"Là khách quý ngày đó thu tiết mục mỹ thực."
"Cậu nói Tần Thi Yên sao?" Quan Tĩnh có nghe qua tin tức Tần Thi Yên là dưỡng nữ Tô gia.
Ngày đó khi thu hình Tạ Ngọc Mẫn đã leo lên Tần Thi Yên sao?
"Không phải cô ấy, là một vị khách quý mới khác, Tô Từ." Tạ Ngọc Mẫn nói cho Quan Tĩnh: "Tô Từ là thiên kim chân chính của Tô gia."
Quan Tĩnh cả kinh đến mức sững sờ tại chỗ, cô ta không thể tưởng tượng được mà nhìn Tạ Ngọc Mẫn: "Tô Từ là thiên kim Tô gia sao?"
Cô ta nhớ rõ ngày đó lúc khách quý mới mới tới, theo bản năng cô ta nhìn nhiều thêm vài lần.
Dù sao thì có một khuôn mặt lớn lên đẹp như vậy, dù là ai cũng sẽ cảm thấy là một mối uy hiếp, trong lòng cô ta cũng không vui mừng.
Cho nên, ngoại trừ lúc bắt đầu chào hỏi, cô ta cũng không cùng đối phương có bất luận giao lưu nào khác.
Hơn nữa, cô ta cũng lo lắng Tô Từ sẽ dựa vào gương mặt xinh đẹp mà bạo hồng ở tiết mục.
Nhưng không ngờ, đối phương thế mà lại bị fans của Tần Thi Yên mắng trên hot search.
Khó trách ngày đó hot search lại bị gỡ xuống nhanh như vậy, trên mạng mắng Tô Từ đều bị xóa bỏ, thì ra địa vị của Tô Từ lớn như vậy.
Cô ta nhớ lại, ngày đó Tạ Ngọc Mẫn cùng Tô Từ hàn huyên vài câu, chẳng lẽ chính là như vậy, Tạ Ngọc Mẫn liền leo lên Tô Từ sao?
Trong lòng Quan Tĩnh hối hận không thôi.
Địa vị Tô gia thế này, ngay cả Tần Thi Yên dựa vào lời đồn đãi là dưỡng nữ Tô gia cũng có thể nổi tiếng trong giới giải trí, không có người dám đắc tội.
Nếu cô ta cũng leo lên Tô gia, quả thực là một bước lên trời.
"Ngọc Mẫn, cậu nói cho mình biết hôm nay ở trong yến hội cậu thấy cái gì, gặp được người nào, còn có Tô Từ tính cách cô ấy thế nào, mình thật muốn biết nha.." Quan Tĩnh quấn lấy Tạ Ngọc Mẫn, hỏi thăm chuyện Tô gia.
Trước khi yến hội sắp kết thúc, Lục Trầm và Ôn Nhã đã mang theo Lục Chiết rời đi.
Trong xe, Lục Trầm đột nhiên mở miệng với con trai mình: "Vừa rồi ta thấy con đi từ lầu hai xuống."
Lục Chiết đang nhìn ngoài cửa sổ chậm rãi quay đầu, đối diện với cha mình đang mang một đôi mắt đào hoa trêu chọc.
"Con trai từ lầu hai đi xuống thì thế nào?" Ôn Nhã không rõ ý tứ của chồng mình.
Lục Trầm dựa sát vào vợ mình, nói cho bà ấy: "Nhã Nhã, em không biết, con trai chúng ta với con gái nhỏ của Tô gia đi cùng một chỗ."
"Cha." Lục Chiết bất đắc dĩ hô một tiếng.
"Đi cùng một chỗ là có ý gì?" Giây tiếp theo Ôn Nhã lập tức phản ứng lại: "Nhãi con, con với Tô Từ đang yêu đương sao?"
Bà ấy còn kỳ quái con gái nhỏ của Tô gia vì sao lại mời con trai mình khiêu vũ, thì ra hai người là một đôi sao?
"Không đúng." Ôn Nhã nhớ tới trong yến hội, con trai mình và Tô Từ hai người chào hỏi rất xa cách, ở giữa hai người cũng không có nóng bỏng: "Vì sao mẹ thấy giữa con và Tô Từ lại rất khách khí?"
"Này còn nói sao? Nó và con gái nhỏ của Tô gia là gạt chúng ta vụиɠ ŧяộʍ yêu đương." Lục Trầm nhướng mày, gương mặt hiện lên vẻ nhìn thấu: "Dù sao thì anh sẽ không phản đối con trai yêu đương, bọn họ phòng khẳng định là đôi vợ chồng Tô Thịnh Quốc."
"Nhãi con, chuyện là thế này sao?" Ôn Nhã cảm thấy bản thân quá không quan tâm con trai.
Ngay cả chuyện con trai thích thiên kim Tô gia quan trọng như vậy cũng không biết.
Môi mỏng Lục Chiết hơi mím lại, đối mặt với ánh mắt của cha mẹ, hắn thấp giọng lên tiếng.
Lục Trầm sớm đã biết hai người trẻ tuổi ở bên nhau, cho nên ông ấy không có bao nhiêu kinh ngạc.
Biết con trai lên lầu hai gặp mặt Tô Từ, ông ấy cũng chỉ trêu chọc một chút mà thôi.
Nhưng Ôn Nhã không giống.
Đột nhiên biết chuyện yêu đương của con trai mình, bà ấy kinh ngạc, rồi lại khẩn trương.
"Vừa rồi ở trước mặt Tô Từ có phải mẹ quá lãnh đạm hay không?" Ôn Nhã nhớ lại biểu tình lẫn hành động vừa rồi của mình, có chút ảo não không có thân thiết với Tô Từ một chút.
Làm sao bà ấy lại không nhận ra không gian giữa hai đứa nhỏ không thích hợp chứ?
"Không có, không có, Nhã Nhã lúc nào cũng rất ôn nhu." Lục Trầm một chút cũng không màng con trai đang ở bên cạnh, ông ấy chân chó mà khen vợ mình.
"Đều tại anh! Nếu anh sớm biết, sao lại không nói cho em?" Ôn Nhã hung hăng trừng mắt, liếc nhìn chồng mình một cái.
Da mặt Lục Trầm dày, bị xem thường cũng dương dương tự đắc, ông ấy dựa sát vào vợ mình: "Anh sợ em quá kích động, ở trước mặt vợ chồng Tô thị bị lộ."
"Nhãi con, vợ chồng Tô Thịnh Quốc không biết con và Tô Từ ở bên nhau sao?" Ôn Nhã hỏi con trai mình.
Lục Chiết biết chuyện của hắn và Tô Từ giấu cha mẹ không được: "Chuyện con và Tô Từ ở bên nhau, bác trai Tô và bác gái Tô không biết, con cũng không tính toán để bọn họ biết."
"Vì sao?" Con trai bà ấy muốn vô danh vô phận mà cùng Tô Từ ở bên nhau sao?
"Thời gian của con không dài, chuyện con và Tô Từ ở bên nhau không tính toán công khai, hơn nữa cha mẹ em ấy cũng sẽ không tán thành." Mi mắt Lục Chiết rũ xuống, che đậy màu sắc con ngươi.
Ôn Nhã nghe không được nhất chính là con trai mình nói như vậy, khóe mắt bà ấy lên men, phát trướng: "Mẹ sẽ cho người dốc hết toàn lực trị liệu cho con.
Con thích Tô Từ, mẹ cũng sẽ ủng hộ con.
Nhưng nhãi con về sau đừng nói sống không lâu, mẹ nghe xong sẽ khó chịu."
Con trai bà ấy khi còn nhỏ thông minh lại ngoan ngoãn, đảo mắt liền lớn nhanh như vậy, bà ấy còn chưa bồi thường con mình thật tốt.
Bà ấy khẩn cầu trời cao, để con trai bà ấy vô bệnh vô đau, sống lâu trăm tuổi.
Lục Chiết trầm thấp lên tiếng.
Ở một bên, Lục Trầm yên tĩnh xuống, mắt đào hoa hiện lên sự đau đớn kịch liệt.
Thế lực Lục gia cường đại, nhưng đối mặt với chuyện sinh tử, vẫn như cũ bất lực.
Thời tiết mùa hè thay đổi bất thường.
Sau khi yến hội kết thúc, bầu trời bắt đầu kéo mưa mùa hạ rất to.
Trong đêm khuya mưa mang theo lạnh lẽo rơi xuống bốn phía, xung quanh chỉ dư lại tiếng mưa rơi ào ào.
Bảo vệ cửa nhìn thấy một chàng trai từ xe xuống dưới, bước chân không vững, đứng ở trước cửa sắt, chú ấy nhanh chóng tiến lên dò hỏi tình huống.
"Tôi muốn gặp Từ Từ, chú bảo cô ấy ra đây gặp tôi." Trên gương mặt tuấn khí của Hà Nhĩ Minh tất cả đều là men say.
"Nhị thiếu, chúng ta trở về đi.
Tô tiểu thư đã ngủ, chúng ta đừng quấy rầy ngài ấy nghỉ ngơi." Tài xế giữ ô che mưa, muốn kéo Hà Nhĩ Minh rời đi.
"Cút ngay! Tôi phải đợi Từ Từ tới gặp tôi." Mùi rượu đầy người Hà Nhĩ Minh, hắn ta đẩy tài xế ra.
Nhờ thế bảo vệ cửa mới biết người ngoài cửa là tiểu thiếu gia Hà gia.
Trời mưa lớn như vậy, nếu tiểu thiếu gia Hà gia xối mưa rồi hỏng thân thể, Hà gia truy cứu, lại là một chuyện phiền toái.
Tài xế tiến lên nói với người gác cổng: "Tiểu thiếu gia nhà chúng tôi uống nhiều quá, nhưng ngài ấy một lòng muốn thấy Tô tiểu thư, anh có thể giúp chuyển lời một tiếng được không? Bằng không, tiểu thiếu gia không thấy được Tô tiểu thư thì lại không muốn rời đi."
Mưa càng rơi xuống càng lớn, bảo vệ cửa nhíu mày: "Tôi sẽ cho người chuyển lời một tiếng, nhưng tiểu thư có nguyện ý ra hay không, chuyện này chúng tôi không thể quản."
"Đây là đương nhiên, phiền toái anh." Tài xế che ô chắn mưa trên đầu Hà Nhĩ Minh, nhưng quần áo trên người Hà Nhĩ Minh sớm đã bị ướt nhẹp.
Tô Từ bị tiếng đập cửa nháo tỉnh.
Cô đứng ở phía sau cửa, nửa híp mắt: "Có việc gì?"
Người hầu thất thố, lại có chút thật cẩn thận chuyển lời: "Tiểu thư, hiện tại nhị thiếu gia Hà gia đang dầm mưa ở ngoài cửa lớn, nói muốn gặp mặt ngài một lần."
"Hiện tại là mấy giờ?" Trong thanh âm Tô Từ mang theo buồn ngủ nồng đậm, có chút mềm mại, có chút lười biếng.
Người hầu trả lời: "Rạng sáng hai giờ rưỡi."
Tô Từ nhịn không được ngáp một cái, cô mở mắt ra, đôi mắt thủy nhuận mông lung có chút lạnh: "Rạng sáng, cậu ta không ngủ, tôi muốn ngủ, phát điên cái gì?"
"Bảo vệ cửa nói nhị thiếu uống say." Trong lòng người hầu căng thẳng, nhanh chóng nói.
"Thì ra là uống say phát điên." Tô Từ cảm thấy cạn lời: "Chị đi nói cho Hà Nhĩ Minh, tôi sẽ không ra ngoài gặp cậu ta."
Cô là điên rồi mới có thể ra ngoài vào lúc mưa lớn thế này.
"Bảo vệ cửa nói, nhị thiếu nếu không thấy được tiểu thư, ngài ấy sẽ không muốn rời đi, mà trời thì vẫn luôn mưa, cái này.." Người hầu cảm thấy nhị thiếu gia Hà gia đối với tiểu thư nhà mình thật đúng là si tình, tiểu thư chỉ sợ muốn dao động..