Mang theo lời cảm kích của ông chủ Ngô và vợ chú ấy, bọn Tô Từ rời khỏi bệnh viện.
Trước khi đi, Tô Từ đề ra yêu cầu với ông chủ Ngô, xào rớt cái tên đàn ông trung niên kia.
Cho dù mưu kế của đôi vợ chồng đó không thực hiện được, nhưng cũng là người ghê tởm, cần phải cho ác nhân như vậy chịu chút giáo huấn.
Nguy cơ tính mạng của con gái tạm thời được giảm bớt, ông chủ Ngô đã rất vui vẻ, không dám vọng tưởng thêm nhiều, chú ấy thật tình mà cảm tạ ân cứu mạng của Tiểu Thiên Tài.
Kỳ thật không cần Tô Từ nhắc, ông chủ Ngô cũng tính toán đuổi việc tên đàn ông trung niên Trương Dũng kia.
Chú ấy cho phép cấp dưới có dã tâm, nhưng không cho phép cấp dưới nhân phẩm ác liệt, không có lương tri.
Hơn nữa, người đàn ông trung niên còn tính toán thương tổn ân nhân cứu mạng của con gái chú ấy, chú ấy tuyệt đối không cho phép.
Trở lại trên xe.
Bên trong xe lại yên tĩnh xuống.
Lão viện trưởng mất, hơn nữa hiện tại hy vọng Tiểu Thiên Tài được nhận nuôi thất bại, mọi người đều rất trầm mặc.
Tô Từ liếc nhìn Tiểu Thiên Tài đang ngồi bên cạnh, em ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, an tĩnh mà ngồi.
Tiểu Thiên Tài từ khi biết mình được nhận nuôi thì cao hứng, đến hy vọng thất bại, lại đến em ấy muốn hiến máu cứu người, tiểu gia hỏa đều không có quá một câu oán trách hay khóc nháo, hiểu chuyện đến quá mức.
Cô nhớ rõ bộ dáng của Tiểu Thiên Tài khi nhìn thấy đôi vợ chồng trung niên kia xuất hiện, thẹn thùng rồi lại đôi mắt lấp lánh.
Em ấy tuy hiểu chuyện, nhưng cũng là một đứa bé, mà mỗi đứa bé đều hy vọng bản thân có cha mẹ.
Tô Từ suy nghĩ, Lục Chiết khi còn nhỏ có phải cũng giống Tiểu Thiên Tài như vậy hay không, làm người phá lệ đau lòng.
Cô nhìn về phía Lục Chiết ở một bên khác.
Thiếu niên đồng dạng an tĩnh mà ngồi, một lớn một nhỏ tính cách thật đúng là giống nhau.
Phía trước Phúc béo an tĩnh lái xe.
Anh ta cũng hiểu rõ chuyện này trước sau cũng phải trải qua.
Anh ta cùng Lục Chiết đều ở cô nhi viện một khoảng thời gian, đương nhiên biết rõ, cô nhi khát vọng cha mẹ, bọn họ đều mong mình như những đứa trẻ bình thường, có cha mẹ yêu thương.
Tiểu Thiên Tài lần này tránh được hố lửa, nhưng về sau cũng rất khó gặp được người nguyện ý nhận nuôi em ấy, không chỉ có bởi vì em ấy có bệnh tim, hơn nữa em ấy đã năm tuổi.
Trong cô nhi viện, người nhận nuôi đều hay lựa chọn những đứa trẻ tương đối nhỏ tuổi, chưa bắt đầu biết ghi nhớ.
Dù sao thì nuôi như vậy, về sau cũng tương đối thân cận với mình.
Từ dưới đáy lòng Phúc béo cảm thấy đau lòng cho Tiểu Thiên Tài có xuất thân đồng dạng với mình.
Xe trở về cô nhi viện.
Tô Từ giúp Tiểu Thiên Tài mở cửa xe.
"Chị Từ hẹn gặp lại." Tiểu Thiên Tài biết Tô Từ cùng Lục Chiết bọn họ hôm nay phải rời đi.
Tô Từ sờ đầu em ấy, cô hỏi em ấy: "Sẽ rất không vui sao?"
Tiểu Thiên Tài ngơ ngác mà nhìn Tô Từ, đột nhiên, mắt to đen bóng liền chảy ra nước mắt, em ấy thành thật gật đầu: "Có một chút ạ."
"Một chút thôi sao?" Tô Từ nhìn em ấy ào ào nước mắt.
Tiểu Thiên Tài không thích nói dối, em ấy mím miệng nhỏ, bi thương như sắp giấu không được, thanh âm non nớt nhiều thêm vài phần nghẹn ngào: "Rất nhiều không vui ạ."
Cậu là đứa bé không có người muốn.
"Khóc ra được liền tốt.
Em là một đứa bé nhỏ, muốn khóc liền khóc, muốn cười liền cười, không cần phải chịu đựng." Tô Từ sờ đầu nhỏ của em ấy.
Làm sao mới chỉ năm tuổi, liền sống thành ông già lớn tuổi thế này? Lục Chiết khi còn nhỏ có phải cũng như vậy hay không?
"Vâng." Tay nhỏ của Tiểu Thiên Tài một phen lau nước mắt của mình, gật đầu.
"Chị đi rồi, về sau sẽ có cơ hội gặp lại." Tô Từ phất tay với em ấy.
Mắt Tiểu Thiên Tài nhìn không rời, vẫn là ngoan ngoãn giơ tay nhỏ với Tô Từ: "Chị Từ hẹn gặp lại."
Đóng cửa sổ xe lại, Phúc béo khởi động xe.
Mắt Tô Từ nhìn Tiểu Thiên Tài vẫn như cũ ngơ ngác đứng ở ngoài xe, cô thu hồi ánh mắt, cả người dựa sát vào người Lục Chiết: "Về sau em ấy sẽ gặp được người nguyện ý nhận nuôi em ấy sao?"
Tô Từ vẫn luôn không cho rằng bản thân là người cảm tính, nhưng đứa nhỏ Tiểu Thiên Tài này lại ngoan tựa như thiên sứ, em ấy hẳn nên được sống trong gia đình hạnh phúc, hưởng thụ cha mẹ yêu thương.
Lục Chiết tùy ý để thiếu nữ dựa vào hắn, ngữ khí hắn nhàn nhạt: "Không biết."
Tô Từ mím chặt môi, cô ngẩng đầu nhìn Lục Chiết, thần sắc thiếu niên lạnh băng, ánh mắt nhìn cô lại ôn nhu, nhìn thoáng qua ghế điều khiển phía trước, Phúc béo đang nghiêm túc lái xe.
Tô Từ ngẩng đầu, nhanh chóng hôn lên môi Lục Chiết một cái, sau đó mở miệng: "Phúc béo, anh lái xe trở lại cô nhi viện đi."
"Em để quên gì ở cô nhi viện sao?" Phúc béo giảm bớt tốc độ xe.
"Vâng, em để quên Tiểu Thiên Tài." Đuôi mắt Tô Từ cong lên, cô cười khanh khách mà đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Lục Chiết.
Cô không có nuôi qua tiểu Lục Chiết, nhưng nuôi một Tiểu Thiên Tài cũng có thể.
Tô Từ lấy di động ra, trực tiếp gọi điện cho Tô mẫu: "Mẹ ơi, con tìm cho tiểu Tô Ninh một người bạn, mẹ cảm thấy thế nào?"
Tô mẫu có chút kinh ngạc, nhưng không có đặc biệt phản ứng quá lớn, con gái tìm cho con trai nhỏ bạn chơi cùng, ở trong mắt bà xem như là chuyện rất bình thường.
Dù sao thì khi Tô Từ còn nhỏ cũng có Tần Thi Yên là bạn chơi cùng.
Tô mẫu ngược lại nhớ nhung con gái khi nào trở về, bà rất nhớ con gái.
Tô Từ cùng Tô mẫu báo qua, cô lại gọi điện cho anh trai Tô Trí Viễn, nói chuyện ở cô nhi viện một lần nữa.
Cô nói cho anh trai, cô hy vọng hôm nay liền có thể nhận nuôi đứa bé.
Xe đi xa rồi, Tiểu Thiên Tài hít cái mũi, an tĩnh mà đứng một chỗ nhìn về phía bên ngoài cô nhi viện.
Chị Từ nói cậu là đứa trẻ, muốn khóc liền có thể khóc ra.
Cậu mím miệng nhỏ, nước mắt ào ào chảy ra từ trong mắt.
Cậu chỉ khóc một lần, về sau cậu sẽ rất kiên cường.
Một bên đôi mắt của tiểu gia hỏa không tiếng động mà khóc, một bên lại xoa hai mắt của mình.
Trong nước mắt mông lung, em ấy thấy xe vừa rồi rời đi đã trở lại.
Tiểu Thiên Tài nhìn xe ngừng ở trước cửa, em ấy thấy chị Tô Từ từ trên xe đi xuống, em ấy phát ngốc.
"Tiểu Thiên Tài, chị có một thứ rất quan trọng quên mang đi." Tô Từ nhìn tiểu gia hỏa đứng ở cửa khóc đến thương tâm, buồn cười lại cảm thấy đau lòng.
Thanh âm non nớt của Tiểu Thiên Tài tràn ngập giọng mũi nhỏ: "Chị Từ quên cái gì ạ?"
"Em." Tô Từ sờ đầu của em ấy: "Em có muốn đi theo chị không? Chị mang em đến nhà chị."
Đầu Tiểu Thiên Tài tuy thông minh, nhưng chỉ là một đứa bé năm tuổi.
Nghe được lời Tô Từ nói, em ấy rõ ràng không kịp phản ứng lại.
Tô Từ hỏi em ấy: "Chị làm chị gái em, em muốn cùng chị về nhà không?"
Cô không phải người tràn lan tình yêu, mỗi một đứa bé trong cô nhi viện đều thực đáng yêu, cũng thực đáng thương, nhưng cô chỉ duy nhất muốn mang Tiểu Thiên Tài đi.
Cô ở trên người Tiểu Thiên Tài thấy được bóng dáng của Lục Chiết.
Cô nghĩ, Lục Chiết khi còn nhỏ có phải cũng giống Tiểu Thiên Tài như vậy hay không, đứng ở trước cửa thương tâm mà khóc, ngóng trông có người tới nhận nuôi mình.
Tô Từ quay đầu lại nhìn Lục Chiết đứng ở bên xe, dưới hoàng hôn, dáng người thiếu niên cao dài, mặt mày thanh tuấn.
Cô không có nói cho Lục Chiết, cô cất giấu tư tâm thật lớn, làm người trong nhà nhận nuôi đứa nhỏ này, là bởi vì bộ dáng của Tiểu Thiên Tài giống bộ dáng của hắn khi còn nhỏ.
* * *
Lúc trở lại thành phố D đã là buổi tối.
Tô Từ nhìn Tiểu Thiên Tài đang ngồi ở phòng khách có chút không biết làm sao, cô cười cười: "Ngày mai chúng ta phải đi máy bay, em phải nghỉ ngơi sớm một chút, đi ngủ đi."
"Vâng." Tiểu Thiên Tài giẫm lên dép lê của Lục Chiết, ước chừng so với chân của em ấy còn lớn hơn một nửa, em ấy ngoan ngoãn mà đi vào phòng nghỉ ngơi Tô Từ sắp xếp cho mình.
Tô Từ tắt TV, đuôi mắt cô cong lên, đi đến một căn phòng khác, cô gõ vang cửa phòng.
Cửa bị mở ra, thiếu niên đứng ở phía sau cửa.
Cô cười khanh khách mà nhìn hắn, mở miệng nói: "Tiểu Thiên Tài ngủ phòng em, xem ra đêm nay em phải cùng anh chen một chút."
Chen cái gì?
Chen giường gấp đó..