Lúc rời khỏi cửa hàng máy tính, cô chỉ còn chút chống đỡ.
Lục Chiết nhìn cô một cái, đi đến tiệm đồ ăn vặt gần đó mua một lọ sữa chua: "Uống đi."
Tô Từ nhận lấy sữa chua, cắm ống hút rồi cái miệng nhỏ hút lên. Cô thu hồi lời nói Lục Chiết là thẳng nam.
Tiểu đáng thương còn rất cẩn thận.
"Lục Chiết, hiện tại chúng ta không phải trở về sao?" Tô Từ đi theo Lục Chiết, phía trước không phải đường trở về tiểu khu.
"Chỗ ở của tôi không có đồ dùng sinh hoạt cô có thể dùng."
Lục Chiết mang Tô Từ đi siêu thị, mua khăn lông, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, dép lê.. Tất cả đều mua hết.
Tô Từ chưa từng đi mua ở chỗ thế này, cô cắn ống hút, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Lục Chiết, nhìn hắn đẩy xe mua sắm, chậm rãi giúp cô chọn lựa.
"Lục Chiết, em thích bàn chải đánh răng màu hồng nhạt."
"Cái ly muốn mua cái màu trắng kia ạ."
"Khăn lông muốn chọn loại mềm mại."
"Sữa tắm em muốn loại mùi hương mật đào."
"Đế của đôi dép lê này đủ mềm sao?"
* * *
Tô Từ chỉ động miệng, toàn bộ hành trình đều là Lục Chiết động tay.
Nhìn thiếu niên đứng trước kệ hàng, một tiếng cũng không nói, yên tĩnh mà giúp cô chọn lựa dép lê, ống hút trong miệng Tô Từ bị cắn đến hoàn toàn cong vẹo.
Tại sao cô lại có ảo giác chính mình thật ác độc, đang khi dễ tiểu đáng thương?
"Cô thử xem đôi này có thích hợp không." Lục Chiết chọn một đôi dép lê màu hồng nhạt đế mềm, hắn đặt xuống mặt đất, bảo Tô Từ mang thử.
Tô Từ thử một chút, vừa lòng gật đầu: "Rất thoải mái."
"Ừ."
Lục Chiết bỏ dép lê vào trong xe mua sắm.
Từ siêu thị đi ra, hai tay Lục Chiết đều cầm đầy đồ vật, Tô Từ tự nhận mình không phải người vô lương tâm: "Lục Chiết, để em giúp anh xách một ít đi."
Nhìn bàn tay thiếu nữ duỗi lại đây, ngón tay tinh tế, đầu ngón tay lộ ra màu trắng hồng, tinh xảo đến mức một chút cũng không giống bàn tay có thể làm được việc.
"Không cần." Lục Chiết cự tuyệt.
Tô Từ cũng không kiên trì. Từ trong cái túi trên tay Lục Chiết cô lấy ra một chai nước uống, cô vặn cái nắp ra, đưa miệng bình tới bên môi Lục Chiết: "Để em giúp anh uống nước, môi anh khô lắm đấy."
Tô Từ cảm thấy, Lục Chiết cái gì cũng làm, nếu cô lại không làm gì, cô sẽ thực ghét bỏ chính mình.
Lục Chiết cũng không để Tô Từ giúp. Hắn buông túi trong tay xuống, nhận cái chai trong tay Tô Từ, liên tục uống hai ngụm.
Được rồi, lần cống hiến giá trị duy nhất của cô cũng bị bóc lột.
Lúc trở lại chỗ ở, bóng đêm đã tối đen, ánh trăng trên cao chỉ lộ ra nửa bên mặt.
Trong phòng ở ngoại trừ phòng của Lục Chiết, cũng chỉ có một gian phòng để đồ linh tinh. Tối hôm qua Tô Từ đưa ra đề nghị ở lại, cô nguyện ý ở trong phòng tạp vật.
Cô mở cửa phòng tạp vật, ấn chốt đèn xuống.
Cửa sổ bên trong đóng chặt, một cổ mùi mốc truyền đến. Ngoại trừ ghế dựa đã bị hư, còn có mấy thùng bìa cát-tông, ngoài ra cái gì cũng không có. Không gian nhỏ hẹp, so với phòng của Lục Chiết nhỏ hơn một nửa.
Tô Từ tính toán, phỏng chừng nơi này khó khăn lắm mới có thể để vừa một cái giường đơn và một tủ quần áo nhỏ, muốn nhiều hơn liền không thể để vừa nữa.
Cô một trận chua xót.
Bản thân cô ngoại trừ hai vạn ra thì không còn gì cả. Cho dù cô có đi thuê nhà một lần nữa, thì cũng thuê không được bao nhiêu tháng.
Hơn nữa cô còn tiêu không ít tiền của Lục Chiết, đến lúc đó cô còn muốn trả tiền cho hắn nữa.
Tô Từ cảm thấy bản thân cần nghĩ cách kiếm tiền.
Tâm tắc mà rời khỏi phòng tạp vật, Tô Từ chuẩn bị quét dọn vệ sinh, đêm nay liền phải ngủ nơi này.
"Tôi đã trải khăn trải giường mới, gối đầu cũng đã đổi mới, cô ngủ phòng tôi đi." Lục Chiết từ trong phòng đi ra, nói với Tô Từ.
Tô Từ nhìn sang bên cạnh hắn, khăn trải giường màu xám xịt trên giường đơn đã bị đổi đi, biến thành chăn đơn màu hồng nhạt, ngay cả gối đầu cũng là cùng một bộ.
Đây là vừa rồi ở siêu thị, hắn giúp cô chọn.
"Vậy còn anh?" Tô Từ hỏi thiếu niên trước mặt.
"Đợi lát nữa tôi đi dọn dẹp phòng tạp vật."
Ý tứ rất rõ ràng, hắn ngủ ở phòng tạp vật.
Đầu quả tim của Tô Từ như bị cái gì nhẹ nhàng chọc một chút, cô trực tiếp hỏi Lục Chiết: "Tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy chứ? Thu nhận em, mua quần áo, giày dép cho em, mua đồ dùng sinh hoạt cho em, hiện tại còn nhường phòng của anh cho em. Lục Chiết, có phải anh thích em hay không?"
Lục Chiết nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái: "Không phải. Là cô bắt tôi thu nhận cô."
"Cô cũng không cần nghĩ nhiều, lúc cô là con thỏ, tôi cũng mua cho cô thức ăn cho thỏ với lồng sắt." Nói xong, Lục Chiết đi dọn dẹp phòng tạp vật.
Tô Từ mím môi, cô hỏi Phú Quý: "Lục Chiết nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ, ở trong mắt anh ấy tôi vẫn là một con thỏ như cũ sao!"
Phú Quý: 【 Cho dù chủ nhân là con thỏ, cũng là con thỏ đáng yêu nhất thế giới! 】
Tô Từ: "Lăn!"
Phú Quý: 【 Tuân lệnh. 】
Sau khi tắm rửa xong, Tô Từ gõ cửa phòng tạp vật.
Rất nhanh, Lục Chiết mở cửa.
Phòng tạp vật đã được quét dọn sạch sẽ, cửa sổ cũng được mở ra, nhưng mùi vị trong phòng vẫn không dễ ngửi như cũ.
Tô Từ nhìn về phía bên trong, phát hiện ở giữa có một chiếc giường gấp, chắc hẳn đêm nay Lục Chiết sẽ ngủ trên chiếc giường gấp này.
Trong lúc nhất thời, Tô Từ cảm thấy Lục Chiết càng thêm đáng thương.
"Nếu không hay là em ở đây đi?" Tuy rằng Tô Từ kiều khí, nhưng cô cảm thấy mình cũng không phải người không thể chịu khổ.
"Không cần."
Đối với Lục Chiết mà nói, ngủ ở nơi nào cũng giống nhau, đối với cái này hắn không có yêu cầu.
Khi còn nhỏ ở cô nhi viện, hai mươi mấy đứa trẻ chen chút trên một chiếc giường lớn. Mỗi người đều phải cực lực rụt thân mình lại, mới có chỗ để ngủ một chút. Ngủ giường gấp, cũng không phải chuyện vất vả gì.
Tô Từ ngẩng đầu, một đôi mắt đen nhánh nhiễm chút ẩm ướt, nghiêm túc mà liếc mắt đánh giá Lục Chiết một cái. Giây tiếp theo, cô tiến lên hai bước, đầu ngón tay lôi kéo vạt áo của Lục Chiết.
"Lục Chiết, anh nên hôn em đi."
27
Lục Chiết: "Buổi chiều đã hôn hai lần."
Một lần chín giờ, một lần nữa mười giờ, tổng cộng là mười chín giờ, có thể giúp cô duy trì đến ngày mai.
Tô Từ mới tắm xong, trên người mặc váy ngủ mới mua, là một cái váy vải cotton màu trắng. Vải dệt mềm mại dán vào làn da, trên làn váy thêu mấy đóa hoa đáng yêu, khiến hơi thở thiếu nữ càng thêm dày đặc.
Cũng không biết có phải vừa rồi lúc tắm rửa nhiệt độ nước rất cao hay không, da thịt lộ ra ngoài váy của Tô Từ có màu hồng nhợt nhạt.
Ngọn tóc mềm mại có chút ướt nhẹp, dán ở trước ngực.
Tô Từ trước mắt chính là tiểu yêu tinh câu nhân, nếu là nam nhân khác nghe được Tô Từ mời hôn, chắc chắn đã sớm đáp ứng. Ai lại giống như Lục Chiết sẽ từ chối cô.
Tô Từ mới không muốn nghe hắn. Theo cô mà nói, hôn môi càng nhiều càng tốt.
Đây là chuyện tốt có lợi cho cô, cũng có lợi cho hắn.
Càng nhiều càng tốt!
Tô Từ nhón mũi chân, chủ động hôn Lục Chiết.
Môi đỏ mềm mại trực tiếp dừng trên môi lạnh băng của thiếu niên.
Đáy mắt đen nhánh của Lục Chiết hiện lên kinh ngạc.
Tô Từ tham lam hôn hai cái, mắt thấy Lục Chiết đã hồi thần muốn duỗi tay đẩy cô ra, Tô Từ gấp đến độ một phen dùng tay bám lấy bả vai của Lục Chiết, lại hôn thêm một cái.
Trước khi lui lại, hàm răng cô khẽ nhếch, khẽ cắn môi mỏng của thiếu niên.
Tô Từ cao hứng mà lui ra phía sau.
Cô nhìn Lục Chiết, có chút xấu xa hỏi hắn: "Có chút mặn. Lục Chiết, có phải em ăn luôn mồ hôi của anh hay không?"
Thời tiết mùa hè rất nóng, bên trong phòng tạp vật không thông gió, lại càng thêm oi bức. Lục Chiết mới vừa quét dọn xong, trên người xác thật có ra không ít mồ hôi.
Trong mắt thiếu nữ trước mặt ẩn giấu tia xấu xa.
Đôi mắt đen nhánh của Lục Chiết nhàn nhạt nhìn cô một cái, ngay trước mặt Tô Từ, đóng sập cửa lại.
28
Ý cười trong mắt Tô Từ đọng lại.
Cô khó tin chớp mắt: "Là Lục Chiết thẹn thùng? Hay là tức giận?"
Phú Quý: 【 Có thể là hắn buồn ngủ. 】
Tô Từ khẽ hừ một tiếng: "Thôi, cậu vẫn nên câm miệng đi."
Phú Quý run bần bật.
Đi vào phòng, giường biến thành màu hồng nhạt khiến căn phòng băng lãnh có thêm chút nhan sắc.
Ánh mắt Tô Từ dừng trên bàn sách, ở trên là một cái ly in hình thỏ con, đây là do cô chọn, dễ thương xinh xắn. Ánh mắt cô thật tốt.
Cô bưng cái ly lên, bên trong có nước, ấm ấm. Hẳn là lúc cô tắm rửa, Lục Chiết đã đổ nước cho cô.
Rõ ràng nhìn lạnh lùng như vậy, nhưng lại cẩn thận đến quá mức.
* * *
Sáng hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, dừng lại trong nhà, phòng tạp vật nhỏ mất đi vài phần lạnh băng.
Ngoài cửa truyền đến từng trận [1] nhiễu nhĩ, Lục Chiết mở to mắt. Trong mắt có chút buồn ngủ, thiếu vài phần thanh lãnh, hắn từ giường gấp ngồi lên.
Lúc mở cửa, tiếng vang càng thêm rõ ràng.
Lục Chiết đi ra ngoài, mới phát hiện tiếng vang là từ phòng bếp truyền đến.
"Cô đang làm gì vậy?"
Giọng nói thanh từ của Lục Chiết có chút lặng, rất êm tai, nhưng lại dọa Tô Từ trong phòng bếp nhảy dựng.
Cô thiếu chút đã đốt luôn tay.
"Còn sớm." Tô Từ xoay người, cô nói với Lục Chiết: "Em đang làm bữa sáng."
Lục Chiết nhìn trên mặt đất phủ kín vết nước, trên tủ bát có vài hạt gạo rớt xuống, còn có vỏ cà rốt. Hắn nhớ rõ Tô Từ đã nói với hắn, cô thật sự biết nấu cơm.
Ngửi thấy mùi khét trong phòng bếp, Lục Chiết bất động thanh sắc đi vào.
Đến bên cạnh Tô Từ, hắn nhấc nắp nồi lên, chỉ thấy bên trong đặc sệt đến một chút hơi nước cũng không có, dính dính như thể sắp thành cơm cháo.
"Có lẽ em đổ thiếu nước." Tô Từ có chút ảo não.
Ánh mắt Lục Chiết lại nhìn trong nồi cà rốt kế bên, nhát cắt xiêu xiêu vẹo vẹo, xào đến cháy xém.
"Cà rốt này quá khó xào, em xào mãi mà vẫn còn rất cứng." Tô Từ nhỏ giọng chửi đổng.
Sáng hôm nay, Tô Từ không có ngủ nướng, mà là dậy rất sớm để làm bữa sáng.
Hai ngày nay đều là Lục Chiết cho cô đè đầu cưỡi cổ, cô cảm thấy bản thân là một người đang sống nhờ nhà người ta, cần phải có chút thái độ, để cho Lục Chiết biết cô không phải ăn ở miễn phí, mà là người sẽ biết làm việc.
Vì để biểu hiện một mặt tốt nhất của mình trước mặt Lục Chiết, cô còn cố ý thay váy mới mua ngày hôm qua, tóc nửa cột, làm cho cô thoạt nhìn thêm vài phần ôn nhu.
Nhưng mà, tuy bộ dáng cô là xinh đẹp, nhưng bữa sáng cô làm lại loạn đến rối tinh rối mù.
Tô Từ đáng thương mà nhìn Lục Chiết, vươn ra ngón tay đã bị dao nhỏ cắt một đường.
Ấn tượng tốt đã khẳng định không có, vậy cô liền tranh thủ lấy một chút đồng tình.
Tô Từ nói với Lục Chiết: "Lục Chiết, vì làm bữa sáng cho anh, em bị dao nhỏ cắt trúng rồi."
Cô trợn tròn mắt nói dối: "Vừa rồi chảy rất nhiều máu, em cũng không biết có bị nhiễm vi khuẩn không nữa."
Lục Chiết rũ mắt.
Trên đầu ngón tay trắng hồng xác thật có thêm một miệng vết thương, hẳn là cắt qua một lớp da ở phía ngoài cùng, vệt đỏ mảnh đến không thể thấy được. Miệng vết thương thế này làm sao có thể đổ máu? Ngay cả băng bó bôi thuốc cũng đều không cần.
Hắn nhìn đôi mắt đen ướt át, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, như thể bị ủy khuất rất lớn của Tô Từ. Khỏi cần nghĩ, trước kia cô nói sẽ quét dọn vệ sinh, còn có giặt giũ quần áo, nhất định cũng là gạt người.
Lục Chiết mở miệng: "Cô đi ra ngoài ngồi đi."
Tô Từ ngoan ngoãn gật đầu, cũng không có nói muốn lưu lại phòng bếp giúp đỡ, cô vẫn là có chút tự mình hiểu lấy.
Cũng không biết đã qua bao lâu.
Tô Từ nhìn Lục Chiết mang tới cháo trắng đã thay đổi nguyên trạng, hiển nhiên là được Lục Chiết bỏ thêm nước, nấu thêm một lần nữa. Củ cà rốt lớn xào tiêu của cô cũng được đổi thành món nhắm thái mỏng, trên một đĩa nhỏ khác là vài cái bánh bao nhân trứng sữa hấp nhỏ xinh.
Ánh mắt Tô Từ nhìn Lục Chiết không hừ một tiếng mà ngồi xuống phía đối diện, khuôn mặt thiếu niên cương lãnh, trên mặt không có biểu tình nào, nhưng [2] mạc danh lại làm Tô Từ cảm thấy hắn thật lợi hại.
Dù sao thì trù nghệ so với cô tốt hơn, Tô Từ liền cảm thấy thật là lợi hại.
Tô Từ kẹp lấy bánh bao nhân trứng sữa, cắn một ngụm, vỏ bánh mềm mại, bên trong chảy ra mùi vị sữa tươi, hương vị rất ngon.
So với trước kia mỗi ngày chỉ có thể ăn thức ăn cho thỏ, hoặc là gặm cà rốt, Tô Từ cảm thấy hiện tại có thể ăn bánh bao, thật sự là quá hạnh phúc.
Lục Chiết nói với Tô Từ: "Buổi chiều tôi sẽ đi ra ngoài một chuyến."
"Anh đi đâu?"
"Công tác." Ngày hôm qua ông chủ Phương đã đưa địa chỉ khách hàng cho hắn.
"Em đi cùng anh." Tô Từ nói thẳng không chút nghĩ ngợi.
Một mình ngây ngốc ở chỗ này quá chán, còn không bằng đi theo bên người Lục Chiết: "Em bảo đảm, em sẽ không làm phiền công tác của anh."
Cô vừa mới nói xong, chuông cửa liền vang lên.
"Có người tìm anh sao?" Tô Từ hỏi Lục Chiết.
Chuông cửa lại vang lên vài tiếng.
"Để tôi đi xem." Lục Chiết đứng dậy.
Mở cửa, hắn thấy ngoài cửa là một người đang ông trung niên mặc tây trang, phía sau đối phương còn đi theo hai người, trong tay xách đầy túi đựng lễ vật.
"Xin hỏi Tô Từ tiểu thư sống ở nơi này sao?" Người đàn ông trung niên hỏi Lục Chiết.
"Anh tìm tôi sao?"
Nghe được là tìm mình, Tô Từ đi tới, liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương là quản gia Phó gia: "Ông có việc gì sao?"
Phó quản gia cười mở miệng: "Tô Từ tiểu thư, đây là lễ vật đáp tạ lão phu nhân phân phó tôi đưa tới cho cô."
"Tôi nhớ rõ ngày đó thiếu gia nhà các người đã đáp tạ, cho tôi hai vạn." Tô Từ tuyệt đối nhớ rất rõ ngày đó Phó Bạch Lễ nói móc nói mỉa như thế nào.
Phó quản gia nghe ra thiếu nữ đang châm chọc, trên mặt ông ta vẫn duy trì nụ cười lễ phép như cũ: "Lão phu nhân nói, ngài ấy tự mình đáp tạ cô. Những lễ vật này mỗi loại đều là lão phu nhân phí không ít tâm tư chọn lựa, mong Tô Từ tiểu thư nhận lấy."
Ông ta tiếp tục nói: "Cảnh sát đã tìm được người vứt đồ xuống. Đối phương vì tâm tình không tốt nên đã thuận tay ném ấm nước thủy tinh xuống dưới, hiện tại đã bị giữ lại. Nhờ có Tô Từ tiểu thư, lão phu nhân mới tránh được một kiếp nạn. Lão phu nhân nói, về sau Tô Từ tiểu thư có cần giúp đỡ, đều có thể đi tìm Phó gia."
Trước kia có không ít thiên kim vì theo đuổi Phó Bạch Lễ mà tìm mọi cách tới gần hắn, tiến đến bên người hắn. Thậm chí có một lần, một vị thiên kim đánh chú ý tới trên người lão phu nhân, mục đích chính là để tiếp cận Phó Bạch Lễ.
Lúc này, Tô Từ cứu lão phu nhân, sự tình quá mức trùng hợp, không thể không khiến người nghĩ nhiều. Lần đó, Phó Bạch Lễ lo lắng đây cũng là một màn sắp đặt rất tốt.
Cho nên, Phó Bạch Lễ mới có thể tùy tiện tống cổ Tô Từ, mà lão phu nhân cũng không phản đối. Cho đến tối qua khi cảnh sát điều tra ra chân tướng, hôm nay lão phu nhân mới nhanh chóng phái người tới tặng lễ vật rồi nói lời cảm tạ.
Tô Từ thông minh, lập tức liền nghe ra Phó quản gia đang nói vòng vòng. Bên trong hào môn ai mà không có nhiều tâm nhãn? Hiện tại Phó gia đã tra rõ cô thật sự là ân nhân cứu mạng của lão phu nhân, thế nên mới có thể tỏ thái độ mang đồ tới tặng.
Cô hiểu được người trong hào môn hành sự cẩn thận, nhưng cũng không thể ngăn việc cô không thích.
Nhưng đương nhiên, nếu cô nên được đáp lễ khẳng định cô sẽ nhận lấy.
Tô Từ cũng không nói thêm gì cả, đồng ý để họ dọn đồ vật vào phòng.
"Tô Từ tiểu thư nếu có yêu cầu gì, tùy thời đều có thể đến Phó gia tìm tôi, tôi có thể giúp cô truyền lời đến lão phu nhân." Thái độ của Phó quản gia rất tốt.
Tô Từ thuận miệng đồng ý, cũng không nghĩ là thật.
* * *
Giải thích:
[1] Nhiễu nhĩ: Ồn ào đến tai.
[2] Mạc danh: Không nói nên lời, không thể giải thích được.