Xuyên Thành Thiên Kim Chân Chính

Chương 81




Editor : Mel*Meow

Sở Trăn nghe lời nói của Sầm Cầm và ông nội Sở xong, đồng tử đều theo bản năng rụt lại một cái.

Cùng Đường Miên Miên chung chăn chung gối sao? !

Không khỏi quá thân mật rồi chứ, hắn ngừng thở quay đầu qua nhìn Đường Miên Miên, quả nhiên liền thấy Đường Miên Miên lúc này cũng hơi hơi sững sờ chớp mắt một cái, nhìn là biết cô căn bản không hề nghĩ đến loại chuyện này.

Sau khi kinh ngạc, ánh mắt Đường Miên Miên cũng nhìn lại về phía hắn, sau đó, lại quét trái quét phải Sầm Cầm và ông nội Sở một lúc rồi mới nói:

"Dạ được, vậy mẹ, ông nội, con cùng Sở Trăn lên lầu trước, hai người cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ."

Nói xong, Đường Miên Miên nhìn về phía Sở Trăn bắn ra ánh mắt "Đi theo tôi", dưới góc nhìn của trưởng bối thì đúng là tình thú của nhóm tiểu bối hậu tân hôn, Sầm Cầm thấy, còn suy nghĩ một lúc, sau đó nói với ông nội Sở ở bên cạnh.

"Để cháu cầm bát đũa thả vào máy rửa chén, ông nội Sở lên lầu nghỉ trước đi..."

"Chờ hai đứa nhỏ lên lầu rồi tôi mới về phòng, tiểu Cầm cứ tự nhiên bận rộn việc của mình."

Các trưởng bối đều hiểu trong lòng mà không nói ra lời, âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau sau đó liền nở một nụ cười ý vị thâm trường. Sở Trăn dưới con mắt ám chỉ "Cố gắng" của ông nội Sở và nét từ ái trong ánh mắt của Sầm Cầm, cùng Đường Miên Miên cất bước lên lầu.

Đường Miên Miên mặc sườn xám lên thang lầu, nhịp độ thân thể thướt tha mang theo vài phần ý nhị, vạt áo sườn xám bởi vì di chuyển nên khép khép mở mở, mơ hồ lộ ra cẳng chân trắng nõn của Đường Miên Miên, khiến con người người ta không tự chủ được mà lắc lư theo đường cong hoàn mỹ đó.

Không biết có phải là nghĩ đến chuyện hai người sắp ở cùng một phòng hay không, mà Sở Trăn nhìn thấy Đường Miên Miên ở trước mặt, hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập nóng nực hẳn lên.

Nhưng lý trí hắn lại tự nói với chính mình: Đừng có đoán mò cái gì nữa, coi như Miên Miên ở cùng một phòng với mày, mày cũng không thể nghĩ ngợi lung tung! Bằng không có khả năng quan hệ giữa hai người liền kết thúc như thế.

Không thể không nói, Sở Trăn đúng đủ độc ác với chính bản thân mình, khả năng tự tưới nước lạnh cũng đủ lớn.

Vừa nghĩ đến nếu như mình làm chuyện gì khác người khiến Đường Miên Miên vĩnh viễn rời xa, lập tức, nhiệt khí trên người Sở Trăn vội vã tiêu tan, hô hấp cũng dần bình ổn lại.

Sau khi Đường Miên Miên mở cửa vào phòng, thấy Sở Trăn cứ dây dưa, cô liền một phen kéo thẳng hắn vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, lặng lẽ đem lỗ tai tựa lên trên cửa nghe ngóng xác định chắc chắn rằng ông nội Sở và Sầm Cầm không lên lầu, cô mới quay đầu nhìn về phía Sở Trăn, biểu tình có chút xấu hổ:

"Cái kia, đêm nay làm sao bây giờ?"

Sở Trăn nhìn Đường Miên Miên lúc này hai mi rũ xuống, hai ngón tay trước người hơi nắm chặt lại, một đôi bàn tay vân vê lôi lôi kéo kéo lẫn nhau, biểu tình khuôn mặt khó có khi hiện lên vẻ thẹn thùng, khiến sâu trong nội tâm hắn bỗng dưng dâng lên một cổ nhiệt khí.

Đêm nay làm sao bây giờ?

Khi hỏi vấn đề này giọng điệu Đường Miên Miên ôn nhu dịu dàng cực kỳ, dường như muốn mệnh hắn.

Nhưng mà Sở Trăn biết mình thật sự thật sự không thể nghĩ ngợi lung tung, Miên Miên chỉ là đơn thuần hỏi hắn tối hôm nay hai người bỗng nhiên ngủ chung một phòng phải làm thế nào bây giờ?

Bình tĩnh lại đã!

Sở Trăn hít một hơi thật sâu, chỉnh tầm mắt của mình lệch khỏi quỹ đạo Đường Miên Miên, sau đó tay cuộn lại để ở cạnh môi, ho nhẹ một tiếng: "Tủ quần áo trong phòng hẳn là có chuẩn bị chăn nệm dự phòng, anh chắc cũng có thể ngủ một đêm trên sàn."

"Nhưng mà anh đã lái xe bốn giờ rồi, nằm trên sàn liệu có ngủ được không?"

Đường Miên Miên nghe, rất không muốn làm theo ý này, dù sao Sở Trăn căn bản chính là một lão đại hàng thật giá thật, từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, chỉ dùng đầu nghĩ một chút liền biết hắn chắc chắn chưa từng ngủ trên sàn nhà bao giờ, hôm nay hắn lại còn tự mình lái xe chở ông nội Sở và Sầm Cầm đến đây chúc mừng sinh nhật cô :

"Nếu không vẫn là để em ngủ ở trên sàn đi, anh không quen ngủ trên sàn."

Đường Miên Miên ngây ngốc hơn ba năm ở mạt thế, đừng nói ngủ trên sàn có nệm có chăn, mà thân cây, siêu thị mặt đất, kho hàng hay cả những nơi không thể ngủ khác cô cũng đều đã ngủ qua, vì vậy tự nhiên cảm thấy để mình ngủ trên sàn vẫn tốt hơn.

"Đừng giành với anh, anh là con trai, lại nói hôm nay dù sao cũng là sinh nhật em, sinh nhật ai người đó lớn nhất!"

Sở Trăn vừa nói xong liền mở tủ để đồ ra bắt đầu tìm chăn đệm dự phòng, nhưng mà ánh mắt hắn vừa kịp nhìn thấy đống đệm trên kệ tủ quần áo, cửa phòng đã bị gõ vang.

"Đừng nhúc nhích, có thể là ông nội, anh nhanh ngồi lên trên giường đi, để em ra mở cửa."

Đang lúc Sở Trăn đưa tay tới, Đường Miên Miên chợt chạy qua kéo tay hắn, còn một phen mạnh mẽ kéo kéo đẩy đẩy hắn lên trên giường.

Khí lực của Đường Miên Miên thật sự là quá lớn, Sở Trăn sau khi bị ném lên trên giường còn cảm thấy dường như cái giường Simmons King size chất lượng cao này vừa chấn động mạnh mẽ một hồi.

Cũng chính vào lúc này, Đường Miên Miên tươi cười ấm áp mở cửa phòng ngủ ra.

"Ông nội, ông tìm Sở Trăn ạ?"

"Không, ông nội tới chính là muốn hỏi một chút, sáng mai hai đứa muốn ăn cái gì? Để ông nội kêu trợ lý Tiểu Kim mang đến."

Ông nội Sở cười ha hả, mặt mũi đầy vẻ hiền lành, nhưng đầu lại chất chứa đầy ý đồ riêng, ánh mắt cũng lén quét quét căn phòng vài vòng, thấy trên mặt đất không trải chăn trải đệm, mới vừa ý thu hồi ánh mắt.

"Con ăn cái gì cũng được, ông cứ tùy tiện bảo trợ lý đi mua một món gì đó."

Đường Miên Miên mỉm cười với ông nội Sở, mười phần kính cẩn nghe lời.

"Ông đây liền không quấy rầy hai đứa nghỉ ngơi nữa, Miên Miên ngủ ngon."

"Ông nội ngủ ngon, ông nên ngủ sớm một chút mới tốt."

Ông nội Sở xoay người, Đường Miên Miên đóng cửa lại, quay lưng về phía cửa thở dài nhẹ nhõm một hơi, cất bước đi vào bên trong. Sở Trăn cũng đứng lên từ trên giường chuẩn bị đi lấy bộ chăn đệm lúc nãy nhìn thấy.

Sở Trăn thân cao, chỉ cần nhón chân một chút, bộ chăn đệm được đặt trên ngăn kệ cao nhất kia liền bị hắn bê xuống dưới.

Nhưng mà hắn còn chưa kịp trải đệm ra, cửa phòng lại vang lên vài tiếng đập cửa.

Đường Miên Miên quay đầu nhìn Sở Trăn cầm nệm ngu ngơ đứng đó, liền vội vàng chạy về phía Sở Trăn, đoạt chăn nệm trong tay hắn thô lỗ đẩy vào tủ quần áo, lại mạnh mẽ kéo Sở Trăn lên trên giường rồi mới đi ra mở cửa.

Trước khi mở cửa, cô còn không quên phủi phủi làn váy.

"Mẹ, mẹ tìm con?"

Đứng ở cửa là Sầm Cầm vừa mới qua loa thu dọn phòng bếp xong, nhìn thấy Đường Miên Miên, tươi cười trên mặt bà liền xán lạn thêm đôi chút:

"Miên Miên, mẹ lại đây chính là để nói với con một tiếng, mười giờ sáng ngày mai mẹ có một hợp đồng quan trọng cần phải ký, cho nên khả năng là đã phải rời đi từ khoảng năm giờ rưỡi rồi, sáng sớm ngày mai nếu không thấy mẹ, không cần phải lo lắng."

"Ngày mai sớm như vậy mẹ đã phải đi rồi ạ? Gọi trợ lý tới sao?"

Bốn tiếng đi xe là rất lâu, Đường Miên Miên nghĩ nếu Sầm Cầm không mang trợ lý tới, cô có thể gọi trợ lý trẻ tuổi mới của mình đưa Sầm Cầm đi, dù sao thì đi xe đường dài người trẻ tuổi sẽ tinh lực tràn trề hơn, mà nửa đường có người đi cùng Sầm Cầm cô cũng an tâm phần nào.

"Trợ lý có đến, hiện đang thuê phòng trong một khách sạn gần đây!"

"Bữa sáng con cũng không cần lo lắng, giữa đường lúc nào đi qua quán ăn mẹ xuống ăn tạm cái gì đó là được. Thôi, mẹ cũng không còn việc gì khác, con và tiểu Sở nghỉ ngơi sớm một chút, mẹ đây không quấy rầy các con nữa."

Hôm nay Sầm Cầm thấy Sở Trăn tặng quà cho Đường Miên Miên, lại còn tự tay làm bánh ngọt, tự nhiên nhìn ra Sở Trăn có thể nói là để bụng tới con gái bà.

Thật ra bà đã biết từ trước là hai đứa nhỏ luôn tách phòng ra ngủ.

Nhưng nay càng nhìn Sở Trăn bà càng thấy vừa lòng, hơn nữa con gái tựa hồ như cũng không ghét Sở Trăn, cho nên khi Sở lão gia tử nói như vậy, bà lại càng khó nói câu gì đó như "Để hai đứa nhỏ tách phòng ra ngủ".

Chẳng qua, Sầm Cầm cảm thấy coi như hai người cùng ở một phòng, phỏng chừng lấy tính cách của Sở Trăn, hắn sẽ không cưỡng ép Miên Miên nhà bà, bởi vậy bà cũng không lo hắn làm hại con gái nhà mình.

Nhất là sau khi thấy Đường Miên Miên mở cửa, trên mặt không có một chút biểu tình gì đó trông như muốn xin giúp đỡ, ánh mắt cũng tự nhiên không có vẻ sợ hãi, khiến Sầm Cầm càng thêm yên tâm.

"Mẹ ở ngay cách vách các con, có chuyện tìm mẹ thì kêu một tiếng, mẹ có thể nghe được."

Dù có chút an tâm, nhưng đến cùng Sầm Cầm vẫn sợ con gái phải chịu ủy khuất, cho nên trước lúc rời đi, bà dán sát vào bên tai Đường Miên Miên, dặn dò một tiếng.

"Con đã biết, sáng mai mẹ còn phải rời đi sớm, cho nên cũng sớm nghỉ ngơi đi nhé."

Sau khi Đường Miên Miên nói xong lời này, cảm nhận được sự lo lắng của Sầm Cầm, cô liền chủ động đưa tay ôm bà một cái, làm động tác chúc ngủ ngon.

Thời điểm ôm Đường Miên Miên, đầu dịch sang một bên, Sầm Cầm tự nhiên thấy rõ tình cảnh trong phòng.

Một nam nhân bình thường có khí tràng cường đại như Sở Trăn, lúc này đây lại giống như một cô vợ nhỏ ngoan ngoãn ngồi im trên giường, tay chân quy củ đặt đúng chỗ, thấy bà đưa mắt nhìn qua, hắn còn không tự giác được mà ưỡn thẳng sống lưng, giống như học sinh đang bị giáo viên quét mắt tới.

Nhìn con gái và con rể như vậy, Sầm Cầm không khỏi cảm thán một câu:

Quả nhiên ai yêu trước người đó thua... Tiểu tử Sở Trăn này, bên ngoài cường thế lạnh lùng, đối với Miên Miên... Có vẻ một chút cường thế cũng không dậy nổi.

Sầm Cầm lại không biết, Đường Miên Miên sở dĩ không sợ hãi chút nào, đều là bởi vì giá trị vũ lực của bản thân cô hoàn toàn có thể đè ép Sở Trăn.

Coi như Sở Trăn thật sự có ý nghĩ muốn làm gì đó với cô, mà cô lại không chịu, Sở Trăn cũng chỉ có thể chịu cảm giác đau đớn khi nhìn từng khúc xương tách rời khỏi cơ thể.

...

Sau khi Sầm Cầm rời đi, Đường Miên Miên đóng cửa lại, thấy Sở Trăn lại chạy về phía tủ quần áo, cô liền trực tiếp nói với hắn: "Đừng lấy nệm, giường lớn như vậy, anh cũng ngủ ở trên giường đi."

Đường Miên Miên thật sự sợ đến lúc mình đi tắm, ông nội Sở chạy qua đây đột kích.

Cô đang là một diễn viên, bình thường luôn nghiên cứu biểu tình, nghiền ngẫm tâm lý nhân vật, làm sao không biết vừa rồi ông nội Sở đến gõ cửa là có ý định kiểm tra phòng? Cô thật sự sợ đến lúc mình đi tắm ông nội Sở qua đây, Sở Trăn không kịp thu thập chăn đệm lại không biết phải giải thích sao cho tốt.

Tâm tình muốn chắt trai của lão nhân gia, Đường Miên Miên đại khái là có thể hiểu được đôi chút.

Có thể làm cho lão nhân gia cao hứng thêm chút, cô liền tận lực thỏa mãn... Ảo tưởng... Của ông đi...

Đường Miên Miên vừa nghĩ vừa lấy quần áo đi vào phòng tắm, hoàn toàn không biết Sở Trăn sau khi nghe lời nói của cô xong, trực tiếp ngây ngốc ở chỗ đó.

Sở Trăn biết ý tứ của Đường Miên Miên chính là hai người thuần túy ngủ chung trên một chiếc giường mà không làm gì cả.

Nhưng chung trên một chiếc giường đấy!

Chỉ cần nghĩ đến khoảng cách giữa hai người gần như vậy, Sở Trăn đều cảm thấy dường như máu trong cả người mình lại bắt đầu sôi trào, lý trí và tình cảm trong đầu lại bắt đầu đánh nhau:

Tiểu nhân lý trí: Sở Trăn, mày mau thanh tỉnh lại đi, ngủ chung trên một cái giường mà thôi, không có gì đáng ngại, cũng sẽ không phát sinh điều gì cả.

Tiểu nhân tình cảm: Cùng giường chung gối đấy! Mình cư nhiên lại được cùng giường chung gối với Miên Miên ! Vạn nhất nửa đêm Miên Miên xoay người, lật đến trong lòng mình thì mình nên làm cái gì bây giờ? Cự tuyệt nhưng vẫn cứ ôm cô à ? *Cắn cắn môi*

Tiểu nhân lý trí: Đừng nảy sinh mấy ý nghĩ kỳ lạ được không, vạn nhất Miên Miên coi mày là một tên sắc lang, vội giơ chân lên đá bay mày thì sao?

Tiểu nhân tình cảm: Chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu.

Tiểu nhân lý trí: Đừng có suy nghĩ thiển cận như vậy chứ, ánh mắt phải có tầm xa một chút, chỉ cần về sau Miên Miên tiếp nhận mày, mỗi ngày mỗi đêm không là vấn đề.

Tiểu nhân tình cảm: ...

Tuy rằng trong sọ não tiểu nhân tình cảm bị áp chế, nhưng nghĩ đến vừa rồi trong đầu toát ra ý nghĩ "Mỗi ngày mỗi đêm", Sở Trăn cảm thấy nhiệt độ trên cơ thể mình dù có áp thế nào cũng không xuống được.

- Hãy ấn sao để ủng hộ bảo bảo nha :33 -_5/5/22_