu nữ không ngừng hoạt động, cọ hắn, làm cho trong mắt đen nhánh của Lục Chiết như thể tích ra mực.
Hắn thoáng thối lui, dán ở bên tai thiếu nữ, có chút nghiến răng nghiến lợi: "Đoàn Đoàn, đừng lộn xộn."
Một đôi mắt đen của Tô Từ ánh lên thủy sắc, vừa đen vừa sáng, khi cô mở miệng thanh âm có chút mềm, thành thật nói: "Như vậy rất thoải mái."
Lục Chiết gần như cắn nát răng, hắn dán bên tai cô, thanh âm thanh lãnh trầm thấp thật sự: "Em đừng có làm đến khóc."
Cũng không biết đã qua bao lâu.
Lục Chiết cúi đầu nhìn thiếu nữ đã ngủ say, tay buộc chặt, đem thân thể ở bên ngoài sắp rơi xuống đất kéo gần vào trong ngực mình.
Bóng đêm ngoài cửa sổ nồng đậm, ánh trăng dừng trên cửa sổ, đêm khuya càng thêm có vẻ u ám yên tĩnh.
Lục Chiết thở dài, thiếu nữ tới gần, đã làm hắn không còn điểm mấu chốt.
* * *
Ngày hôm sau.
Tiểu Thiên Tài đã sớm tỉnh dậy.
Bởi vì tới nơi xa lạ, tiểu gia hỏa thật không có cảm giác an toàn.
Sau khi em ấy đánh răng rửa mặt xong thì tự mình ngồi ngoan ngoãn trên sofa trong phòng khách chờ đợi Tô Từ tỉnh lại.
Tiểu Thiên Tài biết hôm nay bản thân phải cùng chị Tô Từ trở về nhà của cô.
Em ấy vừa chờ mong, vừa khẩn trương, còn có chút sợ hãi.
Người nhà của chị Từ có thể không thích cậu hay không? Bệnh tim của cậu có thể tạo phiền toái cho chị Từ và người nhà chị ấy hay không?
Tiểu Thiên Tài năm tuổi đã hiểu được rất nhiều.
Cậu biết bản thân cùng những đứa trẻ khác không giống nhau.
Những đứa trẻ khác có thể chạy, có thể chơi đùa, còn cậu chỉ có thể an tĩnh mà đợi.
Chị hộ công đã nói với cậu, nếu cậu sinh bệnh sẽ rất phiền toái.
Có đôi khi có người lớn tới chọn lựa đứa nhỏ, cậu trộm nghe được có người nói cậu là tay nải, không thể dẫn cậu về nhà.
Cậu không biết tay nải là có ý gì, nhưng cậu biết khẳng định là thứ không tốt, bởi vì lúc người lớn thấy cậu, sẽ không cười với cậu.
Tiểu Thiên Tài tuổi tác còn nhỏ, đã có rất nhiều lo lắng cùng ưu sầu.
Cao hứng tiêu xuống, tiểu gia hỏa ngược lại có chút bất an.
Cậu không phải là đứa bé làm người thích.
Mặt trời đã treo lên cao, Lục Chiết nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ.
Nghĩ đến giờ bay của Tô Từ là khoảng mười giờ đúng, từ nơi này đến sân bay cũng phải mất hơn hai mươi phút, hắn không thể không đánh thức thiếu nữ.
Tô Từ buồn ngủ quá.
Hai ngày nay đều bôn ba trên đường, cô cũng không kịp nghỉ ngơi thật tốt.
Hiện tại bị Lục Chiết đánh thức, đôi mắt nửa híp oán oán mà nhìn hắn một cái, cọ đầu vào ngực hắn, tiếp tục nhắm mắt ngủ.
"Đợi lát nữa em phải đuổi kịp máy bay." Trong thanh âm thanh lãnh của Lục Chiết nhiều thêm vài phần lười biếng, dễ nghe đến mức làm lỗ tai người nhũn ra.
"Buồn ngủ quá." Thanh âm thiếu nữ từ trong ngực hắn phát ra.
Tóc dài của thiếu nữ dừng trên cánh tay của Lục Chiết, ngoắc ngoắc quấn quấn.
Hắn sờ tóc dài của cô, sợi tóc mềm mượt cọ đến làm lòng bàn tay hắn phát ngứa.
Hắn buông thiếu nữ ra, đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.
Tô Từ nhìn thoáng qua cửa bị đóng lại, cô tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Trong phòng khách Lục Chiết thấy Chân Thiên Tài đang an tĩnh ngồi trên sofa, khuôn mặt trắng nõn của tiểu gia hỏa nghiêm túc, trên mặt là thần sắc thành thục không nên có ở đứa trẻ.
"Em đã sớm thức dậy rồi sao?" Lục Chiết đi qua.
Tiểu Thiên Tài thấy Lục Chiết, em ấy có chút thẹn thùng mà chào hỏi: "Chào anh Lục Chiết, em vừa rồi mới tỉnh lại."
Biết anh Lục Chiết cũng tới từ cô nhi viện, cho dù thần sắc đối phương lạnh băng, tiểu gia hỏa cũng không sợ hắn, ngược lại có loại cảm giác đồng bạn thân thiết.
"Ừ, anh làm bữa sáng, có cái gì muốn ăn không?" Lục Chiết hỏi em ấy.
Bữa sáng mà Tiểu Thiên Tài bình thường hay ăn ở cô nhi viện đều được cố định mỗi ngày, em ấy cũng sẽ không chọn cơm.
Tiểu gia hỏa lắc đầu: "Đều có thể."
Lục Chiết không hỏi nhiều, hắn đi vào phòng bếp, bắt đầu làm bữa sáng.
Thời điểm còn ở Triệu gia, mỗi ngày từ bữa sáng, bữa trưa, đến bữa tối đều do Lục Chiết đảm nhận, làm xong mà không thể ăn được còn sẽ bị mắng.
Lúc tuổi còn nhỏ, Lục Chiết đã học xong một tay trù nghệ thực tốt.
Tốc độ hắn làm bữa sáng rất nhanh.
Sau khi chuẩn bị xong bữa sáng mang sang bàn ăn cơm, Lục Chiết ra hiệu Tiểu Thiên Tài ăn trước.
Tiếp theo, Lục Chiết đi vào toilet đổ đầy ly nước súc miệng, nặn kem đánh răng lên bàn chải đánh răng.
Lúc hắn trở lại trong phòng, thiếu nữ đã nhắm mắt ngủ say.
Lục Chiết đi qua, cúi người ở bên tai Tô Từ nhẹ kêu: "Rời giường!"
Hắn duỗi tay qua, kéo người thiếu nữ: "Bữa sáng đã làm xong, kem đánh răng cũng nặn xong cho em, em mau dậy đi."
Thiếu niên thanh lãnh khi ôn nhu lên là đáng sợ nhất, khiến người không hề có năng lực chống cự.
Tô Từ xốc mi mắt lên, thân thể mềm mại của cô trực tiếp hướng về phía hắn, cánh tay ngọc sắc leo lên vai hắn, lẩm bẩm nói: "Làm sao anh lại tốt như vậy."
Lục Chiết cười khẽ: "Đứng dậy."
"Tối hôm qua anh hôn em đến chân nhũn ra, đứng dậy không được, anh ôm em đi." Tô Từ vui đùa lại, khuôn mặt nhỏ trắng nõn tinh xảo, da mặt lại thật dày.
Khóe môi Lục Chiết hơi mím.
Cửa phòng lại lần nữa mở ra.
Tiểu Thiên Tài đã ngồi bên bàn ăn, em ấy kinh ngạc nhìn anh Lục Chiết đang ôm chị Từ từ trong phòng đi ra.
* * *.