Vào ban đêm, Tô Từ cùng Lục Chiết gọi video, cô nói cho hắn, hôm nay mình lại làm việc tốt.
Lục Chiết phát hiện, từ lúc hắn bắt đầu nhận thức Tô Từ, thiếu nữ hình như trợ giúp không ít người.
Hắn biết, bình thường cô thích làm trò, nhưng lại có một trái mềm mại và thiện lương.
Ngữ khí Lục Chiết nhàn nhạt: "Lúc giúp người, phải chú ý an toàn." Nếu giúp người sẽ dẫn tới cô chịu thương tổn, hắn tình nguyện trái tim cô tàn nhẫn một chút.
Những người khác không quan trọng bằng cô.
"Anh yên tâm, em biết mà." Tô Từ rất sợ chết, hơn nữa cô cũng không phải thánh mẫu hảo tâm tràn lan, lúc cứu người cô nhất định sẽ xác nhận bản thân an toàn, xác định không có nguy hiểm mới hành động.
Nếu thật sự có chuyện gì, cô sẽ chạy trốn nhanh hơn so với người khác, bảo toàn chính mình.
Lục Chiết: "Ừ."
Lúc này, hắn nghe thấy cửa phòng Tô Từ bị gõ vang.
"Anh chờ một chút, em đi mở cửa." Nói xong, Tô Từ buông di động xuống.
Đứng ở ngoài cửa là Tô mẫu, bên cạnh còn có một người hầu trong tay cầm lễ phục.
"Mẹ."
"Từ Từ, phòng làm việc trang phục bên kia tặng một bộ lễ phục, con thử trước xem.
Còn vài khoản khác hơn hai ngày nữa sẽ được đưa tới." Lúc trước khi Tô mẫu giúp con gái chọn lễ phục thì nhìn trúng bộ này, con gái mà mặc nhất định sẽ rất xinh đẹp.
Tô Từ nhìn bộ lễ phục kia, đột nhiên nghĩ tới cái gì, ánh mắt đen nhánh sáng lên: "Cảm ơn mẹ, đợi lát nữa con thử xem."
Người hầu đưa lễ phục vào phòng Tô Từ, treo ở trước tủ quần áo, dưới ánh đèn, lễ phục màu lam chuyển sắc rực rỡ lấp lánh.
Chờ sau khi Tô mẫu cùng người hầu rời đi, Tô Từ đóng cửa lại, trở về giường bên kia cầm lấy di động, Lục Chiết vẫn còn ở đầu bên kia.
Nhìn mặt mày thanh lãnh soái khí của thiếu niên trong màn hình, cô cười khanh khách mà nhìn hắn: "Lục Chiết, cuối tuần sau em sẽ tham gia một cái yến hội, vừa rồi mẹ em tặng cho em lễ phục."
Lục Chiết cũng không hiểu biết yến hội, đây là chuyện cách hắn thực xa xôi.
Tô Từ tiếp tục nói: "Anh muốn nhìn em mặc lễ phục trông ra sao không? Hiện tại em có thể đổi cho anh xem." Nhìn thiếu niên thần sắc nhàn nhạt, cô trừng mắt nhìn hắn, bá đạo thật sự: "Không thể nói không xem."
Khóe môi Lục Chiết cong lên: "Ừ, tôi xem."
Tô Từ lúc này mới cười rộ lên: "Anh chờ một lát, em rất nhanh liền tới."
Tô Từ đặt điện thoại trên giường, chân trần trụi của cô đi tới trước tủ quần áo gỡ lễ phục xuống.
Lục Chiết ngồi ở trên mép giường gấp, hắn nhìn ánh trăng ngoài cửa, trong di động, bên tai truyền đến tiếng vải dệt quần áo cọ xát nhỏ vụn.
Hắn biết, thiếu nữ đang thay quần áo.
Lục Chiết ấn xuống ý niệm mơ màng.
Ánh mắt Tô mẫu luôn rất tốt, quần áo mỗi tháng đều là bà chọn cho con gái, bà biết rõ con gái bà mặc kiểu quần áo nào là đẹp nhất.
Tô Từ thay lễ phục, bởi vì là [1] lượng thân đặt làm, kích cỡ vừa vặn tốt, một phân không nhiều, một phân không ít, hoàn mỹ mà dán sát dáng người của Tô Từ.
Đèn trong phòng có chút tối, Tô Từ cố ý mở toàn bộ đèn trong phòng lên.
Cô trở về mép giường, đặt điện thoại di động đứng thẳng trên bàn trang điểm.
"Lục Chiết, em đổi xong rồi."
Tô Từ định chọn một góc độ thật tốt, để cho Lục Chiết có thể nhìn thấy toàn thân của mình.
Giọng nói của cô khẳng định mà hỏi Lục Chiết: "Có phải em thật xinh đẹp hay không?"
Trong màn hình, Lục Chiết nhíu mày theo bản năng: "Làm sao lại không mang giày?" Ánh mắt hắn dừng trên chân thiếu nữ, cho dù cách khá xa, hắn cũng có thể thấy hai bàn chân tuyết trắng trần trụi của thiếu nữ đang dẫm xuống mặt đất.
"Em dẫm lên thảm mà." Tô Từ dừng một chút, cô tức giận trừng mắt nhìn Lục Chiết: "Hiện tại không phải để anh chú ý chân em!"
Cô ăn mặc xinh đẹp, gợi cảm như vậy, hắn cũng không có xem thật tốt, thế nhưng lại quan tâm đến chuyện cô không mang giày?
Tô Từ bất mãn: "Anh hẳn nên xem lễ phục của em, xem dáng người của em!"
Thiếu nữ ở màn hình bên kia có chút tức đến muốn hộc máu.
Môi mỏng Lục Chiết cong lên, trong mắt đen nhánh nhiễm ý cười: "Thấy."
Hô hấp Tô Từ nghẹn đi: "Không có gì hơn?"
Làm sao cái này cùng với tưởng tượng của cô lại không giống nhau? Trong mắt hắn không phải là nên che kín kinh diễm, hoặc là vì bộ dáng xinh đẹp của cô mà thần hồn điên đảo sao? Hoặc là, hắn khen cô cũng đúng nha.
Không phải là cô khoe khoang, bộ dáng cùng dáng người của cô tuyệt đối rất khó có người vượt qua.
Đặc biệt hiện tại đang mặc lễ phục, thân hình cô càng thêm lả lướt hấp dẫn, phần trên cũng có đường cong, no đủ, thật là yêu tinh, bản thân cô nhìn cũng thích đến không chịu được.
Tô Từ đến gần bàn trang điểm, cầm lấy di động, cô chỉ trích thiếu niên: "Có phải anh không có sắc tâm hay không?"
Tiếp theo, Lục Chiết lại nghe thấy cô hỏi đến trắng ra: "Lục Chiết, anh có từng mơ thấy mộng xuân không?"
Lục Chiết: .
Hắn sâu kín mà nhìn cô một cái.
Tô Từ cầm di động ngồi xuống ghế, cô điều chỉnh tư thế cầm di động, làm cho bản thân thoải mái một chút.
Tô Từ nhìn thiếu niên không có đáp lại, cô nhướng mày: "Cho dù anh không trả lời, em cũng biết là không có."
Người này tâm như băng, còn không thông suốt, cô không thú vị mà bĩu môi: "Vậy anh khẳng định cũng chưa xem qua [2] phim màu vàng."
"Em xem qua?" Lục Chiết lúc này mới mở miệng.
Tô Từ nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ: "Không có." Cô thở dài: "Không biết đi nơi nào tìm tài nguyên."
Lục Chiết: .
Huyệt Thái Dương của hắn giật giật.
Lúc này, trong thanh âm thanh lãnh của Lục Chiết có chút thấp, mang theo vài phần nhẹ nhàng dỗ dành: "Đoàn Đoàn, đừng xem." Những cái đó cũng không phải thứ gì tốt.
Tô Từ cũng chỉ nói nói, cố ý trêu chọc Lục Chiết mà thôi, cô nơi nào sẽ thật sự đi tìm mà xem.
Cô khẽ nâng cằm, yêu cầu với thiếu niên: "Anh không cho em xem, vậy anh khen em đi, em mặc bộ đồ này có đẹp không?"
Dưới ánh đèn, đôi mắt thiếu nữ ẩm ướt lấp lánh, nốt ruồi son phía dưới đuôi mắt có vài phần quyến rũ, tựa như một tiểu yêu tinh cố gắng nghĩ cách [3] câu triền thần minh động phàm tâm.
Lục Chiết ngước mắt, đối diện với đôi mắt của thiếu nữ, khóe môi hắn mang theo ý cười, ngũ quan thanh lãnh có vài phần xuất trần: "Đẹp."
Thiếu nữ thông minh cực kỳ, có thể bức hắn từng bước lại lui về phía sau.
Ban đêm, chung quanh một mảnh u tối yên tĩnh.
Lục Chiết duỗi tay muốn đẩy thiếu nữ mềm mại, đang vô lực mà dựa vào lồng ngực hắn ra.
Một đôi mắt ẩm ướt của cô lên án mà nhìn hắn, như thể hắn đẩy cô ra, là đang làm chuyện tội ác tày trời.
Lục Chiết ngừng tay, hai cánh tay ngọc sắc của thiếu nữ nhân cơ hội mà leo lên bờ vai hắn, thân thể dán chặt vào hắn.
Vòng eo cực kỳ mềm, cực kỳ nhỏ, ở trong bàn tay to của hắn mà cọ xát, động đậy.
Lục Chiết lần đầu tiên biết được, lòng bàn tay của mình cũng sẽ nóng lên.
Hắn muốn buông tay ra, thiếu nữ lại nhón mũi chân, môi đỏ dừng trên khóe môi hắn mà hôn.
Tiếng cười của cô nhẹ nhàng, tựa như tiểu phôi đản trêu cợt người thành công: "Lục Chiết, thích em hôn anh như vậy không?"
Hơi thở hương mềm của thiếu nữ đánh úp lại dây.
Ánh mắt Lục Chiết thâm sâu, hắn nắm chặt eo nhỏ cực mềm kia, muốn đem người ấn xuống, giây tiếp theo, thiếu nữ liền biến mất.
Chậm rãi mở to mắt.
Nhìn ánh sáng trong phòng tối tăm, một bàn tay của Lục Chiết đáp trên đôi mắt, che đậy mắt đen đang nồng đậm động tình.
* * *
Chú thích:
[1] Lượng thân đặt làm: Đo số đo thân thể rồi may theo số đo đó một cách tỉ mỉ và hoàn hảo.
[2] Phim màu vàng: Phim người lớn.
[3] Câu triền thần minh động phàm tâm: Câu dẫn, dụ hoặc "thần minh" (thần linh; hoặc người thiêng liêng, sáng suốt, minh mẫn, tựa như một vị thần không nhiễm bụi trần thế tục) đến mức động "phàm tâm" (trái tim của người phàm).
.