Xuyên Thành Thiên Kim Suýt Phá Sản

Chương 1




Tôi xuyên rồi, xuyên thành người qua đường trong tiểu thuyết.

Nguyên tác dài hơn ba mươi triệu chữ, nhưng tôi không xuất hiện được bao nhiêu.

Khi tâm trạng nam chính phiền muộn, lạnh nhạt nói một câu: “Trời lạnh rồi, Vương thị nên p.há s.ản thôi.” thì tôi mới được nhắc đến.

Tôi chính là cô thiên kim xinh đẹp đáng thương nhà họ Vương đó - Vương Chi Chi.

Vì phòng ngừa gia tộc bị hủy h.oại, ba tôi quyết định cho tôi liên hôn với đối thủ một mất một còn của nam chính.

1.

Trong hệ thống thế giới được xây dựng trong cuốn sách này, tất cả mạng lưới thương gia tại phương Bắc gần như đều bị phân chia bởi hai gia tộc.

Gia tộc họ Lương - tập đoàn Lương thị - nam chính Lương Trí.

Cùng với đối thủ của anh ta, cũng chính là phản diện lớn trong cuốn sách này - Chiêm Đình Ngộ.

Tuy rằng ba tôi rất nhiều tiền, nhưng đương nhiên không giàu bằng hai tên rồng trời này.

Ông ấy nghĩ trái nghĩ phải, không biết mình đã đắc tội Lương Trí ở chỗ nào, thế là bèn dứt khoát vứt tôi vào trong phòng làm việc của Chiêm Đình Ngộ. Ông ấy muốn xem xem tôi có ôm được đùi của Chiêm Đình Ngộ hay không.

Lúc này, Chiêm Đình Ngộ ngồi phía đối diện tôi.

Không hổ là nhân vật phản diện được miêu tả chi tiết kỹ càng trong sách. Anh ấy mặc một bộ đồ tây phẳng phiu, đôi mắt hẹp dài, trên sống mũi là chiếc kính gọng vàng, lộ rõ vẻ c.ấm d.ục và lạnh nhạt.

Anh ấy không nhìn tôi một cái, tay không ngừng lật bảng biểu và công văn mà thư ký đưa lên, rồng bay phượng múa mà ký tên lên đó.

Cuối cùng, anh ấy mở miệng nói câu đầu tiên: “Nghe nói nhà họ Vương có việc muốn xin tôi?”

Tôi xuyên qua đây từ khi còn nhỏ, trước giờ đều được người ba không đáng tin kia nuông chiều sinh hư, tính cách kiêu ngạo vô cùng.

Nếu không phải gia tộc có nguy cơ p.há s.ản, tôi đâu cần làm mấy việc thế này chứ.

Hiện giờ tôi hết muốn nói chuyện nữa, đứng lên muốn đi về.

Kết quả bên tai lại truyền đến giọng nói: [Sao Chi Chi lại đi rồi, có phải mình nói gì sai chọc em ấy giận không?]

Hửm?

Giọng nói từ đâu ra vậy?

Cả phòng làm việc lớn như vậy chỉ có tôi và Chiêm Đình Ngộ.

Mà cái tên này đang lạnh lùng mà kiểm tra bản báo cáo, còn chẳng hề ngẩng đầu lên.

Chiêm Đình Ngộ bỏ bút máy xuống, từ từ phun ra một câu: “Ý của tôi là, hôm nay cô có chuyện cần tìm tôi thương lượng nhỉ?”

Trời ạ, không phải là tôi nghe thấy tiếng lòng của Chiêm Đình Ngộ đấy chứ.

Tôi lại ngồi xuống chỗ ngồi.

[Dọa chớt mình rồi dọa chớt mình rồi, sau này mình sẽ không nói linh tinh nữa.]

[Chắc hôm nay Chi Chi tới bàn chuyện liên hôn nhỉ, sao lại có bánh ngon như vậy rơi xuống đầu mình chứ. Tên kh.ốn Lương Trí chắc chắn là sẽ hối hận chớt, hahaha, rốt cuộc đời trước mình đã làm được bao nhiêu chuyện tốt chứ.]

Lại nữa rồi, sao tên Chiêm Đình Ngộ này lại *tsundere như thế chứ!

(tsundere: dịch nôm na là ngoài lạnh trong nóng, bạn nào thường hay xem anime thì chắc sẽ biết.)

Tiếng lòng quang quác, ồn đến nỗi khiến tôi đau đầu.

“Được rồi.” Tôi nói, “À thì, ba tôi bảo tôi hỏi anh một chút, anh có đồng ý liên hôn với nhà chúng tôi không?”

Tôi thăm dò mà nói ra, đợi câu trả lời của anh ấy.

Kết quả Chiêm Đình Ngộ chỉ lạnh nhạt nhìn tôi một cái, sau đó ngắm nghía chiếc bút máy trong tay: “Dựa vào đâu?”

???

Không phải chứ.

Hóa ra anh thật sự hai mặt.

“Nhà họ Chiêm chúng tôi là hào môn thứ nhất thứ nhì tại phương Bắc, có quyền thế hơn nhà họ Vương của cô rất nhiều, cô có thể cho chúng tôi cái gì?

Tôi đang cạn lời đó.

Chiêm Đình Ngộ lại bắt đầu lải nhải ở trong lòng: [Chi Chi, em tặng mình cho anh là được rồi.]

Tôi không biết nên nói cái gì nữa.

Có lẽ là biểu cảm trên khuôn mặt tôi như sụp đổ, sắc mặt quá khó coi, thế nên Chiêm Đình Ngộ ho một tiếng, nói: “Ừm, đương nhiên, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Nếu nhà họ Vương các cô đã không thích Lương Trí, vậy tôi cảm thấy chuyện liên hôn này cũng không phải là không thể suy xét được.”

Khóe miệng tôi giật giật, khó khăn mà nở một nụ cười.

Anh ấy dường như sợ tôi nuốt lời, thế nên lập tức vội vội vàng vàng tung thêm một câu: “ Ngày mai tôi sẽ mang tài liệu liên hôn đến nhà kính thăm bố.”

2.

Cái này này, lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng.

Rời khỏi cao ốc của Chiêm thị, tôi ngồi trên xe gửi tin nhắn cho ba, nói Chiêm Đình Ngộ chuẩn bị đến thăm ba vào ngày mai.

Sau đó tôi tựa vào lưng ghế, ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.

Nhưng cảnh ngoài cửa sổ dường như lại không phải đường về nhà tôi.

“Chú Tần, hướng đi không đúng, đây là đang đi đâu vậy?” Tôi vỗ vỗ vào ghế lái.

Chú Tần tài xế quay đầu lại, đầu đầy mồ hôi, nói lời xin lỗi với tôi: “Cô chủ, thật sự xin lỗi, Lương tiên sinh ép tôi nhất định phải đưa cô đến gặp ngài ấy, tôi cũng hết cách rồi.”

Lương Trí.

Được, tôi xem xem anh có thể chơi được cái trò gì nào.

Xe dừng lại trước cửa của một khách sạn năm sao.

Nơi này thuộc quyền sở hữu của Lương Trí.

Tôi xuống xe, lập tức có người ở trước mặt chờ tôi, tiếp đón tôi lên tầng cao nhất của khách sạn.

Căn phòng tổng tài trong truyền thuyết - người có tiền cũng không vào được.

Sau khi đưa tôi đến trước cửa căn phòng đó, người phục vụ liền rời đi.

Tôi đẩy cửa.

Lúc này, Lương Trí ngồi trước bàn làm việc bằng gỗ tự nhiên cực lớn, tay gõ gõ gì đó trên máy tính xách tay.

Thấy anh ta, tôi lộc cộc đi vào, quăng túi xách lên trên bàn: “Sao, b.ắt c.óc à?”

Anh ta ngẩng đầu, nhìn thấy tôi thì cười cười: “Nghe nói hôm nay cô đi gặp Chiêm Đình Ngộ rồi.”

Vừa nghe thấy tên của Chiêm Đình Ngộ, tôi liền nghĩ đến cái thiết lập trong ngoài bất nhất đó.

Còn có cả nội tâm tsundere, trong bụng đầy điều đen tối.

Thật ra mà nói thì cũng khá là đáng yêu đấy.

Tôi gật gật đầu: “Đúng vậy.”

Biểu cảm của Lương Trí trầm xuống, đẩy laptop sang một bên, lấy bút gel lên và ký vào văn kiện, hừ lạnh một tiếng: “Sao vậy, anh ta đáng yêu?”

Hả?

Tôi chớp chớp mắt, nói theo anh ta: “Anh cũng cảm thấy thế à. Thật không biết vì sao thế giới ngoài kia đồn rằng anh ấy đáng sợ và m.áu l.ạnh, thậm chí còn có người nói anh ấy không từ thủ đoạn. Tôi thấy chỉ là tin đồn mà thôi. Tôi nghĩ rõ ràng anh ấy là một người miệng cứng tim mềm đó.”

Lương Trí siết chặt chiếc bút, đốt ngón tay lộ ra màu xanh trắng.

Rất lâu sau, anh ta thở dài một hơi: “Chi Chi, chúng ta không nói chuyện này nữa. Ba của cô, bảo cô đi tìm anh ta liên hôn?”

Quả nhiên nói đến vấn đề này rồi.

Chắc Lương Trí tìm tôi đến đây, mục đích là để thăm dò c.ơ m.ật t.hương n.ghiệp nhỉ.

Tuy rằng nhà tôi không thể chung mâm với nhà họ Lương và họ Chiêm, nhưng tốt xấu gì cũng là một công ty niêm yết. Chuyện Chiêm ĐÌnh Ngộ đồng ý kết hôn với tôi trước hết đừng để Lương Trí biết vội, nếu không không biết anh ta sẽ làm ra cái trò gì trong âm thầm đâu.

Bàn tay đang cầm bút của Lương Trí đột nhiên run lên dữ dội. Chiếc bút nước quẹt một đường nguệch ngoạc lên tờ văn kiện.

Anh ta vứt chiếc bút sang một bên, ấn ấn sống mũi: “Cô có ấu trĩ không hả, Vương Chi Chi!”

“Tôi thì làm sao.”

Lương Trí trực tiếp đứng dậy.

Anh ta cao hơn tôi rất nhiều, mắt từ trên cao nhìn xuống tôi: “Cô cho rằng Chiêm Đình Ngộ đồng ý liên hôn với nhà họ Vương các cô là có lòng tốt gì sao? Cô thử nghĩ xem, nhà họ Vương cô như thế nào, nhà họ Chiêm thì như thế nào? Liên hôn với nhà cô chỉ e là do anh ta muốn ăn sạch gia đình cô thôi!”

Hóa ra anh ta đã biết chuyện Chiêm Đình Ngộ đồng ý rồi.

Chuyện đó mới xảy ra được khoảng một tiếng đồng hồ mà nhỉ.

Mạng lưới tin tức của Lương Trí đúng là quá đáng sợ rồi.

Tôi cắn chặt môi, hung hăng nhìn anh ta:

“Vậy cũng tốt hơn ông lớn Lương là anh đây chứ nhỉ.”

“Dù gì anh cũng muốn cho nhà tôi p.há s.ản luôn.”

3.

Ba hoa mấy lời xong, tôi lén lút rời đi.

Chú Tần vẫn ở dưới lầu đợi tôi.

Thấy tôi bình yên vô sự đi ra, chú ấy thở phào nhẹ nhõm: “Cô chủ, may mà cô không sao, nếu không cả đời này tôi sẽ không yên lòng.”

“Không sao, chú đừng quá tự trách.” Tôi an ủi chú ấy hai câu, “Lái xe về nhà đi.”

Ngày hôm sau, Chiêm Đình Ngộ quả thật đến nhà thăm hỏi.

Anh ấy và ba tôi ở trong thư phòng âm mưu bí mật gì đó, cửa đóng cực kỳ chặt, khiến cho thuật đọc tâm của tôi không thể dùng nổi.

Nói cả buổi chiều, cuối cùng ba tôi cũng tiễn ông lớn này về.

Ba mặt mày hồng hào, xuân phong đắc ý.

Tôi ngay lập tức đi theo ông ấy. “Ba, anh ấy có yêu cầu chúng ta bỏ ra một nửa số cổ phiếu không?”

Ba tôi kinh ngạc. “Không mà.”

“Vậy anh ấy có làm ra hành động vô lễ nào với ba không?”

Ba tôi cau mày: “Cậu ấy khom lưng 90độ để cúi chào, vừa nhìn thấy ba thì liền gọi là ba.”

Tôi sờ sờ cằm, trước mắt mà nói thì đối tượng liên hôn này có thể là một người tốt đáng tin cậy đấy.

“Nhưng mà” Ba tôi bổ sung một câu, “Hình như cậu ta rất gấp gáp muốn kết hôn, hy vọng tuần sau tổ chức lễ đính hôn luôn rồi.”

4.

Chiêm Đình Ngộ là CEO của Chiêm thị, cử hành nghi lễ đính hôn rất rực rỡ và lòng trọng.

Anh ấy mời gần hết những nhân vật nổi tiếng tại Bắc thành, Lương Trí cũng bao gồm trong đó.

Trước lễ đính hôn, Lương Trí gọi điện cho tôi khoảng chừng mười mấy cuộc điện thoại, nhưng tôi không nhận cuộc nào cả.

Còn phải bận chọn lễ phục và sắp xếp nghi thức với vị hôn phu, thời gian đâu để ý đến anh ta chứ.

Chiêm Đình Ngộ còn hỏi sau khi đính hôn, tôi có muốn đi du lịch vài ngày không.

Anh ấy mặt không cảm xúc, lộ ra vẻ kháng cứ với phương án này, ngón trỏ bên tay trái nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn. “Tôi không muốn đi đâu, nhưng mấy ông già cổ đông trong ban giám đốc cứ muốn tôi đưa em đi, nói như vậy thể hiện tình cảm tốt giữa hai người, có lợi cho việc tăng giá cổ phiếu của công ty.”

Ồ.

Thế nhưng Chiêm tiên sinh, sao trong lòng anh lại nghĩ thế này:

[Mấy lão già đó còn chê Chi Chi, muốn mình đính hôn xong thì lập tức làm việc. Nằm mơ đi, đây là cơ hội để mình và Chi Chi hâm nóng tình cảm đó. Nói không chừng còn tận dụng được thời gian này mà lấy được giấy chứng nhận kết hôn. Aiyo, thật khiến người ta ngại ngùng mà.]

Nghĩ xong mấy lời này, tai của Chiêm Đình Ngộ còn hơi đỏ lên.

Tôi uống một ngụm cà phê.

Trêu chọc: “Chiêm tiên sinh, sao mặt ngài đỏ thế, là do điều hòa trong phòng quá cao sao?”

Mắt thường cũng thấy Chiêm Đình Ngộ trở nên bối rối.

Anh ấy vươn tay chạm vào má mình: “Nói bậy! A, không phải… là, có hơi nóng!”

Còn về Lương Trí, đến ngày đính hôn tôi mới gặp anh ta.

Buổi tiệc được tổ chức tại khách sạn đứng tên Chiêm Đình Ngộ, gần như tất cả người có tiếng ở Bắc thành đều có mặt.

Hiện trường trang trí full hồng phần, tôi hoài nghi chuyện này là để thỏa mãn tâm hồn thiếu nữ của Chiêm Đình Ngộ.

Lương Trí đến muộn, trên người là bộ đồ tây màu xám tro.

Không biết có phải tôi cảm nhận sai hay không, mà mặc dù anh ta vẫn mang khí chất cao quý, phong độ ngời ngời như cũ, nhưng trông lại gầy gò hơn trước một chút.

Đặc biệt là quầng thâm đen dưới mí mắt, giống như là không ngủ đủ vậy.

Tôi và Chiêm Đình Ngộ mặc bộ lễ phục do nhà thiết kế phối, tiến về phía trước tiếp đón anh ta.

“Lương tiên sinh, hoan nghênh nhé.” Ngón tay Chiêm Đình Ngộ xuyên qua kẽ ngón tay tôi, để mười ngón tay của chúng tôi đan chặt vào nhau.

Một tay khác của anh ấy cầm lấy ly rượu vang từ chiếc khay mà người phục vụ đang bưng, đưa cho Lương Trí: “Nhân vật quan trọng vẫn phải đến vào phút chót, tôi còn tưởng là ngài quên mất rồi đó.”

Quả nhiên là đối thủ một mất một còn, vừa gặp nhau là giương cung bạt kiếm rồi.

Lương Trí cười cười: “Sáng nay có hội nghị quan trọng, làm trễ chút thời gian.”

Chiêm Đình Ngộ “hừm” một tiếng: “Hội nghị quan trọng gì, tôi đâu nhìn thấy nhỉ. Nói không chừng lại là cả sáng xoắn xuýt ở nhà mà không đến đây đấy chứ.”

Tình huống gì vậy, mạng lưới t.ình b.áo của Chiêm thị và Lương thị đã phát triển như vậy rồi sao?

Lúc trước tôi vừa bàn chuyện liên hôn với Chiêm Đình Ngộ, Lương Trí thoắt cái đã biết được.

Hiện giờ Lương Trí có họp hay không, có ra khỏi nhà hay không, Chiêm Đình Ngộ cũng nắm rõ trong lòng bàn tay sao?

Nếu không phải tôi là người trong cuộc, tôi còn muốn có một đĩa dưa để vừa ăn vừa xem kịch rồi.

Lương Trí liếc nhìn tôi một cái, ho hai tiếng.

“Lương Chi Chi, cô có thể trưởng thành hơn chút không.” Tiếng nói trầm thấp của Lương Trí kéo tôi khỏi những suy nghĩ vẩn vơ.

Mặt tôi hơi hơi đỏ lên, vội vàng chào hỏi ông lớn Lương. “Không sao, đến muộn cũng đừng gấp, đến kịp giờ ăn là được, tiền mừng cũng coi như không phí.”

Chiêm Đình Ngộ hờ hững đứng bên cạnh lại cười nhẹ một tiếng.

Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt bình thường không chút gợn sóng giờ lại đầy vẻ cưng chiều.

“Em nói gì đó Chi Chi, lễ đính hôn, chúng ta không thu tiền mừng của người ta.”